Chương 192: Hiểu thấu Tĩnh Lam 2
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Vậy ban đầu anh cần gì phải kết hôn với em? Tổn thương bao nhiêu với em anh không nghĩ đến sao?” Giọng của Tĩnh Lam trở nên lạnh lẽo.
Lãnh Ngạn nhắm mắt lại, đè huyệt thái dương, cuối cùng đau đớn hạ quyết tâm, “Tĩnh Lam, bây giờ cái gì tôi cũng không muốn nói, tôi thừa nhận đây đều là lỗi của tôi, cho nên tôi muốn kết thúc sai lầm này, cho nhau cơ hội tìm kiếm hạnh phúc, ly hôn đi, em có yêu cầu gì cứ nói, tôi đều sẽ thỏa mãn em.”
“Yêu cầu duy nhất của em chính là không ly hôn.” Tĩnh Lam không hề có ý nhượng bộ.
“Tĩnh Lam, không nên ép tôi, em nên rõ ràng, chỉ cần tôi muốn ly hôn, không cần em đồng ý cũng có thể, nhưng mà tôi lại không muốn vậy. Cho tới nay tôi đều suy tính đến tình trạng thân thể em, muốn bình tĩnh nói chuyện này, không muốn biến chuyện thành kích thích em.” Lời của Lãnh Ngạn càng ngày càng không nể mặt.
Tĩnh Lam rưng rưng nhìn Lãnh Ngạn, dáng vẻ thê lương, “Đúng vậy, Lãnh Ngạn, nhà họ Lãnh các anh die enda anle equ uydonn gia tài cao thế lớn, có thể một tay che trời, hô mưa gọi gió, anh hoàn toàn có thể vứt bỏ em, sau đó dùng số tiền lớn đưa cho em, nhưng mà, tiền có thể mua về thanh xuân em đã bỏ ra trên người anh sao? Rõ ràng anh không yêu em, lại cưới em, cho em hy vọng, sau đó hung hăng đánh nát hy vọng của em, như vậy, chỉ cần anh hung ác hạ quyết tâm, anh cứ làm như vậy đi, em chỉ là con gái người giúp việc, không có ý kiến gì.”
Lãnh Ngạn chăm chú nhìn mặt cô ta, vẫn nhìn chằm chằm cho đến khi cô ta rụt rè xoay đầu đi không dám nhìn anh, anh mới nói, “Tĩnh Lam, tôi chỉ có thể nói xin lỗi với quá khứ không thành, không muốn giải thích nữa, nếu như tôi đã tạo thành tổn thương cho em, trừ nói xin lỗi cũng chỉ có thể chấm dứt thương tổn này, nếu không tôi và em sẽ khổ sở, chỉ cho nhau tự do thì hai bên mới có thể tìm được hạnh phúc.”
Tĩnh Lam nén lệ cười lạnh, “Không sai, anh quả thật có thể hạnh phúc, như hình với bóng với Duy Nhất, vậy hạnh phúc của em? Hạnh phúc của em ở đâu?”
“Nhưng cuộc hôn nhân có danh mà không có thực của chúng ta cũng không có hạnh phúc thật sự!” Lãnh Ngạn nhìn người phụ nữ cầu xin hạnh phúc trước mặt anh, trong lòng hoặc ít hoặc nhiều lướt qua chút không đành lòng.
“Em mặc kệ! Ít nhất em hạnh phúc, chỉ cần có thể làm vợ của anh em chính là hạnh phúc! Ngạn, đừng xa em, em không lấy tiền, em chỉ muốn anh…” Nước mắt Tĩnh Lam rơi lã chã.
“Tĩnh Lam! Em đừng ngốc!” Lòng Lãnh Ngạn hơi bừa bộn, sợ mình ở lại sẽ dao động, đi nhanh đến cửa, kéo cửa ra, “”Tĩnh Lam, nhìn biểu hiện gần đây của em, em hoàn toàn khôi phục bình thường rồi, tôi sẽ để bác sỹ Lục ở đây lâu dài, giấy thỏa thuận ly hôn tôi sẽ ký trước sau đó để luật sư đưa tới, tất cả điều kiện tôi đều đồng ý, em nói trực tiếp với luật sư đi.” Nói xong kêu má Tằng lên, để bà coi chừng Tĩnh Lam, mình lái xe rời khỏi nhà cũ.
Tĩnh Lam nằm trong chăn có chứa hơi thở Lãnh Ngạn, nắm chặt hai quả đấm, âm thầm thề, Lãnh Ngạn, em sẽ không để cho anh cứ vứt bỏ em như vậy!
