Đương nhiên những lời dì Quản nói cô điều nghe rõ mồn một. Nhưng mà cô không muốn, cô không muốn đến một ngày nào đó, cô thật sự yêu quý đứa bé này, rồi sau đó lại bắt cô rời xa nó... Cô không muốn cảnh tượng đó xuất hiện. Nhưng mà, đứa bé là con của cô, là cốt nhục là máu mủ của cô, nghe thấy tiếng đứa bé khóc đến thê lương, bản năng làm mẹ đương nhiên không thể nào bỏ qua được. Trúc Lâm ngồi dậy, từ từ đón nhận đứa bé từ tay của dì Quản.
Thằng bé dường như cảm nhận được hơi ấm của mẹ mình, liền im bặt, không chỉ vậy... Đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng cánh môi nhỏ lại vểnh lên, xuất hiện một nụ cười tươi sáng. Trúc Lâm nhìn con trai mình, rồi lại có chút đau lòng.
- Phu nhân, ông chủ nói là muốn...
- Không cần nói, cháu không muốn nghe. Anh ta là ai cháu cũng không cần thiết biết nữa. Dì Quản, ngày mai cháu giao đưa bé cho dì. Sau đó, cháu viết đơn ly hôn, cháu sẽ rời khỏi nơi này.
Dì Quản giật mình, rồi khẽ lắc đầu.
- Không được, phu nhân... Cô không thể đi. Tiểu thiếu gia không thể không có mẹ. Nếu không... Nếu không...
- Dì... Để thằng bé không có mẹ còn hơn là ở với mẹ nhưng không biết cha mình là ai, dì cứ đem bừa một ai đó về làm mẹ thằng bé. Cháu hứa, cháu sẽ không bao giờ quay lại để nhận lại thằng bé. Được không dì?
Chưa để dì Quản đáp lại lời cô, thì cánh cửa phòng bệnh được mở ra. Đi vào là một nam nhân mặc vest đen, gương mặt nghiêm nghị. Bước đến gần cô, khẽ cúi đầu.
- Phu nhân, ông chủ dặn dò... Từ đây cho đến khi tiểu thiếu gia được hai tuổi, tôi sẽ là người bảo vệ cô.
- Anh là ai? Ông chủ của anh là ai?
- Tôi là Trịnh Khiêm, là trợ lý của ông chủ. Còn...
- Thôi bỏ đi, nói lại với ông chủ của anh. Tôi sẽ kí vào đơn ly hôn, sau đó tôi sẽ rời khỏi. Từ đây về sau tôi không có bất cứ một liên hệ gì đến ông chủ của anh, cũng như đứa bé này.
Thằng bé đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cô sau khi nghe như vậy liền biết giống như mẹ muốn bỏ rơi mình, cánh môi rõ ràng vẫn còn vướng lại nụ cười bỗng chốc mếu máo khóc ầm lên. Trịnh Khiêm tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng thật sự nhìn thấy trẻ con khóc đều rất lúng túng. Chưa biết làm gì thì điện thoại của Trịnh Khiêm vang lên, anh ta nghe được một hai câu thì đưa cho cô
- Phu nhân, là ông chủ gọi... Ngài ấy muốn nói chuyện với cô.
Trúc Lâm nhíu mày, nhưng vẫn nhận chiếc điện thoại rồi áp vào tai
- Alo? Rốt cuộc anh là ai?
- [Ngoan ngoãn chăm sóc Long Ân cho tốt. Cả đời em cũng đừng hòng ly hôn với tôi. Nếu không, em sẽ hối hận!]
Trúc Lâm run lên, giọng của người đàn ông này sao lại trầm thấp và còn lạnh lẽo hơn cả Atula đòi mạng như vậy? Chưa để cô hoàn hồn thì bên kia đã ngắt kết nối. Đứa bé giơ tay múa chân, dùng cái tay nhỏ dụi dụi mắt... Đưa đôi mắt ướt đẫm nước mắt lên nhìn cô, đôi mắt to tròn... Đen láy, tuy chỉ là đứa bé sơ sinh nhưng mà... Ngũ quan thật sự rất xuất chúng. Dường như, cô nhìn còn có chút quen mắt
- Phu nhân, cô cứ nghỉ ngơi đi. Sau khi tiểu thiếu gia cứng cáp hơn, thì cô có thể quay lại tiếp tục học.
Quay lại học? Nghĩ đến đây Trúc Lâm có chút tự khinh miệt bản thân. Quay lại học sao? Cô đã bỏ lỡ một năm học, bạn bè thân thiết cũng chẳng có ai, mà cô cũng không có bất kì một thiết bị gì để liên lạc với họ. Liệu cô có đi học hay không thì cũng có sao đâu? Sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi nơi này, chắc chắn cô phải rời khỏi nơi này.
