Ngoại truyện 35:
Editor: Puck
“Rusa!” Anh lập tức thay bằng vẻ mặt tươi cười người chết mê, “Ngốc quá! Lời này có thể lấy ra tùy tiện nói sao? Lần sau anh nhẹ chút là được! Nào, ăn miếng thịt nướng, không tức giận!”
Nói xong nhét một miếng thịt nướng vào trong miệng cô, chặn cái miệng sắp gây họa của cô.
Đôi mắt to của Rusa chuyển động nhanh như chớp, không biết Doãn Tử Nhiên có ý gì, những người khác lại cười một tiếng, không hỏi nữa.
Doãn Tiêu Trác không nhịn được thêm một câu, “Tử Nhiên, đây chính là chú không đúng, anh hiểu hai người đang trong tân hôn, nhưng phải dịu dàng một chút, Rusa người ta chịu không nổi!”
Hiện giờ Doãn Tử Nhiên hận không thể giết chết anh ấy rồi, vừa cười vừa đáp ứng, “Đúng vậy”, vừa nghiến răng nghiến lợi.
Doãn Tiêu Trác giả bộ không phát hiện, múc thêm chén canh cho Tư Lam, “Tư Lam, uống nước nhiều chút, bao tử em không tốt, ấm áp.”
Lãnh Ngạn nhìn hai em đang trình diễn âm thầm buồn cười, liếc nhìn một vòng lại phát hiện thiếu mất một người, “Chí Dương, sao Phỉ Nhi không tới?”
“À, tôi đi gọi, con bé nói không thoải mái, không muốn ăn.” Cầu Chí Dương đáp.
“Không thoải mái? Tại sao không gọi Địch Khắc đi kiểm tra một chút?” Lãnh Dực chợt chen vào.
“Anh cả, anh phản ứng nhanh thật!” Dáng vẻ cười cợt của Lãnh Ngạn thật đáng đánh đòn.
Lãnh Dực hơi nhíu mày, “Ngã bệnh phải xem bệnh, nơi này hơi nóng, chỉ sợ Phỉ Nhi không quen thủy thổ.”
“A – không quen thủy thổ...” Lãnh Ngạn cố ý kéo dài giọng, sau đó cười với Địch Khắc, “Địch Khắc, hay là đi xem một chút đi!”
“Được!” Địch Khắc đứng lên, kêu Cầu Chí Dương dẫn đường.
Lãnh Ngạn chớp chớp mắt với Lãnh Dực, “Anh cả, có muốn đi cùng không?”
Lãnh Dực trầm mặc, tỏ vẻ trấn tĩnh, “Không, không đi! Chú muốn đi thì đi!”
“Em muốn đi chứ! Duy Nhất, hai chúng ta đi!”
Anh cười ha ha, cầm tay Duy Nhất, nói nhỏ bên tai cô, “Anh đảm bảo, anh cả sẽ vụng trộm đi theo!”
Duy Nhất không tin tưởng lườm anh, “Anh có thể, anh chắc chắn?”
“Đó là đương nhiên! Chồng em là ai? Kỳ Thịnh đồn đại, hơn Gia Cát!” Lãnh Ngạn cực kỳ đắc ý.
“Được, đây chẳng phải lời đồn sao? Nói không chừng là đồn đại!” Mặc dù trong miệng chê bai anh, nhưng kiêu ngạo die nda nle equ ydo nn lại viết rõ trên mặt Duy Nhất rồi.
Tiến vào chỗ Phỉ Nhi ở, Địch Khắc kiểm tra cho Phỉ Nhi, vẻ mặt khó coi.
“Sao vậy?” Cầu Chí Dương bị vẻ mặt khó coi của anh làm cho khẩn trương.
Địch Khắc do dự hồi lâu, mới nói, “Cô ấy... Hình như mang thai...”
“Hình như? Việc này có thể hình như sao?” Cầu Chí Dương lửa giận ngút trời, “Phỉ Nhi, nói cho anh biết xảy ra chuyện gì? Không phải nói em không bị người xấu ức hiếp sao?”
Phỉ Nhi đỏ bừng mặt mà nhìn chằm chằm ra cửa ra vào, không dám nói lời nào.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của cô, hóa ra Lãnh Dực đứng ở cửa.
Lãnh Dực hơi ngượng ngùng, lại nói, “Không, không thể nào là của tôi!”
Phỉ Nhi vừa nghe lời này, nước mắt lập tức ào ào chảy xuống, dùng chăn mền che kín đầu, khóc tấm tức.
