Sau khi Tuệ Mộc và Ngụy Long Thần quay trở về thì trong phòng bệnh của An Di chỉ còn lại cô bé và Jenny. Cô bé ngồi ngoan ngoãn trên giường, còn Jenny bên cạnh đang gọt trái cây cho con bé, An Di vốn dĩ đang ngồi im lặng liền lên tiếng.
- Cô Jenny, trước đó cô có quen biết với ông chú An đúng không?
- Bé nói gì thế?... Làm... Làm gì có chứ.
An Di mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười của con bé lại khiến Jenny bất an.
- Cô Jenny, ông chú An rất lo lắng cho cô, ông chú An chăm sóc cô cũng không khác gì một người thân trong gia đình. Vì thế, nếu cô không xem ông chú An hay mẹ là người thân thì cô cũng đừng làm gì gây tổn hại đến họ nhé.
Jenny nghe như vậy liền giật mình. Lúc trước khi quen biết với Tề An và Tuệ Mộc thì cô ta đã từng có ý định làm hại đến hai người họ, nhưng sau này... Nhìn cách xử sự của hai người họ vốn dĩ không phải loại người giống Ngạn Thụ Khôn, vì thế... Jenny... Hay nói đúng hơn là Lưu Tuyến liền gạt bỏ ý định chiếm tài sản của nhà Hoàng Phủ, tự chú tâm làm việc kiếm tiền.
- Bé con, con không cần lo. Cô cũng không có ý định gì với ai trong nhà con cả. Chỉ là...
- Cô Jenny, con thấy... Giữa cô và gia đình con có chung một kẻ thù nhỉ?
- Bé con... Con còn bé lắm, con không hiểu về chuyện tình cảm đâu. Sau này con lớn hơn một chút, con sẽ hiểu.
An Di cũng chỉ nở một nụ cười đầy sự ngây thơ. Jenny cũng dịu dàng xoa xoa đầu của An Di, con bé này tuy có tâm cơ cao hơn cả Ngụy Long Thần và Tuệ Mộc rất nhiều, đặc biệt tư chất của An Di rất thông minh, cô bé hứa hẹn sẽ là hạt giống rất tốt cho sau này, nếu số cổ phần của Tuệ Mộc ở Hoàng Phủ để lại cho An Di, thì chắc chắn con bé sẽ có thể trở thành Chủ tịch của Hoàng Phủ sau này. Tư chất lãnh đạo và cả cách ăn nói, cũng như làm việc cực kì dứt khoát.
[..................]
Sau khi Tuệ Mộc cùng rời khỏi bệnh viện thì họ không về nhà mà đến tập đoàn Tân Vĩnh Trùng. Sau khi Tuệ Mộc đi vào thì các nhân viên đều phải nhìn nhau, lúc trước hình như họ từng nhìn thấy cô gái này trên tivi rồi thì phải. Đợi sau khi Tuệ Mộc và Ngụy Long Thần vào thang máy rồi thì các nhân viên ở lễ tân mới xúm lại với nhau.
- Hình như cô ấy từng lên tivi đúng không?
- Cô không biết sao? Năm trước cô ấy từng được nhận giải thưởng kiến trúc sư toàn quốc đấy, công trình mật thất và bẫy do cô ấy thiết kế cực kỳ công phu và còn rất nguy hiểm nữa. Rất thích hợp với những người nhà giàu hay giấu tài sản.
- Cô ấy tại sao lại đi với chủ tịch vậy nhỉ?
- Cô chưa biết sao? Cô ấy là vợ cũ của Chủ tịch. Hơn nữa, mới mấy hôm trước chủ tịch đã cầu hôn cô ấy lại một lần nữa, không chỉ vậy... Còn nữa...
Cô nhân viên đó nhìn ngó xung quanh một chút, liền nói tiếp.
- Chủ tịch còn chính miệng hứa với cô ấy sẽ giao lại hết toàn bộ tài sản cho cô ấy trước mặt các phóng viên, không chỉ vậy... Cô ấy còn là con gái của Chủ tịch Hoàng Phủ nữa đó.
