Ông xã thần bí không thấy mặt full

Chương 292: Hóa ra.

/376


Chương 292: Hóa ra.

Editor: May

 

 "Duy Nhất, đã đi đâu vậy? Anh đi đón em lại không đón được, di động cũng không mang, gấp chết anh!" Doãn Tử Nhiên đứng lên nghênh đón cô đầu tiên.

 

 Duy Nhất nhìn chằm chằm anh, "Tử Nhiên, vì sao gạt em?"

 

 Sắc mặt Doãn Tử Nhiên hơi đổi, lời nói mập mờ, "Em nói gì vậy? Sao anh có thể lừa em?"

 

 "Rốt cuộc Lãnh Ngạn làm sao rồi?"

 

 "Lãnh Ngạn?" Doãn Tử Nhiên cười ngượng ngùng, "Không phải anh ta và..."

 

 "Hôm nay em gặp được Phỉ Nhi! Cô ấy hoàn toàn không đi tuần trăng mật với Lãnh Ngạn!" Khí thế Duy Nhất bức người, cắt đứt lời nói của anh.

 

 "À! Này... Anh làm sao biết được! Có thể người ta đổi ngày thôi... Ai nha, một người phụ nữ, còn nói nhiều về anh ta làm gì! Đến, xem hôm nay anh mua cho em vật tốt gì nè..." Doãn Tử Nhiên chán nản xoay người.

 

 Chỉ là trong lời nói tùy tiện của anh, hóa ra thật có thể không đi tuần trăng mật! Như vậy, rốt cuộc Lãnh Ngạn đã đi nơi nào?

 

 "Doãn Tử Nhiên!" Mắt Duy Nhất vừa nóng vừa cay xót, rống to, "Đời này anh cái gì cũng ưu tú, chỉ không học được chính là nói dối trước mặt em!"

 

 "Anh lên lầu tắm rửa! Em đừng đi theo!" Doãn Tử Nhiên chạy trốn là thượng sách.

 

 "Đứng lại!" Ánh mắt Duy Nhất quét một vòng ở trên mặt ông Doãn và Doãn Tiêu Trác, hai người cùng cúi đầu.

 

 Bọn họ chột dạ càng lộ vẻ trong này có quỷ, cô thở phì phò, "Được! Các người đều gạt con đúng không? Được! Tiếp tục giấu giếm đi! Con tự mình đi tìm! Từ giờ trở đi, dù con tìm khắp mỗi góc nhỏ trên trái đất, con cũng nhất định phải tìm được anh ấy! Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác! Tìm không thấy con liền không trở lại! Nhiễm Duy Nhất con nói được thì làm được! Doãn Tử Nhiên anh rất rõ ràng!"

 

 Lời nói của Mỹ Mỹ đã hoàn toàn rối loạn lý trí của cô, cô xoay người liền chạy ra ngoài.

 

 "Duy Nhất! Đứng lại! Bình tĩnh một chút!" Doãn Tiêu Trác hét lớn.

 

 Bước chân cô dừng một chút, xoay người rơi lệ, "Anh cả! Anh có biết, nếu em không tra ra một chút manh mối, cả đời này của em cũng sẽ không an bình. Cho dù em khờ cũng tốt, ngốc cũng tốt, em chỉ muốn biết, đến tột cùng anh ấy ra sao rồi? Duy trì Kỳ Thịnh không ngã xuống là nói dối, Doãn thị bị tổn thương cũng là nói dối, các người đều giúp đỡ anh ấy gạt em, anh nói em có thể bình tĩnh sao?"

 

 Doãn Tiêu Trác lộ vẻ xúc động thật sâu, Doãn Tử Nhiên ám chỉ với anh, "Anh cả, anh..."

 

 Doãn Tiêu Trác phất phất tay, "Giấu giếm không nổi nữa, cho dù giấu diếm được hôm nay, ngày mai Duy Nhất vẫn sẽ đi tìm đáp án, nhưng Duy Nhất, chúng ta cũng không biết anh ta đi nơi nào!"

 

 Dây cung căng chặt của Duy Nhất đột nhiên lỏng, mềm nhũn ngã xuống đất, "Nói như vậy, anh ấy thật sự không kết hôn với Phỉ Nhi? Anh... Anh ấy là cố ý? Vì sao? Phỉ Nhi nhất định biết anh ấy đi nơi nào, em hỏi cô ấy!"

 

 Cô nhanh chóng đứng lên, ngồi ở bên cạnh điện thoại.

 

 Doãn Tiêu Trác đè tay cô lại, ảm đạm lắc đầu, "Duy Nhất, đừng gọi, Phỉ Nhi không biết, tất cả mọi người không biết anh ta đi nơi nào, trên thực tế, chúng ta đều đang tìm anh ta, bởi vì... Bởi vì bác sĩ Lục rất vội..."

 

 "Bác sĩ Lục? Này thì có liên quan gì với bác sĩ Lục?" Duy Nhất nắm chặt tay Doãn Tiêu Trác, dự cảm không hiểu và sợ hãi khiến cô khẩn trương đến khó thở.