Lãnh Ngạn nhìn không được, đấm một đấm lên vai Lãnh Dực, “Anh, sao anh lại như vậy? Có chút ý thức die,n; da.nlze.qu;ydo/nn trách nhiệm được không?”
“Nhưng mà...” Lãnh Dực lắp bắp, giống như có lời khó nói.
Cầu Chí Dương kích động lên, một quyền đánh vào dưới cằm Lãnh Dực, “Hóa ra là cậu! Cậu còn không chịu nhận nợ!”
“Tôi không có!” Lãnh Dực lau vệt máu nơi khóe môi, liếc mắt nhìn Phỉ Nhi, nhỏ giọng nói, “Được rồi, tôi nhận nợ, tôi sẽ phụ trách!”
“Không cần!” Phỉ Nhi đột nhiên chui ra khỏi chăn, hai mắt đẫm lệ, giọng nói cũng lạnh nhạt, “Không cần anh phụ trách, đứa bé không phải của anh!”
“Vậy là ai, em nói đi! Anh sẽ làm chủ thay em!” Cầu Chí Dương gấp đến mức túm lấy bả vai Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi khổ sở, “Anh buông em ra! Anh làm em đau!”
Cầu Chí Dương nhìn khuôn mặt nhăn lại đầy nước mắt của em gái, không đành lòng ép hỏi, ôn hòa nói, “Phỉ Nhi, anh chỉ có em là người thân, anh hy vọng em hạnh phúc, nói cho anh, rốt cuộc là ai?”
Nước mắt Phỉ Nhi rơi như mưa, “Anh, đừng hỏi, em muốn yên lặng một chút, được không?”
Cầu Chí Dương đau lòng nhìn cô, thở dài, “Được rồi, đợi lát nữa anh sẽ trở lại thăm em, em muốn ăn gì? Anh bưng tới cho em.”
Phỉ Nhi chậm rãi lắc đầu, “Không muốn ăn! Mọi người đi ra ngoài đi!” Nói xong nằm xuống không lên tiếng nữa.
Mọi người lẳng lặng đứng một lát, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.
Sau khi tự chia ra, Lãnh Ngạn níu lấy cánh tay Lãnh Dực, kéo anh vào trong rừng rậm.
“Chú làm gì? Lãnh Dực hơi phiền muộn mà gạt tay em trai ra.
“Em hỏi anh làm gì mới đúng! Sao anh lại nói lơi như vậy với Phỉ Nhi? Rõ ràng là con của anh, sao không dieendaanleequuydonn thừa nhận?” Lãnh Ngạn chỉ vào mũi của anh trai mà mắng.
Lãnh Dực trầm mặc một lúc, “Mặc dù anh và Phỉ Nhi từng có một đêm, nhưng đứa nhỏ thật sự không phải của anh, anh có thể xác định.”
“Anh... Vậy anh lấy gì ra mà đáp ứng chịu trách nhiệm?”
“Anh chỉ cảm thấy Phỉ Nhi đáng thương!” Trong cặp mắt sâu thẳm của Lãnh Dực lóe ra ánh sáng không rõ.
“Đáng thương? Phụ nữ đáng thương nhiều hơn, anh đều cưới sao?” Lãnh Ngạn bắt đầu cảm thấy anh cả không thể nói lý, hoàn toàn quên mất mình cũng đã từng phạm phải lỗi tương tự.
“Nếu để cho anh biết rõ là ai đối xử như vậy với Phỉ Nhi, anh nhất định không tha cho kẻ đó!” Ánh lạnh trong mắt Lãnh Dực chợt lóe.
Lãnh Ngạn nhìn ở trong mắt, chậm rãi nói, “Anh, anh vẫn không thừa nhận trong lòng anh có Phỉ Nhi sao?”
Sắc mặt Lãnh Dực dần uể oải, “Anh có, có tác dụng sao? Trong lòng Phỉ Nhi lại không có anh.”
“Bị anh tức chết! Với thái độ này của anh, trong lòng Phỉ Nhi sẽ có anh sao? Làm việc không nhận nợ, nếu như em là Phỉ Nhi, một đao chém anh!” Lãnh Ngạn hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trong mắt Lãnh Dực hiện lên đau thương, “Tiểu Ngạn, không phải anh không nhận nợ, đứa nhỏ này thật sự không phải của anh, bởi vì, từ sau khi anh bị thương... Bác sỹ nói... Anh không thể khiến cho phụ nữ mang thai.”
/376
|