Lãnh Ngạn chạy xe như bay trong bóng đêm, cảm xúc phập phồng dâng trào.
Bao nhiêu năm như vậy, anh chưa từng để ý tới người vợ Tĩnh Lam trên danh nghĩa này, cái tên Tĩnh Lam này như cơn ác mộng với anh, nhưng chuyện này anh không thể không thừa nhận lúc còn trẻ mình nhất thời xúc động, suy tính vấn đề không kỹ càng mà đưa đến quả đắng, với anh hay với Tĩnh Lam đều vậy.
Hôm nay, lần đầu tiên anh hiểu biết Tĩnh Lam, lại là một mặt anh hoàn toàn không nghĩ tới.
Chỉ có điều, mặc dù anh không thích Tĩnh Lam cố chấp và tâm cơ, nhưng trách nhiệm chủ yếu của chuyện này vẫn thuộc về anh, anh không nên nản chí bi quan lúc trẻ, không nên tùy ý ký kết hôn nhân với người không có tình cảm.
Lúc này tỉnh ngộ, có lẽ không tính là quá muộn với anh, nhưng tổn thương cho Tĩnh Lam là thật, chỉ có điều, nếu không kết thúc, tổn thương cho nhau càng lớn hơn, chỉ mong lần này anh không làm sai…
Nghĩ tới đây, anh không tự chủ được nhớ đến một người phụ nữ khác, lúc này nhất định ngủ giống như con heo nhỏ?
Cô từng nói anh vĩnh viễn đừng trở về, vậy cũng được sao?
Anh khẽ mỉm cười, trái tim ấm áp dễ chịu, quay kiếng xe xuống, gió mát đêm thu thổi vào khiến anh càng tỉnh táo, anh càng thêm kiên định quyết tâm của mình, lần này, anh nhất định không sai!
Bắt đầu nhớ nhung căn phòng ngủ dieendaanleequuydonn hướng ra biển tường màu xanh dương trong “Xuân về hoa nở”, nhớ nhung tiếng ăng ẳng lúc Only giành sữa với anh, nhớ nhung mùi cơ thể ấm áp tản ra trong chăn của cô, nhớ nhung cảm giác ôm thân thể mềm mại của cô.
Tất cả mọi thứ, đều hóa thành xúc động như nước thủy triều, rung động gia đình, anh gia tăng tốc độ, như gió bay điện chớp chạy về nhà.
Đứng trước căn biệt thự màu trắng ở bờ biển, anh mỉm cười lần nữa, bóng tối đã bao trùm trong nhà, trong lòng anh lại giống như có một bóng đèn bật sáng…
Nhẹ nhàng mở khóa cửa, bởi vì sợ thức tỉnh Only thích cuộn tròn ngủ ở cửa hiên nhà, lên lầu, vào phòng ngủ, mỗi một động tác đều nhẹ nhàng.
Khoảng không cao xa trong bầu trời đêm thu, trăng trong như nước lẳng lặng chiếu qua khung cửa sổ, nho nhỏ phồng lên trong chăn chính là cô đang ngủ yên sao?
Cô thật sự rất nhỏ, trong lòng chầm chậm chảy xuôi tình cảm dịu dàng, anh không nhịn được vén tóc cô, cúi người nhẹ nhàng hôn lên bên má cô.
Mùi hương thơm xông vào mũi lập tức tràn đầy cõi lòng anh, anh thật sự muốn ôm ấp ấm áp này, chỉ có điều vẫn phải nhịn một lát, vừa rồi Tĩnh Lam lưu lại trên người anh, mặc dù không lưu lại hơi thở gì, nhưng anh không thích, trước tiên phải rửa sạch đi…
Mấy phút sau, mang theo nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm nằm bên cạnh cô, dán vào lưng cô, hơi thở ôn hòa mà quen thuộc nhanh chóng tràn ngập tới mỗi tấc da, thấm vào trong lòng anh.
Lòng của anh chợt yên tĩnh lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng từ phía sau, nhắm mắt lại, cảm giác tất cả đều kết thúc tốt đẹp…
“Không phải không trở về sao?” Khi anh đang đắm chìm trong ấm áp của cô thì thân thể trong ngực khẽ uốn éo, chống lại cái ôm của anh.
“Thì ra em không ngủ à? Bé ngốc!” Anh lật ngược cô lại.
“Anh mới ngốc!” Cô bất mãn cong môi lên.
Nhờ ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều của cô, tròng mắt tinh khiết sáng trong, không nhịn được trong lòng khẽ động…
/376
|