Lãnh Dực nhìn cô ấy, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lời nói này khiến cho an quá mức rung động rồi!
Anh muốn nói gì đó cho cô biết, thật ra năm đó nhảy xuống bể bởi nhặt trái cầu vàng giúp cô là anh, không phải Lãnh Ngạn!
Chỉ vì lúc ra cửa tương đối vội vàng, mặc lộn quần áo của Lãnh Ngạn, cho nên huy hiệu trường của Lãnh Ngạn mới từ trong túi quần rớt ra.
Mà anh, sau khi nhặt quả cầu vàng cho Phỉ Nhi xong thì về nhà thay quần áo, đúng dịp chính là, quần áo Lãnh Ngạn bị người không cẩn thận hắt rượu lên, cho nên, mới có chuyện Lãnh Ngạn đi phòng Cầu Chí Dương thay quần áo.
Về phần anh, cho dù thân hình hay kiểu tóc đều không khác Lãnh Ngạn lắm, cho nên, mới có hiểu lầm kéo dài nhiều năm như vậy.
Anh giật giật môi, cuối cùng nuốt điều bí mật này vào.
Nói ra thì như thế nào chứ? Trừ khiến hai bên lúng túng khó chịu, còn có thể như thế nào đây?
Huống chi, bây giờ anh còn có quyền lợi và năng lực yêu người sao? Thay vì như vậy, còn không bằng để Phỉ Nhi sống trong thần thoại đi, ít nhất, là một thần thoại đẹp.
Dù sao, sai lầm này là anh gây họa, từ một lòng trách nhiệm, hoặc từ quan tâm của anh trai với em gái, anh thử khuyên cô, “Phỉ Nhi, thật ra thì mỗi người cũng nên có hạnh phúc thuộc về riêng mình, mà không phải đi nhìn lên hạnh phúc của người khác, cho nên, thử một chút, đi ra khỏi thần thoại về Lãnh Ngạn, nhìn thế giới chân thực một chút, còn có rất nhiều người đàn ông đáng để em yêu!”
“Ví dụ như?” Phỉ Nhi hơi say, ngước mắt.
“Ví dụ như, Tử Nhiên? Hoặc là, bạn bè làm ăn với anh trai em, cũng không tệ, nhân sĩ thành công, là mục tiêu giành giật của phụ nữ!” Lãnh Dực nhắc tới từng người đàn ông được xưng tụng là ưu tú trong đầu một lần.
“Tử Nhiên?” Phỉ Nhi cười, “Cậu ta còn nhỏ hơn tôi, tôi không cảm thấy hứng thú với tình cảm chị em, tôi lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, thiếu hụt ấm áp tình thân, hy vọng có thể tìm được người đàn ông die nda nle equ ydo n che chở cho tôi! Về bạn bè của anh trai tôi thì khỏi nói, trừ Lãnh Ngạn, mỗi người đều là hoa hoa công tử, tôi thích người đàn ông chung tình như Lãnh Ngạn vậy.”
Vẫn là Lãnh Ngạn! Lãnh Dực xem thường, “Tuổi còn nhỏ không có nghĩa không quan tâm em! Cậu ta đã từng rất quan tâm Duy Nhất! Có muốn tôi tạo cơ hội cho hai người không?” Anh cảm thấy mình ăn no không có việc gì làm rồi, thế mà lại đi làm nguyệt lão cho người ta...
“Đừng!” Phỉ Nhi hơi cáu, “Tôi không muốn làm thế thân cho Duy Nhất!”
Lãnh Dực cười cười, cũng không ép buộc, duyên phận rất kỳ diệu, không tới lúc có ép buộc cũng vô ích, duyên phận vừa đến, ai cũng không tránh khỏi.
Nhìn ngọn đèn dầu huy hoàng sau lưng, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười bắt đầu bật ra bên trong. “Chúng ta vẫn nên đi vào thôi, biến mất lâu như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái.” Anh đề nghị.
“Sẽ không đâu!” Phỉ Nhi chép miệng, “Người ta đều có đôi có cặp, hạnh phúc tràn đầy, ai sẽ nhớ chúng ta?”
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng bước chân lại đi theo Lãnh Dực, lúc lên bậc thang, vẫn không quên đỡ Lãnh Dực, cô biết, chân của anh không tốt.
“Cám ơn!” Hiện tại anh có thể hoàn toàn nhìn vào thiếu sót của mình, anh sẽ không coi trợ giúp của bạn bè là bố thí.
