Chương 22: Sao không tiếp tục (3)
Editor: May
Lúc Lãnh Tư Thành đi đến ngoài cửa lớn STAR, trởi còn đang mưa. Trợ lý Trình ngừng xe ở cửa, vừa thấy anh ra ngoài, lập tức xuống xe, giúp anh kéo cửa xe ra. Lãnh Tư Thành cũng không nói gì, khom lưng vào trong xe.
Trợ lý Trình cũng lên xe theo, hôm nay thời gian Lãnh Tư Thành ra ngoài có chút sớm, dĩ vãng tới nơi này, giống như sẽ ở phòng STAR trực tiếp nghỉ ngơi một đêm. Sau khi lên xe Lãnh Tư Thành an tĩnh dị thường, trợ lý Trình từ kính chiếu hậu trộm ngắm liếc mắt một cái, gương mặt anh tuấn của Lãnh Tư Thành không có chút biểu tình nào, nhắm mắt lại, đầu ngửa về phía sau dựa vào trên ghế xe nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ là đỉnh mày nhăn càng sâu, khóe môi nhấp lên độ cung cũng càng lúc càng lớn.
Trợ lý Trình đi theo bên người Lãnh Tư Thành nhiều năm, sớm đã có thể phán đoán tâm tình qua nét mặt của ngài ấy. Vừa rồi lúc đi ra từ bữa tiệc, ngài ấy còn thực nôn nóng, nhưng sau khi qua giao lộ thứ nhất, thái độ liền lập tức trở nên thực lạnh băng. Vốn tưởng rằng tới STAR có thể thả lỏng tâm tình, không nghĩ tới lại ra ngoài nhanh như vậy, hơn nữa biểu tình càng khó coi……
Tuy rằng có chút lo lắng bị tức giận của anh quét qua, trợ lý Trình vẫn là không thể không hỏi: “Lãnh tổng, kế tiếp chúng ta muốn đi đâu?”
Lãnh Tư Thành không có trả lời.
Trong xe một mảnh an tĩnh.
Hồi lâu sau, ghế sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lãnh Tư Thành: “Tùy tiện.”
“Tùy tiện” là đi nơi nào? Trợ lý Trình còn muốn đuổi theo hỏi, trộm liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, Lãnh Tư Thành vẫn nhắm mắt lại, đến một chút hứng thú giải thích cũng không có. Nhưng quanh thân tràn ngập khí chất đông lạnh, phảng phất đang báo cho anh biết -- nếu lại quấy rầy, chính mình nhất định sẽ chết!
Trợ lý Trình bất đắc dĩ, đành phải phát động xe, lái lên con đường.
Thành phố Yến đêm khuya, con đường hiếm khi thông suốt. Lúc chạy đến bên cạnh vòng Bắc Nhị, tình hình giao thông lại bỗng nhiên bị kẹt lên. Trợ lý Trình vừa nhìn phía trước, tựa hồ là ở trên vị trí cầu vượt cách đó không xa đã xảy ra tai nạn xe cộ, chiếc xe chỉ có thể thong thả đi về phía trước.
Đột nhiên hạ chậm tốc độ, cũng làm Lãnh Tư Thành vẫn luôn nhắm mắt không nói chuyện mở mắt ra, ấn đường hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên rất không vừa lòng với cảm giác dừng lại này. Quay cửa kính xe xuống chuẩn bị nhìn xem tình huống bên ngoài, ánh mắt dừng ở đến ven đường cách đó không xa, giấu ở sau một loạt đại thụ cao lớn, một tòa vật kiến trúc còn tính như là rộng lớn an tĩnh, đáy mắt Lãnh Tư Thành, chợt lóe lóe.
-- Đó là, trường học cũ của anh và Cố Thanh Thanh .
/4150
|