[........................]
Năm tháng sau, khi thằng bé đã cứng cáp hơn thì người đàn ông kia đã sắp xếp trường lớp cho cô. Trúc Lâm ngồi trên xe, vừa nghĩ đến việc đi học, vừa nghĩ về đứa bé ở nhà. Năm tháng này cô và thằng bé luôn ở cùng nhau, mến tay mến chân... Bây giờ dường như chỉ cần xa nó một chút là cô đã không nỡ rồi. Nhưng mà... Trước mắt cô vẫn nên là học cho xong đã.
Khi đến ngôi trường cũ, Trúc Lâm đi vào liền có người gọi tên cô. Là Diệu Nữu Nữu, đây có lẽ là cô bạn duy nhất mà Trúc Lâm quen biết
- Mộc Mộc! Ở đây!
Diệu Nữu Nữu là em gái của học trưởng Diệu Chính Trung. Mà có lẽ Trúc Lâm chưa biết, Diệu Chính Trung đã rất lâu thầm mến Trúc Lâm. Sau hơn một năm vắng mặt, cuối cùng thì Diệu Chính Trung cũng nhìn thấy được người con gái mình yêu thầm bao lâu nay rồi.
- Ây da, Mộc Mộc à... Cậu càng ngày càng xinh nhá. Ôi, chẳng lẽ cậu vừa sinh con sao?
Trúc Lâm giật mình, việc cô kết hôn và sinh con đừng nói là Nữu Nữu không biết, ngay cả nhà trường cũng không ai biết. Khi nghe Nữu Nữu hỏi như vậy, bất giác cô có chút chột dạ. Nhưng rất may, Diệu Chính Trung ở bên cạnh liền lên tiếng nói
- Nữu Nữu, Mộc Mộc còn chưa kết hôn hay có bạn trai, thì làm sao mà sinh con được. Em đó!
- Hứ, anh xem... Vòng một của cậu ấy to hơn bình thường kia mà!
Diệu Chính Trung có chút lúng túng, nếu bây giờ cậu ta đột nhiên nhìn vào vòng một của Trúc Lâm thì khác nào một tên biến thái kia chứ? Cuối cùng, Diệu Chính Trung vỗ lên đầu của Nữu Nữu một cái rồi nói
- Cũng chỉ là phát triển bình thường thôi. Chẳng lẽ cứ hai lưng như em? Nói ra không thấy xấu hổ à?
Diệu Nữu Nữu: "............" Anh hai gì tầm này! Chém! Chém! Chém hết!
Thằng bé dường như cảm nhận được hơi ấm của mẹ mình, liền im bặt, không chỉ vậy... Đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng cánh môi nhỏ lại vểnh lên, xuất hiện một nụ cười tươi sáng. Trúc Lâm nhìn con trai mình, rồi lại có chút đau lòng.
- Phu nhân, ông chủ nói là muốn...
- Không cần nói, cháu không muốn nghe. Anh ta là ai cháu cũng không cần thiết biết nữa. Dì Quản, ngày mai cháu giao đưa bé cho dì. Sau đó, cháu viết đơn ly hôn, cháu sẽ rời khỏi nơi này.
Dì Quản giật mình, rồi khẽ lắc đầu.
- Không được, phu nhân... Cô không thể đi. Tiểu thiếu gia không thể không có mẹ. Nếu không... Nếu không...
- Dì... Để thằng bé không có mẹ còn hơn là ở với mẹ nhưng không biết cha mình là ai, dì cứ đem bừa một ai đó về làm mẹ thằng bé. Cháu hứa, cháu sẽ không bao giờ quay lại để nhận lại thằng bé. Được không dì?
Chưa để dì Quản đáp lại lời cô, thì cánh cửa phòng bệnh được mở ra. Đi vào là một nam nhân mặc vest đen, gương mặt nghiêm nghị. Bước đến gần cô, khẽ cúi đầu.
- Phu nhân, ông chủ dặn dò... Từ đây cho đến khi tiểu thiếu gia được hai tuổi, tôi sẽ là người bảo vệ cô.
- Anh là ai? Ông chủ của anh là ai?
- Tôi là Trịnh Khiêm, là trợ lý của ông chủ. Còn...
- Thôi bỏ đi, nói lại với ông chủ của anh. Tôi sẽ kí vào đơn ly hôn, sau đó tôi sẽ rời khỏi. Từ đây về sau tôi không có bất cứ một liên hệ gì đến ông chủ của anh, cũng như đứa bé này.
