Nghe Thẩm Vân Kiều nói ra những lời này, bất giác Trịnh Khiêm chỉ nở một nụ cười nhạt. Thẩm Vân Kiều nhìn thấy nụ cười này còn si mê hơn, hơ hơ... Tại sao lúc trước cô không tìm được Trịnh khiêm nhỉ? Nếu như trước kia gặp được anh sớm hơn thì bây giờ có lẽ cô đã yên bề gia thất rồi, chứ không phải mất mười hai năm ở bên cạnh một người như Sử Vận Hiên. Nghĩ đến Sử Vận Hiên, gương mặt của Thẩm Vân Kiều vẫn còn lộ ra một nét thất vọng nhè nhẹ. Trịnh Khiêm nhìn thấy người con gái này thở dài liền hiểu cô ấy đang nghĩ gì. Cho dù những người bên ngoài luôn đồn rằng Thẩm đại tiểu thư là người cướp hôn phu của em gái, nhưng có lẽ bây giờ Trịnh Khiêm không thấy như vậy.
- Tôi đưa cô về nhé?
- Anh không chịu trách nhiệm thật sao?
- Nếu cô không phiền. Tôi cũng không ngại.
Thẩm Vân Kiều nở một nụ cười thật tươi, đúng là thủ hạ bên cạnh Ngụy Long Thần, từ tính cách cho đến lời nói đều khiến người ta cảm thấy vui vẻ và an tâm. Sau đó, Thẩm Vân Kiều thật sự để cho Trịnh Khiêm đưa mình về.
[..................]
Còn ở trong phòng hợp hiện tại, sau khi Sử Vận Hiên đuổi theo Thẩm Vân Kiều thì Tuệ Mộc đã nở một nụ cười nhẹ rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trịnh Khiêm, nhờ anh ấy giúp Thẩm Vân Kiều. Còn ở trong phòng hợp, đương nhiên cô phải ở lại để xem phim ngôn tình ngược tâm miễn phí rồi. Một bên là Liêu đại luật sư, lạnh lùng, bá đạo và còn rất phũ phàng. Một bên là Thẩm nhị tiểu thư si tình, vì yêu mà bất chấp cả hình tượng cũng như thanh danh của mình, vừa nhu nhược, vừa ngu ngốc mà còn khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hai bên đang giằng co với nhau, Thẩm Vân Kỳ nắm chặt lấy tay của Liêu Dinh, dường như là không muốn để anh đi, còn Tuệ Mộc thì rất "thánh thiện" liền chụp ảnh lại rồi gửi cho bác sĩ Trình Hải Hà. Sau khi Trình Hải Hà nhận được liền cảm thấy không vui lắm, cái tên Liêu Dinh này hôm trước vừa nói bản thân vẫn còn độc thân, vậy mà hôm nay lại dây dưa với người phụ nữ có hôn ước như vậy? Sau đó, Tuệ Mộc còn rất "nhân từ" khi gọi Trình Hải Hà đến đây để diễn kịch. Tuy Trình Hải Hà là bác sĩ, nhưng thật sự cô nàng này có tố chất của một diễn viên lắm ấy chứ, khi nghe đến diễn kịch liền lập tức gật đầu rồi phi trâu tới. Tuệ Mộc bây giờ thật sự rất muốn mua một ít bắp rang bơ và một ly nước ngọt để ngồi xem phim ấy.
Chưa đến năm phút thì từ cửa bước vào, Trình Hải Hà nhíu nhíu mày rồi lập tức nhập vai.
- Liêu Dinh! Anh nói với em là anh đi làm việc giúp Tiểu Mộc Mộc, cái này là việc của anh đó hả?
Liêu Dinh nghe giọng nói quen quen liền giật mình, ôi mẹ nó... Crush của anh đây mà? Nhưng tại sao cô ấy lại nói như vậy... Chẳng lẽ... Liêu Dinh nhìn về phía Tuệ Mộc thì cô cũng nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với anh, lúc này thật sự Liêu Dinh muốn bóp chết cô em họ này quá đi mất! Nhưng mà... Nếu như chỉ là diễn, vậy thì cũng phải diễn cho tốt một chút chứ.
- Bà xã, anh không có mà... Là cô ta không có liêm sỉ lôi kéo anh.
Tuệ Mộc và Trình Hải Hà xém chút nữa là sặc nước miếng. Tính ra kịch bản của hai người chỉ là "bạn gái" thôi, ai mà ngờ cái tên Liêu Dinh này lại đẩy lên mức "BÀ XÃ" này chứ. Nhưng Trình Hải Hà vẫn nghiêm túc diễn tròn vai của mình, cô ấy nhìn Liêu Dinh. Đối với suy nghĩ của Trình Hài Hà, thì nó là ánh mắt cảnh báo "Nếu anh còn nói bậy bạ, tôi liền giết chết anh". Nhưng đối với suy nghĩ của Thẩm Vân Kỳ thì lại giống như một ánh mắt nhắc nhở nhẹ "Anh còn không quay về bên này, định ở đó đến khi nào?".
