1. Chương 1: Hiệu quả tác dụng 24h ( 1 )
Editor: May
Trong vườn hoa kiến trúc kiểu Âu ở đỉnh núi Âu, hết sức yên lặng.
Phòng ngủ xa hoa lầu hai, từ cạnh cửa một đường uốn lượn đến chân giường, hỗn độn đầy đất. Thảm ba tư mềm mại mất đi bằng phẳng ngày xưa, rơi tán loạn áo khoác tây trang, áo sơmi cùng quần tây may thủ công tỉ mỉ của đàn ông. BRA màu mân côi và quần lót cùng loại của phụ nữ thực không hình tượng ném trên chân giường.
Mà đáng thương hề hề nhất chính là một kiện váy ngủ tơ tằm xinh đẹp, bị không chút do dự xé thành hai nửa, rơi lẻ tẻ ở bên gối.
Bên cạnh váy ngủ, Cố Thanh Thanh gian nan hoạt động thân thể một chút. Cảm giác không khỏe sau khi vận động kịch liệt qua đi, giống như là bị xe tải loại nặng nghiền qua, mỗi một xương cốt trên dưới toàn thân đều như là bị mở ra rồi xếp lại lần nữa, mệt mỏi đến đầu ngón tay đều mất đi sức lực.
Cố Thanh Thanh nhìn đèn treo thủy tinh kiểu Âu trên nóc nhà xa hoa phát ngốc. Tối hôm qua, mẹ gọi điện thoại tới. Người anh trai suốt ngày chơi bời lêu lổng, chỉ biết gây chuyện của mình kia bởi vì uống rượu đánh nhau đập cửa hàng người ta, cần bồi thường ba mươi vạn, không trả tiền, phải ngồi tù.
Từ lúc bà gọi cuộc điện thoại đó, cô liền biết, anh nhất định sẽ thu “Thù lao”. Không, cho dù không có chuyện này, hôm nay cũng một lần “Làm theo phép” mỗi tháng, quan hệ của anh và cô hợp lý hợp pháp, cô hoàn toàn không có lý do cự tuyệt.
Lại nói, loại chuyện này đã qua ba năm, hẳn là sớm thành thói quen -- không phải sao?
Chờ sau khi hơi khôi phục sức lực một chút, cô gian nan dựa vào đầu giường, một bàn tay kéo tủ đầu giường ra. Tìm được một lọ thuốc màu trắng, thuần thục đổ ra một viên.
Trong tay cô nắm thuốc, vừa mới chuẩn bị duỗi tay đi lấy ly pha lê trên tủ đầu giường, cửa hòng tắm, lập tức mở ra.
Vừa mới tắm xong, tóc nâu của người đàn ông còn ướt dầm dề, tóc mái hơi dài lười biếng dán vào cái trán no đủ, vài giọt bọt nước nghịch ngợm, theo đường cong mặt rõ ràng rơi xuống, lướt qua thân thể to lớn, biến mất ở trong khăn tắm màu trắng buộc lỏng lẻo ở bên hông.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, không ai nói chuyện.
Một lúc sau, Cố Thanh Thanh uống xong thuốc, ngẩng cổ lên, uống xong một ngụm nước lớn, thuận lợi nuốt viên thuốc vào bụng.
Khóe môi cô dắt ra một tia cười khẽ, ngón tay nắm cái ly nắm chặt, giọng nói có chút ảm ách bình tĩnh nói: “Không cần lo lắng, tôi đã làm tốt biện pháp an toàn. Sẽ không lưu lại nỗi lo về sau cho anh.”
Tròng mắt màu hổ phách của người đàn ông trong nháy mắt nghe được lời nói của cô, bỗng dưng chợt lóe. Sau đó, độ cong khóe môi anh, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng, câu ra một mạt ý cười như có như không.
/4150
|