Ngụy Long Thần nghe Trình Hải Hà nói như vậy liền gật đầu, xem ra anh chỉ có thể dùng thời gian để bù đắp cho cô mà thôi, còn về việc sinh thêm con có lẽ đã không thành rồi. Lần thứ nhất Tuệ Mộc sinh con, anh đã không ở bên cạnh để động viên cô. Lần thứ hai cô sinh thì anh hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng với tình trạng của Tuệ Mộc hiện tại thật chất là không nên mang thai thêm một lần nào nữa, thôi thì anh chỉ biết dùng khoản thời gian này để bù đắp cho cô vậy.
Nhìn Tuệ Mộc đang ngủ rất ngon trên giường bệnh, Trình Hải Hà mỉm cười... Người mẹ trẻ này thật sự khiến Trình Hải Hà rất khâm phục, có thể tự mình vượt cạn sinh con mà không cần chồng bên cạnh, lúc đầu Trình Hải Hà còn nhầm là Quý Vạn Phong là chồng của cô cơ chứ. Nhưng hóa ra là không phải, cái người mà ngày đêm Trình Hải Hà thầm nguyền rủa kia lại là cựu Tổng Thống Ngụy Long Thần. Thật là quá bất ngờ.
Sau khi Ngụy Long Thần đã thay xong quần áo mới thì Ngọc Tuyết và Định Viêm cũng đã đi về, trên giường là người con gái vẫn đang miên man ngủ, bây giờ cũng đã hơn tám giờ tối rồi, nên Ngụy Long Thần cũng từ từ mò lên giường choàng tay ôm lấy cô vào lòng.
Đã sáu năm rồi... Anh không được ôm cô và ngủ như bây giờ, cảm giác rất bình yên và vô cùng ấm áp. Trước khi chìm vào giấc ngủ Ngụy Long Thần cũng không quên hôn nhẹ lên trán cô thay cho lời chúc ngủ ngon của anh.
[..................]
Sáng hôm sau, Tuệ Mộc thức dậy rất sớm, bây giờ chỉ mới là năm giờ sáng mà ca phẫu thuật của An Di là bảy giờ, vẫn còn hai tiếng để cô chăm sóc An Di, nhưng mà cô bé An Di rất quật cường, cô bé không khóc mà còn ngồi rất ngoan ngoãn để chờ đến mình. Còn Ngụy Long Thần thì ngồi bên cạnh Tuệ Mộc, bàn tay của anh nắm lấy tay của cô, tạo cho cô sự an toàn tuyệt đối.
Một lúc sau, điện thoại của Ngụy Long Thần vang lên, anh cũng không ngừng ngại mà nhận máy ngay tại đó, Tuệ Mộc có thể nhìn thấy được trên điện thoại là ba chữ "Tần Nhược Ái". Lúc đầu Tuệ Mộc còn định bế An Di đi để cho anh không gian riêng nhưng Ngụy Long Thần vẫn nắm chặt bàn tay của cô, vì thế cô không thể rời khỏi được.
- Chuyện gì?
- [Ngụy tiên sinh, nghe nói hôm nay con gái của anh phẫu thuật... Mà đôi mắt là của chị gái tôi, anh có thể nể tình đôi mắt đó... Mà tha cho Tần Thị được không?]
- Không thể. Tần Thị năm xưa là một phần của Tập Đoàn Vĩnh Trùng, mà Vĩnh Trùng là của nhà họ Ngụy. Bây giờ, tôi đòi lại... Là chuyện hiển nhiên thôi.
- [Ngụy tiên sinh... Tần Thị là tâm huyết cả cha tôi... Anh có thể... ]
- Ngại quá, Tần nhị tiểu thư cho dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi. Thì câu trả lời vẫn là không thể!
Nói xong, Ngụy Long Thần lập tức ngắt máy, theo như giọng điệu cũng như bốn từ "Tần nhị tiểu thư" thì mọi người xung quanh đã biết ai là người mới vừa gọi điện đến rồi. Ngụy Long Thần nâng tay của Tuệ Mộc lên rồi hôn nhẹ lên nó.
- Sau này em không cần tránh đi đâu cả. Anh luôn quang minh chính đại làm việc.
- Ngụy Long Thần, năm xưa Tập Đoàn Vĩnh Trùng vì sao lại sụp đổ?
- Đợi ca phẫu thuật của An Di kết thúc, anh sẽ nói sau.