Thằng bé đang ngoan ngoãn nằm trong lòng cô sau khi nghe như vậy liền biết giống như mẹ muốn bỏ rơi mình, cánh môi rõ ràng vẫn còn vướng lại nụ cười bỗng chốc mếu máo khóc ầm lên. Trịnh Khiêm tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng thật sự nhìn thấy trẻ con khóc đều rất lúng túng. Chưa biết làm gì thì điện thoại của Trịnh Khiêm vang lên, anh ta nghe được một hai câu thì đưa cho cô
- Phu nhân, là ông chủ gọi... Ngài ấy muốn nói chuyện với cô.
Trúc Lâm nhíu mày, nhưng vẫn nhận chiếc điện thoại rồi áp vào tai
- Alo? Rốt cuộc anh là ai?
- [Ngoan ngoãn chăm sóc Long Ân cho tốt. Cả đời em cũng đừng hòng ly hôn với tôi. Nếu không, em sẽ hối hận!]
Trúc Lâm run lên, giọng của người đàn ông này sao lại trầm thấp và còn lạnh lẽo hơn cả Atula đòi mạng như vậy? Chưa để cô hoàn hồn thì bên kia đã ngắt kết nối. Đứa bé giơ tay múa chân, dùng cái tay nhỏ dụi dụi mắt... Đưa đôi mắt ướt đẫm nước mắt lên nhìn cô, đôi mắt to tròn... Đen láy, tuy chỉ là đứa bé sơ sinh nhưng mà... Ngũ quan thật sự rất xuất chúng. Dường như, cô nhìn còn có chút quen mắt
- Phu nhân, cô cứ nghỉ ngơi đi. Sau khi tiểu thiếu gia cứng cáp hơn, thì cô có thể quay lại tiếp tục học.
Quay lại học? Nghĩ đến đây Trúc Lâm có chút tự khinh miệt bản thân. Quay lại học sao? Cô đã bỏ lỡ một năm học, bạn bè thân thiết cũng chẳng có ai, mà cô cũng không có bất kì một thiết bị gì để liên lạc với họ. Liệu cô có đi học hay không thì cũng có sao đâu? Sớm muộn gì cô cũng phải rời khỏi nơi này, chắc chắn cô phải rời khỏi nơi này.
[........................]
Năm tháng sau, khi thằng bé đã cứng cáp hơn thì người đàn ông kia đã sắp xếp trường lớp cho cô. Trúc Lâm ngồi trên xe, vừa nghĩ đến việc đi học, vừa nghĩ về đứa bé ở nhà. Năm tháng này cô và thằng bé luôn ở cùng nhau, mến tay mến chân... Bây giờ dường như chỉ cần xa nó một chút là cô đã không nỡ rồi. Nhưng mà... Trước mắt cô vẫn nên là học cho xong đã.
Khi đến ngôi trường cũ, Trúc Lâm đi vào liền có người gọi tên cô. Là Diệu Nữu Nữu, đây có lẽ là cô bạn duy nhất mà Trúc Lâm quen biết
- Mộc Mộc! Ở đây!
Diệu Nữu Nữu là em gái của học trưởng Diệu Chính Trung. Mà có lẽ Trúc Lâm chưa biết, Diệu Chính Trung đã rất lâu thầm mến Trúc Lâm. Sau hơn một năm vắng mặt, cuối cùng thì Diệu Chính Trung cũng nhìn thấy được người con gái mình yêu thầm bao lâu nay rồi.
- Ây da, Mộc Mộc à... Cậu càng ngày càng xinh nhá. Ôi, chẳng lẽ cậu vừa sinh con sao?
Trúc Lâm giật mình, việc cô kết hôn và sinh con đừng nói là Nữu Nữu không biết, ngay cả nhà trường cũng không ai biết. Khi nghe Nữu Nữu hỏi như vậy, bất giác cô có chút chột dạ. Nhưng rất may, Diệu Chính Trung ở bên cạnh liền lên tiếng nói
- Nữu Nữu, Mộc Mộc còn chưa kết hôn hay có bạn trai, thì làm sao mà sinh con được. Em đó!
- Hứ, anh xem... Vòng một của cậu ấy to hơn bình thường kia mà!
Diệu Chính Trung có chút lúng túng, nếu bây giờ cậu ta đột nhiên nhìn vào vòng một của Trúc Lâm thì khác nào một tên biến thái kia chứ? Cuối cùng, Diệu Chính Trung vỗ lên đầu của Nữu Nữu một cái rồi nói
- Cũng chỉ là phát triển bình thường thôi. Chẳng lẽ cứ hai lưng như em? Nói ra không thấy xấu hổ à?
Diệu Nữu Nữu: "............" Anh hai gì tầm này! Chém! Chém! Chém hết!
/108
|