Chương 90.1: Từ chức
Edit : Bích Trâm
Nhiếp Nghiêu nhìn Chu Duệ Trạch, im lặng thật lâu, anh không biết nên nói gì.
Trước kia, Chu Duệ Trạch đã trải qua một số chuyện, khiến cho tính cách của cậu ấy xuất hiện nhiều chỗ thiếu sót, có thể nói,l.q.d chính vì tính cách như vậy, mới khiến Chu Duệ Trạch l.q.d đi vào con đường như thế.
Anh có thể nói gì?
Nếu như Hà Quyên có thể cảm nhận được tình yêu của Chu Duệ Trạch, cho dù là biết được sự thật, cũng sẽ không tức giận….. Ôi, hẳn là như vậy chứ?
"Cậu tính cho cô ấy tới đây làm chức vụ gì?" Nhiếp Nghiêu lựa chọn nói sang chuyện khác, anh không hy vọng Chu Duệ Trạch vẫn đắm chìm trong suy nghĩ.
"Trợ lý?" Chu Duệ Trạch hỏi Nhiếp Nghiêu
Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, cái gì cũng không nói, cứ như vậy ngẩn ngơ nhìn Chu Duệ Trạch, cho đến khi khiến Chu Duệ Trạch cảm thấy xấu hổ, lo lắng gãi đầu: "Không được sao?"l.q.d
"Được, dĩ nhiên được, người là ông chủ, người nói được là được." Nhiếp Nghiêu "nịnh nọt" mà cười cười, nhìn sắc mặt này khiến người ta buồn nôn.
"Bằng không cậu muốn tớ cho Quyên Tử làm việc gì?" Chu Duệ Trạch bất mãn trợn mắt nhìn Nhiếp Nghiêu,l.q.d "Công ty có chức vụ khác hoàn toàn không thích hợp với Quyên Tử, huống chi, nếu làm ở những ngành khác, tớ không nhìn thấy được cô ấy."
Một câu nói cuối cùng mới chính là mấu chốt?
Nhiếp Nghiêu oán thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng không nói.
"Cậu có thể tùy ý sắp xếp công việc, nhưng mà, cô ấy sẽ không cảm thấy kỳ lạ sao?" Nhiếp Nghiêu hoàn toàn l.q.d không quan tâm chức vụ của Hà Quyên là gì, thật sự nếu như vào làm việc, có lẽ sẽ phát hiện việc Chu Duệ Trạch giấu giếm, ngược lại từ từ tiếp nhận, cũng rất tốt.
Tránh cho Chu Duệ Trạch đỡ phải lo lắng.
"Sẽ không." Chu Duệ Trạch cực kỳ khẳng định nói.
Nhiếp Nghiêu đột nhiên có một loại dự cảm xấu, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Nếu như cậu lấy việc bạn trai trước ép tớ, Quyên Tử nhất định sẽ tràn đầy tinh thần trọng nghĩa, canh giữ ở bên cạnh tớ. Đúng, không sai." Vì gia tăng độ tin cậy, Chu Duệ Trạch còn nặng nề gật đầu.
Nhiếp Nghiêu đầu đầy hắc tuyến nhìn Chu Duệ Trạch, bất đắc dĩ hô nhỏ: "Tớ đây là một kẻ xấu tên tuổi đã đi xuống, đúng không?"
Chu Duệ Trạch nhìn Nhiếp Nghiêu cười sáng lạn: "Chờ sau khi sự thật phơi bày, tớ sẽ giúp cậu giải quyết l.q.d mọi chuyện."
"Hừ hừ...." Đối với việc Chu Duệ Trạch cam đoan, Nhiếp Nghiêu hoàn toàn không tin, đến lúc đó cậu ta không bỏ đá xuống giếng* đã tốt lắm rồi.
*Bỏ đá xuống giếng: Tương tự như câu đổ thêm dầu vào lửa.
"Cậu tùy tiện đi, nhớ thù lao của tớ là tốt rồi." Cuối cùng, Nhiếp Nghiêu cũng vì mình tranh thủ chút lợi ích.
"Ừ, tớ sẽ nhớ." Chu Duệ Trạch tùy ý gật đầu, Nhiếp Nghiêu vừa nhìn, cũng biết cậu ta hoàn toàn không có ở đây, lắc đầu một cái.
Hiện tại, đoán chừng cậu ta còn đang buồn phiền về chuyện của Hà Quyên.
Số mệnh Chu Duệ Trạch thật khổ mà.