Đến bảy giờ thì An Di được đẩy vào phòng phẫu thuật, hiện tại trên trong phòng phẫu thuật toàn là những bậc nhân tài trong giới y khoa, Kiwer tuy không chuyên về mắt nhưng tình trạng của An Di thì Kiwer là người nắm rõ nhất mà anh ta có thể khắc phục được nếu như xảy ra sự cố. Ở bên ngoài, Trình Hải Hà với bộ trang phục hằng ngày cũng đến để chờ đợi, có lẽ đây là lần đầu tiên Liêu Dinh nhìn thấy Trình Hải Hà với bộ trang phục như vậy thay vì áo bác sĩ màu trắng.
Bỗng nhiên, Trình Hải Hà bước đến bên cạnh Tuệ Mộc, đưa cho cô một viên thuốc, rồi nói.
- Mộc Mộc... Cô dùng cái này đi, đây là thuốc vừa được bệnh viện quốc tế Mĩ điều chế, có thể... Ừm... Cô biết đó.
Tuệ Mộc nghe Trình Hải Hà nói như vậy liền bất giác đỏ mặt, còn cái tên vô liêm sỉ nào đó lại được một phen cười đầy gian xảo. Riêng Hoàng Phủ Tước và Linh Chi lại đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ đứa con gái này của họ lại chấp nhận Ngụy Long Thần một lần nữa sao? Định Viêm nhíu nhíu mày Ngụy Long Thần... Xem như bây giờ người cha bị các con ruồng bỏ này có lấy được lòng của mẹ đi nữa cũng bằng thừa, một khi An Di đã không thừa nhận thì đồng nghĩa với việc cả gia đình Hoàng Phủ cũng không thừa nhận. Nhưng có một chỗ anh tấn công rất đúng, đó là Tuệ Mộc... An Di rất nghe lời của mẹ mình. Vì thế, rất có thể lại một lần nữa... Tuệ Mộc sẽ quay về bên cạnh Ngụy Long Thần.
Nghĩ đến những việc mà Ngụy Long Thần đã gây ra cho Tuệ Mộc trong suốt thời gian trước kia, Hoàng Phủ Tước lại ngấm ngầm suy nghĩ theo một hướng khác. Riêng Tề An và Ngọc Tuyết lại đưa mắt nhìn nhau, xem ra Ngụy đại Tổng Thống sắp không xong với cha mẹ vợ rồi.
Sau một lúc thì Ngụy Long Thần nhìn thấy Tuệ Mộc có chút mệt mỏi liền đỡ cô rồi cho cô tựa vào lòng, vòng tay ôm lấy cô, nói.
- Mệt thì nghỉ ngơi một chút, em vẫn còn rất yếu.
Nhìn Tuệ Mộc đang ngủ rất ngon trên giường bệnh, Trình Hải Hà mỉm cười... Người mẹ trẻ này thật sự khiến Trình Hải Hà rất khâm phục, có thể tự mình vượt cạn sinh con mà không cần chồng bên cạnh, lúc đầu Trình Hải Hà còn nhầm là Quý Vạn Phong là chồng của cô cơ chứ. Nhưng hóa ra là không phải, cái người mà ngày đêm Trình Hải Hà thầm nguyền rủa kia lại là cựu Tổng Thống Ngụy Long Thần. Thật là quá bất ngờ.
Sau khi Ngụy Long Thần đã thay xong quần áo mới thì Ngọc Tuyết và Định Viêm cũng đã đi về, trên giường là người con gái vẫn đang miên man ngủ, bây giờ cũng đã hơn tám giờ tối rồi, nên Ngụy Long Thần cũng từ từ mò lên giường choàng tay ôm lấy cô vào lòng.
Đã sáu năm rồi... Anh không được ôm cô và ngủ như bây giờ, cảm giác rất bình yên và vô cùng ấm áp. Trước khi chìm vào giấc ngủ Ngụy Long Thần cũng không quên hôn nhẹ lên trán cô thay cho lời chúc ngủ ngon của anh.
[..................]
Sáng hôm sau, Tuệ Mộc thức dậy rất sớm, bây giờ chỉ mới là năm giờ sáng mà ca phẫu thuật của An Di là bảy giờ, vẫn còn hai tiếng để cô chăm sóc An Di, nhưng mà cô bé An Di rất quật cường, cô bé không khóc mà còn ngồi rất ngoan ngoãn để chờ đến mình. Còn Ngụy Long Thần thì ngồi bên cạnh Tuệ Mộc, bàn tay của anh nắm lấy tay của cô, tạo cho cô sự an toàn tuyệt đối.