Lúc này các nhân viên há hốc, cái này đúng thật là hổ phụ sinh hổ tử. Vốn dĩ là Phượng Hoàng rồi mà còn được tỏa sáng hơn nữa. Không ngờ vợ trước của chủ tịch có lai lịch còn ghê sợ hơn cả Chủ tịch. Không chỉ vậy, bây giờ vợ trước còn đang được chủ tịch săn về nhà nữa mà.
- Hình như cô ấy sinh một bé rồi đúng không? Đúng là gái một con trông mòn con mắt.
- Ba con rồi! Người ta sinh ba đứa rồi!
Trong khi các nhân viên vẫn đang miệt mài tám chuyện thì Thẩm Vân Kiều liền đi vào. Thẩm Vân Kiều gõ gõ bàn của lễ tân.
- A, Thẩm tiểu thư. Cô đến đây có việc gì sao?
- Ừm. Chủ tịch của các cô có ở đây không?
Lúc này các lễ tân nhìn nhau. Bây giờ tập đoàn Tân Vĩnh Trùng này rốt cuộc ai mới là chủ tịch nhỉ? Là Ngụy Long Thần hay vợ của anh ta - Tuệ Mộc? Nhưng dù sao họ cũng có ở đây mà.
- Thẩm tiểu thư có hẹn trước không ạ?
- Cứ gọi cho Mộc Mộc, tôi có hẹn với cô ấy.
Sau đó, Thẩm Vân Kiều được một cô lễ tân đưa vào phòng của Chủ tịch. Khi mở cửa đi vào thì Thẩm Vân Kiều nhìn thấy Tuệ Mộc và Ngụy Long Thần đang hôn nhau, lúc này Thẩm Vân Kiều không chỉ không rời đi mà còn tựa người vào cửa tặc lưỡi.
- Chậc chậc, hai người đúng là không biết tiết chế gì cả.
Tuệ Mộc nghe như vậy chỉ nhẹ nhàng cười. Sau đó cô nói nhỏ vào tai của anh.
- Thần, anh sắp xếp cho cô ấy vào làm thư kí cho Trịnh Khiêm đi.
Dừng một chút, Tuệ Mộc lại nói tiếp.
- Cô ấy rất thích Trịnh Khiêm.
Ngụy Long Thần nghe như vậy liền cười, lâu nay Trịnh Khiêm đi theo anh, luôn tận tâm tận tụy làm việc như vậy, anh cứ nghĩ với tính cách của Trịnh Khiêm sẽ không có ai để ý. Không ngờ lại có một Thẩm tiểu thư cao ngạo này để mắt đến, không chỉ vậy còn là nữ truy nam, dùng hết mọi cách để tiếp cận Trịnh Khiêm.
- Thẩm tiểu thư, cô đến đây là để xem vợ chồng tôi ân ái sao?
- Xin lỗi nhé Tổng thống đại nhân. Thẩm Vân Kiều tôi đến đây chỉ là xin Mộc Mộc một chức vụ thôi. Dù sao bây giờ tài sản của anh cũng là của cô ấy rồi.
- Thẩm Vân Kiều, tôi không nghĩ cô lại có thể đến tận đây theo đuổi Trịnh Khiêm đấy.
Thẩm Vân Kiều cười nhẹ nhàng nhưng đầy sự nguy hiểm.
- Thời đại mới rồi, nam có thể theo đuổi vợ mình. Thì nữ cũng có thể săn đón chồng mình chứ. Anh nói đúng không? Anh từng theo đuổi Tuệ Mộc, anh còn nhớ nhung cô ấy rất nhiều năm, còn có thể cho hết tài sản của mình cho cô ấy... Thì tại sao Thẩm Vân Kiều tôi đây, không thể vì hạnh phúc nhỏ của mình mà đeo bám lấy anh ấy chứ?