 

 Hốc mắt Doãn Tiêu Trác ửng đỏ, bỗng nhiên ôm cô vào trong lòng, "Duy Nhất, chúng ta không nỡ để em khổ sở, nhưng anh cũng biết em nhất định sẽ không bỏ qua như vậy. Được, chúng ta đi gặp bác sĩ Lục, ông ta sẽ giải thích chuyên nghiệp hơn cho em."

 

 Chỗ bác sĩ Lục, trước mắt Duy Nhất có mấy hàng chữ như vậy:

 

Bệnh wilson, còn gọi là thoái hóa gan bã đậu, xuất hiện nhiều hơn từ tuổi 20~40, có thể xuất hiện rung động, tê cứng và giảm bớt vận động, một số ít bệnh nhân có thể xuất hiện co giật, ngay sau đó đi đường cũng sẽ té ngã. Có khi có thể xuất hiện tổng hợp các chứng ngây ngốc, không lâu sau sẽ phát triển thành si ngốc. Bệnh trạng gan biểu hiện vì tình trạng bệnh phát triển nhanh, như bệnh vàng da, rong máu, chức năng gan dần suy kiệt.

 

 Duy Nhất ngã ngồi ở ghế trên, cũng không nhúc nhích, lúc này cô mới thật sự biết được cái gì là tận thế!

 

 So sánh với nó, cô tình nguyện tin tưởng Lãnh Ngạn vứt vợ bỏ con, vui vẻ nắm tay với người khác! Chỉ cần anh sống tốt, sống tốt, vậy đã đủ; chỉ cần anh hạnh phúc, cô liền hạnh phúc...

 

 Lấy lòng cô đo lòng anh, anh cũng nhất định cho rằng, chỉ cần cô hạnh phúc, anh liền hạnh phúc, cho nên sẽ không để cho sự si ngốc cuối cùng, thậm chí không thể hành động của anh liên lụy cô, không cho cái chết bất cứ lúc nào tổn thương tâm cô, cho nên tình nguyện lựa chọn cô hận anh, cho cô cơ hội tìm kiếm hạnh phúc khác...

 

 Chỉ là, hai người ngu ngốc! Chỉ có cùng một chỗ với nhau mới là hạnh phúc, chẳng sợ khổ hơn, chẳng sợ khó hơn nữa...

 

 "Loại bệnh này thật sự hiếm thấy, là một loại bệnh di truyền, tỷ lệ di truyền cũng rất nhỏ, nhưng chỉ có thể nói thiếu gia thực bất hạnh, chính ngài ấy cảm giác được gần đây không thích hợp, mới nói với tôi, hơn nữa, trải qua chẩn đoán liên tục của chúng tôi, thai nhi trong bụng phu nhân cũng... Cho nên..." Bác sĩ Lục nhìn ánh mắt trống rỗng của Duy Nhất, có rất nhiều câu không đành lòng nói ra khỏi miệng.

 

 "Duy Nhất!" Doãn Tiêu Trác sợ cô thương tâm, cầm tay cô.

 

 Không có nước mắt...

 

 Đau đến mức tận cùng liền không có nước mắt...

 

 "Bác sĩ Lục, nói cho tôi biết, có thể sống bao lâu?" Cô kéo chặt tay Doãn Tiêu Trác, móng tay cắm vào trong thịt anh thật sâu, đau lại rõ ràng là cô...

 

 "Theo tình huống hiện tại cho thấy, nhiều nhất một năm, phát bệnh sớm hơn mẹ ngài ấy... Nhưng là, ngài ấy hoàn toàn buông tha, ngài ấy là một người kiêu ngạo như vậy, sao có thể cho phép chính mình chết đi như thế? Sao có thể cho phép mình trở thành gánh nặng của cô? Cho nên, ngài ấy lựa chọn biến mất, tự sinh tự diệt, tôi tìm như thế nào cũng không tìm thấy..." Bác sĩ Lục càng nói lời nói càng trở nên nghẹn ngào.

 

 "Đều đã tra xét tất cả ghi chép xuất nhập cảnh?" Trong lòng Duy Nhất dâng lên hy vọng xa vời.

 

 Doãn Tiêu Trác ảm đạm, "Tra như thế nào cũng không ra? Anh ta có tâm biến mất, sao có thể để cho chúng ta tra được ghi chép của anh ta?"

 

 Duy Nhất đau lòng gần như muốn nổ tung, là đau, đau lòng, làm cho anh thành ra bộ dạng này, vận mệnh làm cho anh ra bộ dạng này. Đây vĩnh viễn là người đàn ông làm cho cô đau lòng...

 

 Cô lại bóp chặt tay Doãn Tiêu Trác, si ngốc hỏi, "Anh, nói cho em biết, em đây không phải đang nằm mơ, không phải ảo giác, đây là sự thật."

 

 Doãn Tiêu Trác, rốt cục rơi lệ, một phen ôm cô vào ngực, "Em gái ngốc, đây là sự thật! Không phải mộng! Không phải ảo giác!"

 


/376

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status