“Cám ơn cái gì! Cũng không phải người ngoài!” Cô cười nhạt một tiếng.
Sự xuất hiện của bọn họ hấp dẫn sự chú ý của Lãnh Ngạn, cho tới nay, Lãnh Ngạn giống như chỗ để cho mọi người chỉ trích, tất cả đều chĩa mũi dùi về phía anh, hiện giờ không dễ dàng mới tìm được chỗ đột phá, sao anh có thể tùy tiện bỏ qua!
Lập tức kêu lên, “Ah, anh cả, sao hai người lại ở cùng nhau? Đã làm gì? Thành thật khai báo! Cái gì gọi là không phải người ngoài? Em chính tai nghe thấy! Hai người tự dưng trở thành người trong nhà rồi hả?”
Thật ra thì từ trong đáy lòng anh, anh hy vọng anh cả có thể tìm được một cô gái tốt, nếu như anh cả thật sự có chút ý tứ với Phỉ Nhi, anh sẽ giơ hai tay tán thành đấy!
Đi trên biển nhàm chán, cười giỡn như vậy rất được hoan nghênh!
Những người khác cũng chú ý tới Lãnh Dực và Phỉ Nhi đột nhiên rời đi rồi cùng vào, phụ họa theo, “Đúng vậy! Hai người xảy ra chuyện gì? Cùng vào cùng ra?”
Lãnh Dực không hy vọng trò đùa giỡn như vậy đổi sang người mình, chủ yếu hơn chính là không hy vọng Phỉ Nhi khó chịu, hết sức đứng đắn nói, “Không có gì, mới vừa rồi ở bên ngoài không tiện lắm, Phỉ Nhi giúp tôi một chút mà thôi, mọi người tiếp tục chơi đi!”
Thái độ lạnh nhạt không phối hợp của anh khiến tất cả mọi người không cách nào tiếp tục cười trêu chọc nổi, hậm hực nói sang chuyện khác, “Đã đến như vậy rồi, mời ông chủ nhà hàng băng chuyền đảm nhiệm chức vụ bình xét, nhìn món ăn ba gia đình này, nhà nào làm cực kỳ có tiêu chuẩn!”
Nếu nói ba gia đình, là chỉ Lãnh Ngạn Duy Nhất, Doãn Tiêu Trác Tư Lam, còn có Mỹ Mỹ Địch Khắc.
“Được! Nhận xét thức ăn ngon hả? Chuyện tôi thích nhất!” Anh đi tới bàn ăn thật dài, phía trên đã bày thức ăn phong phú.
Nếm toàn bộ ba đội hình thức ăn ngon một lần, nói thật, anh vẫn cảm thấy tay nghề của Lãnh Ngạn là tốt nhất, nhưng mà, anh biết, mục đích tối nay của mọi người chính là đùa giỡn Lãnh Ngạn, cho nên, không thể không thành toàn cho mọi người!
Anh mím môi cười một tiếng, như đang ngẫm nghĩ, rồi sau đó tuyên bố, “Cửa thứ ba tối nay, cuộc so tài nấu nướng , người thắng là nhóm Doãn Tiêu Trác Dung Tư Lam!”
Toàn sân khấu hoan hô, chỉ có Duy Nhất bất mãn, “Anh cả! Không phải chứ, anh phán xử chủ quan như vậy lại không hướng về chúng em, anh có ý gì? Chẳng lẽ cùi chỏ hướng ra ngoài?”
“Anh chính là nói chuyện bằng lương tâm! Trời đất chứng giám!” Lãnh Dực rất thức thời vọt đến bên cạnh.
Doãn Tiêu Trác mừng rỡ, “Lãnh Ngạn, cậu xem xem, cậu xem đi, chính anh cả cậu cũng không hướng về cậu! Cậu bao nhiêu thê thảm! Được, qua ba cửa, cửa đầu cậu thắng, cửa thứ hai ăn gian, cửa thứ ba thua, cậu nói cậu coi như thua hay tính thắng?”
Ngược lại Lãnh Ngạn không quan tâm thắng thua, chỉ cười, Duy Nhất lại cho là thật, cãi nhau không thôi, “Không được! Đây hoàn toàn là các anh lừa gạt, không tính, làm lại!”
Nói thật, đều là người mình, thắng thua cô không quan tâm, cô quan tâm là người phụ nữ Doãn Tiêu Trác đưa cho Lãnh Ngạn! Những người đàn ông này quá thối nát rồi, lại dùng phụ nữ làm tiền đánh cuộc! Cô muốn ngăn cản!
/376
|