Liêu Dinh lập tức hất Thẩm Vân Kỳ sang một bên rồi bước đến phía sau của Trình Hải Hà. Cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng một cái, đưa tay lên vuốt ve gương mặt của Liêu Dinh, rồi nói.
- Ngoan.
Thẩm Vân Kỳ nhìn thấy loạt hình ảnh này liền không thể chịu nổi, nhiều năm trước là vì Tần Nhược Ái, sáu năm nay là vì Tuệ Mộc, bây giờ... Bây giờ lại có thêm một cô vợ từ trên trời rơi xuống này? Rốt cuộc bao nhiêu năm qua... Chẳng lẽ Liêu Dinh thật sự chưa để cô ta vào mắt một lần nào sao?
- Cô... Cô là ai?
Trình Hải Hà nhìn sang Thẩm Vân Kỳ, rồi nở một nụ cười đầy sự nguy hiểm.
- Em gái, em hỏi chị hả?
- Cô... Cô là ai? Cô và anh ấy...?
- Chị hả? Anh yêu... Anh nói xem, em là ai? Em với anh là gì?
Liêu Dinh bắt đầu có chút buồn cười, nếu như đã muốn chơi thì anh sẽ không để cô phải thất vọng đâu. Liêu Dinh không ngần ngại ôm lấy Trình Hải Hà, không chỉ vậy còn hôn nhẹ lên môi của cô ấy, làm cho Trình Hải Hà có chút kinh ngạc.
- Cô ấy là vợ của tôi.
- Không... Không đúng... Không thể nào... Rõ ràng... Anh chưa kết hôn mà?
Trình Hải Hà nhéo Liêu Dinh một cái rồi mỉm cười nhìn Thẩm Vân Kỳ, nói.
- Em gái này, việc của vợ chồng chị sao cưng lại biết nhiều như vậy? Vợ chồng chị kết hôn khi nào chẳng lẽ phải hỏi ý em?
- Cô... Vô liêm sỉ!
- Ơ kìa em gái, chị đây là vợ của anh ấy. Bây giờ em xem lại ai mới là người vô liêm sỉ nhá!
Thẩm Vân Kỳ đưa tay lên định tát vào mặt của Trình Hải Hà, Liêu Dinh cũng đang có ý định giữ lại những rất nhanh Trình Hải Hà đã ra tay rồi. Gương mặt của cô có chút nét cười đầy quỷ dị.
- Em gái này, tay em đẹp thật đấy. Hình như công việc của em cần dùng tay nhiều lắm phải không? Bây giờ, nếu chị bẻ nó đi thì sao nhỉ?
- Tôi đưa cô về nhé?
- Anh không chịu trách nhiệm thật sao?
- Nếu cô không phiền. Tôi cũng không ngại.
Thẩm Vân Kiều nở một nụ cười thật tươi, đúng là thủ hạ bên cạnh Ngụy Long Thần, từ tính cách cho đến lời nói đều khiến người ta cảm thấy vui vẻ và an tâm. Sau đó, Thẩm Vân Kiều thật sự để cho Trịnh Khiêm đưa mình về.
[..................]
Còn ở trong phòng hợp hiện tại, sau khi Sử Vận Hiên đuổi theo Thẩm Vân Kiều thì Tuệ Mộc đã nở một nụ cười nhẹ rồi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trịnh Khiêm, nhờ anh ấy giúp Thẩm Vân Kiều. Còn ở trong phòng hợp, đương nhiên cô phải ở lại để xem phim ngôn tình ngược tâm miễn phí rồi. Một bên là Liêu đại luật sư, lạnh lùng, bá đạo và còn rất phũ phàng. Một bên là Thẩm nhị tiểu thư si tình, vì yêu mà bất chấp cả hình tượng cũng như thanh danh của mình, vừa nhu nhược, vừa ngu ngốc mà còn khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Hai bên đang giằng co với nhau, Thẩm Vân Kỳ nắm chặt lấy tay của Liêu Dinh, dường như là không muốn để anh đi, còn Tuệ Mộc thì rất "thánh thiện" liền chụp ảnh lại rồi gửi cho bác sĩ Trình Hải Hà. Sau khi Trình Hải Hà nhận được liền cảm thấy không vui lắm, cái tên Liêu Dinh này hôm trước vừa nói bản thân vẫn còn độc thân, vậy mà hôm nay lại dây dưa với người phụ nữ có hôn ước như vậy? Sau đó, Tuệ Mộc còn rất "nhân từ" khi gọi Trình Hải Hà đến đây để diễn kịch. Tuy Trình Hải Hà là bác sĩ, nhưng thật sự cô nàng này có tố chất của một diễn viên lắm ấy chứ, khi nghe đến diễn kịch liền lập tức gật đầu rồi phi trâu tới. Tuệ Mộc bây giờ thật sự rất muốn mua một ít bắp rang bơ và một ly nước ngọt để ngồi xem phim ấy.