- Thẩm Vân Kiều, đúng là tính cách nhiều năm vẫn không đổi.
- Tính cách như vậy mới là Thẩm Vân Kiều tôi chứ.
- Cô Jenny, trước đó cô có quen biết với ông chú An đúng không?
- Bé nói gì thế?... Làm... Làm gì có chứ.
An Di mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười của con bé lại khiến Jenny bất an.
- Cô Jenny, ông chú An rất lo lắng cho cô, ông chú An chăm sóc cô cũng không khác gì một người thân trong gia đình. Vì thế, nếu cô không xem ông chú An hay mẹ là người thân thì cô cũng đừng làm gì gây tổn hại đến họ nhé.
Jenny nghe như vậy liền giật mình. Lúc trước khi quen biết với Tề An và Tuệ Mộc thì cô ta đã từng có ý định làm hại đến hai người họ, nhưng sau này... Nhìn cách xử sự của hai người họ vốn dĩ không phải loại người giống Ngạn Thụ Khôn, vì thế... Jenny... Hay nói đúng hơn là Lưu Tuyến liền gạt bỏ ý định chiếm tài sản của nhà Hoàng Phủ, tự chú tâm làm việc kiếm tiền.
- Bé con, con không cần lo. Cô cũng không có ý định gì với ai trong nhà con cả. Chỉ là...
- Cô Jenny, con thấy... Giữa cô và gia đình con có chung một kẻ thù nhỉ?
- Bé con... Con còn bé lắm, con không hiểu về chuyện tình cảm đâu. Sau này con lớn hơn một chút, con sẽ hiểu.
An Di cũng chỉ nở một nụ cười đầy sự ngây thơ. Jenny cũng dịu dàng xoa xoa đầu của An Di, con bé này tuy có tâm cơ cao hơn cả Ngụy Long Thần và Tuệ Mộc rất nhiều, đặc biệt tư chất của An Di rất thông minh, cô bé hứa hẹn sẽ là hạt giống rất tốt cho sau này, nếu số cổ phần của Tuệ Mộc ở Hoàng Phủ để lại cho An Di, thì chắc chắn con bé sẽ có thể trở thành Chủ tịch của Hoàng Phủ sau này. Tư chất lãnh đạo và cả cách ăn nói, cũng như làm việc cực kì dứt khoát.
[..................]
Sau khi Tuệ Mộc cùng rời khỏi bệnh viện thì họ không về nhà mà đến tập đoàn Tân Vĩnh Trùng. Sau khi Tuệ Mộc đi vào thì các nhân viên đều phải nhìn nhau, lúc trước hình như họ từng nhìn thấy cô gái này trên tivi rồi thì phải. Đợi sau khi Tuệ Mộc và Ngụy Long Thần vào thang máy rồi thì các nhân viên ở lễ tân mới xúm lại với nhau.
- Hình như cô ấy từng lên tivi đúng không?
- Cô không biết sao? Năm trước cô ấy từng được nhận giải thưởng kiến trúc sư toàn quốc đấy, công trình mật thất và bẫy do cô ấy thiết kế cực kỳ công phu và còn rất nguy hiểm nữa. Rất thích hợp với những người nhà giàu hay giấu tài sản.
- Cô ấy tại sao lại đi với chủ tịch vậy nhỉ?
- Cô chưa biết sao? Cô ấy là vợ cũ của Chủ tịch. Hơn nữa, mới mấy hôm trước chủ tịch đã cầu hôn cô ấy lại một lần nữa, không chỉ vậy... Còn nữa...
Cô nhân viên đó nhìn ngó xung quanh một chút, liền nói tiếp.
- Chủ tịch còn chính miệng hứa với cô ấy sẽ giao lại hết toàn bộ tài sản cho cô ấy trước mặt các phóng viên, không chỉ vậy... Cô ấy còn là con gái của Chủ tịch Hoàng Phủ nữa đó.