Một lúc sau, điện thoại của Ngụy Long Thần vang lên, anh cũng không ngừng ngại mà nhận máy ngay tại đó, Tuệ Mộc có thể nhìn thấy được trên điện thoại là ba chữ "Tần Nhược Ái". Lúc đầu Tuệ Mộc còn định bế An Di đi để cho anh không gian riêng nhưng Ngụy Long Thần vẫn nắm chặt bàn tay của cô, vì thế cô không thể rời khỏi được.
- Chuyện gì?
- [Ngụy tiên sinh, nghe nói hôm nay con gái của anh phẫu thuật... Mà đôi mắt là của chị gái tôi, anh có thể nể tình đôi mắt đó... Mà tha cho Tần Thị được không?]
- Không thể. Tần Thị năm xưa là một phần của Tập Đoàn Vĩnh Trùng, mà Vĩnh Trùng là của nhà họ Ngụy. Bây giờ, tôi đòi lại... Là chuyện hiển nhiên thôi.
- [Ngụy tiên sinh... Tần Thị là tâm huyết cả cha tôi... Anh có thể... ]
- Ngại quá, Tần nhị tiểu thư cho dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi. Thì câu trả lời vẫn là không thể!
Nói xong, Ngụy Long Thần lập tức ngắt máy, theo như giọng điệu cũng như bốn từ "Tần nhị tiểu thư" thì mọi người xung quanh đã biết ai là người mới vừa gọi điện đến rồi. Ngụy Long Thần nâng tay của Tuệ Mộc lên rồi hôn nhẹ lên nó.
- Sau này em không cần tránh đi đâu cả. Anh luôn quang minh chính đại làm việc.
- Ngụy Long Thần, năm xưa Tập Đoàn Vĩnh Trùng vì sao lại sụp đổ?
- Đợi ca phẫu thuật của An Di kết thúc, anh sẽ nói sau.
Đến bảy giờ thì An Di được đẩy vào phòng phẫu thuật, hiện tại trên trong phòng phẫu thuật toàn là những bậc nhân tài trong giới y khoa, Kiwer tuy không chuyên về mắt nhưng tình trạng của An Di thì Kiwer là người nắm rõ nhất mà anh ta có thể khắc phục được nếu như xảy ra sự cố. Ở bên ngoài, Trình Hải Hà với bộ trang phục hằng ngày cũng đến để chờ đợi, có lẽ đây là lần đầu tiên Liêu Dinh nhìn thấy Trình Hải Hà với bộ trang phục như vậy thay vì áo bác sĩ màu trắng.
Bỗng nhiên, Trình Hải Hà bước đến bên cạnh Tuệ Mộc, đưa cho cô một viên thuốc, rồi nói.
- Mộc Mộc... Cô dùng cái này đi, đây là thuốc vừa được bệnh viện quốc tế Mĩ điều chế, có thể... Ừm... Cô biết đó.
Tuệ Mộc nghe Trình Hải Hà nói như vậy liền bất giác đỏ mặt, còn cái tên vô liêm sỉ nào đó lại được một phen cười đầy gian xảo. Riêng Hoàng Phủ Tước và Linh Chi lại đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ đứa con gái này của họ lại chấp nhận Ngụy Long Thần một lần nữa sao? Định Viêm nhíu nhíu mày Ngụy Long Thần... Xem như bây giờ người cha bị các con ruồng bỏ này có lấy được lòng của mẹ đi nữa cũng bằng thừa, một khi An Di đã không thừa nhận thì đồng nghĩa với việc cả gia đình Hoàng Phủ cũng không thừa nhận. Nhưng có một chỗ anh tấn công rất đúng, đó là Tuệ Mộc... An Di rất nghe lời của mẹ mình. Vì thế, rất có thể lại một lần nữa... Tuệ Mộc sẽ quay về bên cạnh Ngụy Long Thần.
Nghĩ đến những việc mà Ngụy Long Thần đã gây ra cho Tuệ Mộc trong suốt thời gian trước kia, Hoàng Phủ Tước lại ngấm ngầm suy nghĩ theo một hướng khác. Riêng Tề An và Ngọc Tuyết lại đưa mắt nhìn nhau, xem ra Ngụy đại Tổng Thống sắp không xong với cha mẹ vợ rồi.
Sau một lúc thì Ngụy Long Thần nhìn thấy Tuệ Mộc có chút mệt mỏi liền đỡ cô rồi cho cô tựa vào lòng, vòng tay ôm lấy cô, nói.
- Mệt thì nghỉ ngơi một chút, em vẫn còn rất yếu.
/108
|