Chưa đến năm phút thì từ cửa bước vào, Trình Hải Hà nhíu nhíu mày rồi lập tức nhập vai.
- Liêu Dinh! Anh nói với em là anh đi làm việc giúp Tiểu Mộc Mộc, cái này là việc của anh đó hả?
Liêu Dinh nghe giọng nói quen quen liền giật mình, ôi mẹ nó... Crush của anh đây mà? Nhưng tại sao cô ấy lại nói như vậy... Chẳng lẽ... Liêu Dinh nhìn về phía Tuệ Mộc thì cô cũng nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với anh, lúc này thật sự Liêu Dinh muốn bóp chết cô em họ này quá đi mất! Nhưng mà... Nếu như chỉ là diễn, vậy thì cũng phải diễn cho tốt một chút chứ.
- Bà xã, anh không có mà... Là cô ta không có liêm sỉ lôi kéo anh.
Tuệ Mộc và Trình Hải Hà xém chút nữa là sặc nước miếng. Tính ra kịch bản của hai người chỉ là "bạn gái" thôi, ai mà ngờ cái tên Liêu Dinh này lại đẩy lên mức "BÀ XÃ" này chứ. Nhưng Trình Hải Hà vẫn nghiêm túc diễn tròn vai của mình, cô ấy nhìn Liêu Dinh. Đối với suy nghĩ của Trình Hài Hà, thì nó là ánh mắt cảnh báo "Nếu anh còn nói bậy bạ, tôi liền giết chết anh". Nhưng đối với suy nghĩ của Thẩm Vân Kỳ thì lại giống như một ánh mắt nhắc nhở nhẹ "Anh còn không quay về bên này, định ở đó đến khi nào?".
Liêu Dinh lập tức hất Thẩm Vân Kỳ sang một bên rồi bước đến phía sau của Trình Hải Hà. Cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ nhàng một cái, đưa tay lên vuốt ve gương mặt của Liêu Dinh, rồi nói.
- Ngoan.
Thẩm Vân Kỳ nhìn thấy loạt hình ảnh này liền không thể chịu nổi, nhiều năm trước là vì Tần Nhược Ái, sáu năm nay là vì Tuệ Mộc, bây giờ... Bây giờ lại có thêm một cô vợ từ trên trời rơi xuống này? Rốt cuộc bao nhiêu năm qua... Chẳng lẽ Liêu Dinh thật sự chưa để cô ta vào mắt một lần nào sao?
- Cô... Cô là ai?
Trình Hải Hà nhìn sang Thẩm Vân Kỳ, rồi nở một nụ cười đầy sự nguy hiểm.
- Em gái, em hỏi chị hả?
- Cô... Cô là ai? Cô và anh ấy...?
- Chị hả? Anh yêu... Anh nói xem, em là ai? Em với anh là gì?
Liêu Dinh bắt đầu có chút buồn cười, nếu như đã muốn chơi thì anh sẽ không để cô phải thất vọng đâu. Liêu Dinh không ngần ngại ôm lấy Trình Hải Hà, không chỉ vậy còn hôn nhẹ lên môi của cô ấy, làm cho Trình Hải Hà có chút kinh ngạc.
- Cô ấy là vợ của tôi.
- Không... Không đúng... Không thể nào... Rõ ràng... Anh chưa kết hôn mà?
Trình Hải Hà nhéo Liêu Dinh một cái rồi mỉm cười nhìn Thẩm Vân Kỳ, nói.
- Em gái này, việc của vợ chồng chị sao cưng lại biết nhiều như vậy? Vợ chồng chị kết hôn khi nào chẳng lẽ phải hỏi ý em?
- Cô... Vô liêm sỉ!
- Ơ kìa em gái, chị đây là vợ của anh ấy. Bây giờ em xem lại ai mới là người vô liêm sỉ nhá!
Thẩm Vân Kỳ đưa tay lên định tát vào mặt của Trình Hải Hà, Liêu Dinh cũng đang có ý định giữ lại những rất nhanh Trình Hải Hà đã ra tay rồi. Gương mặt của cô có chút nét cười đầy quỷ dị.
- Em gái này, tay em đẹp thật đấy. Hình như công việc của em cần dùng tay nhiều lắm phải không? Bây giờ, nếu chị bẻ nó đi thì sao nhỉ?
/108
|