Lúc này các nhân viên há hốc, cái này đúng thật là hổ phụ sinh hổ tử. Vốn dĩ là Phượng Hoàng rồi mà còn được tỏa sáng hơn nữa. Không ngờ vợ trước của chủ tịch có lai lịch còn ghê sợ hơn cả Chủ tịch. Không chỉ vậy, bây giờ vợ trước còn đang được chủ tịch săn về nhà nữa mà.
- Hình như cô ấy sinh một bé rồi đúng không? Đúng là gái một con trông mòn con mắt.
- Ba con rồi! Người ta sinh ba đứa rồi!
Trong khi các nhân viên vẫn đang miệt mài tám chuyện thì Thẩm Vân Kiều liền đi vào. Thẩm Vân Kiều gõ gõ bàn của lễ tân.
- A, Thẩm tiểu thư. Cô đến đây có việc gì sao?
- Ừm. Chủ tịch của các cô có ở đây không?
Lúc này các lễ tân nhìn nhau. Bây giờ tập đoàn Tân Vĩnh Trùng này rốt cuộc ai mới là chủ tịch nhỉ? Là Ngụy Long Thần hay vợ của anh ta - Tuệ Mộc? Nhưng dù sao họ cũng có ở đây mà.
- Thẩm tiểu thư có hẹn trước không ạ?
- Cứ gọi cho Mộc Mộc, tôi có hẹn với cô ấy.
Sau đó, Thẩm Vân Kiều được một cô lễ tân đưa vào phòng của Chủ tịch. Khi mở cửa đi vào thì Thẩm Vân Kiều nhìn thấy Tuệ Mộc và Ngụy Long Thần đang hôn nhau, lúc này Thẩm Vân Kiều không chỉ không rời đi mà còn tựa người vào cửa tặc lưỡi.
- Chậc chậc, hai người đúng là không biết tiết chế gì cả.
Tuệ Mộc nghe như vậy chỉ nhẹ nhàng cười. Sau đó cô nói nhỏ vào tai của anh.
- Thần, anh sắp xếp cho cô ấy vào làm thư kí cho Trịnh Khiêm đi.
Dừng một chút, Tuệ Mộc lại nói tiếp.
- Cô ấy rất thích Trịnh Khiêm.
Ngụy Long Thần nghe như vậy liền cười, lâu nay Trịnh Khiêm đi theo anh, luôn tận tâm tận tụy làm việc như vậy, anh cứ nghĩ với tính cách của Trịnh Khiêm sẽ không có ai để ý. Không ngờ lại có một Thẩm tiểu thư cao ngạo này để mắt đến, không chỉ vậy còn là nữ truy nam, dùng hết mọi cách để tiếp cận Trịnh Khiêm.
- Thẩm tiểu thư, cô đến đây là để xem vợ chồng tôi ân ái sao?
- Xin lỗi nhé Tổng thống đại nhân. Thẩm Vân Kiều tôi đến đây chỉ là xin Mộc Mộc một chức vụ thôi. Dù sao bây giờ tài sản của anh cũng là của cô ấy rồi.
- Thẩm Vân Kiều, tôi không nghĩ cô lại có thể đến tận đây theo đuổi Trịnh Khiêm đấy.
Thẩm Vân Kiều cười nhẹ nhàng nhưng đầy sự nguy hiểm.
- Thời đại mới rồi, nam có thể theo đuổi vợ mình. Thì nữ cũng có thể săn đón chồng mình chứ. Anh nói đúng không? Anh từng theo đuổi Tuệ Mộc, anh còn nhớ nhung cô ấy rất nhiều năm, còn có thể cho hết tài sản của mình cho cô ấy... Thì tại sao Thẩm Vân Kiều tôi đây, không thể vì hạnh phúc nhỏ của mình mà đeo bám lấy anh ấy chứ?
- Thẩm Vân Kiều, đúng là tính cách nhiều năm vẫn không đổi.
- Tính cách như vậy mới là Thẩm Vân Kiều tôi chứ.
/108
|