Thời gian một buổi chiều Chu Duệ Trạch l.q.d cũng không biết làm cái gì, vẫn kéo dài tới giờ tan việc, mới chịu về nhà.
Thấp thỏm mở cửa phòng ra, thận trọng ghé đầu vào, vừa hay nhìn thấy Hà Quyên từ phòng bếp đi ra, cười hỏi: "Về tới nhà anh làm gì mà phải lén lút?"
"Anh. . . . . ." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên cười như ánh nắng mặt trời rực rỡ, không biết nói cái gì cho phải.
"Đi rửa tay, thay quần áo, lập tức có thể ăn cơm." Hà Quyên cầm lấy cặp trong tay Chu Duệ Trạch, đưa cho anh đôi dép, xoay người đi vào phòng bếp.
Chu Duệ Trạch nhìn bóng lưng Hà Quyên hồi lâu, lúc này mới đi vào phòng ngủ.
Sau khi đi vào phòng ngủ, nhanh chóng đổi một bộ quần áo, chỉnh đốn lại tâm lý, đi vào phòng bếp: "Vợ à, anh phải làm việc gì?"
"Cầm chén đũa đi ra." Hà Quyên tùy ý nói, một chút cũng không thấy được sự tức giận của ban ngày.
Hà Quyên càng không có phản ứng, Chu Duệ Trạch càng lo lắng, chuyện rốt cuộc phát triển như thế nào, nhưng trong lòng anh không có một chút niềm tin nào.
Cầm chén đũa để xuống,l.q.d Chu Duệ Trạch đi tới giúp đỡ, nhưng lại không biết phải giúp gì, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm bát đũa, không nhúc nhích.
Hà Quyên bưng món ăn đi ra, lập tức ngây ngẩn cả người.
Người kia cứ như vậy ngồi ở trên ghế, yên lặng, hơi cúi đầu, sợi tóc có chút lung tung, thoạt nhìn như vô dụng.
Trái tim đột nhiên đau xót, trong mũi cô chua xót, bưng món ăn đi tới, cười nói: "Đến đây, ăn cơm thôi."
Vội vàng đi vào phòng bếp bưng tất cả thức ăn ra ngoài, lúc này Chu Duệ Trạch mới hơi ngẩng đầu, trố mắt nhìn Hà Quyên.
Hà Quyên không nhịn được cười nói: "Nghĩ gì thế?"
"Vợ à, chuyện ngày hôm nay. . . . . ." Chu Duệ Trạch mở miệng, không biết phải nói như thế nào.
"Em đã từ chức." Hà Quyên cắt đứt lời nói của Chu Duệ Trạch.
"Hả?" Chu Duệ Trạch hoàn toàn không nghĩ đến Hà Quyên sẽ dứt khoát như vậy.
Hà Quyên cười cười: "Không ngờ sếp của chúng ta dễ nói chuyện như thế, lập tức đồng ý, còn thanh toán hết tiền lương cho em."
Đương nhiên là dễ nói chuyện, đã sớm chào hỏi.
Chu Duệ Trạch lập tức quên đi suy nghĩ trong đầu, cái này không phải vấn đề quan trọng.
"Công ty của các anh có chức vụ nào trống không?" Hà Quyên hỏi.
Chu Duệ Trạch sửng sốt một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lại: "Em thật muốn đi?"
"Dĩ nhiên, cái tên kia ở cùng một chỗ với anh, nếu em ở bên cạnh, anh ta cũng không dám nói cái gì." Hà Quyên nói chuyện đương nhiên, hừ lạnh một tiếng, "Trừ phi anh ta muốn mọi người đều biết."
"Không có chuyện gì, anh ta có địa vị hơn chúng ta, anh ta có thể vì tương lai sau này mà cùng vợ anh ta kết hôn,l.q.d đã nói lên anh ta là một người coi trọng sĩ diện của mình. Anh ta tuyệt đối không muốn cùng anh vạch trần sự thật." Hà Quyên phân tích đạo lý rõ ràng.
"Em là muốn là đi theo anh, anh ta chỉ biết thu lại, đợi đến lúc anh đồng ý thời gian vừa đúng lúc, chúng ta liền rời khỏi, tức chết anh ta."
Hà Quyên nghĩ thật bình tĩnh, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Hà Quyên rất bình tĩnh, nhưng Chu Duệ Trạch lại dễ nổi nóng.
"Vợ à, thật ra thì cái giao ước về thời gian kia. . . . .”
/137
|