Chương 3: Gợi cảm
Ôn Ngôn mời Lục Diệu đến nhà hàng Giang Nam nổi tiếng ở Tương Thành, ngoài các món ăn ngon thì khung cảnh ở đây cũng là bậc nhất.
Ôn Ngôn thuộc cung Sư Tử, thực chất bên trong có hơi kiêu ngạo, cô là viên ngọc quý của nhà họ Ôn, từ nhỏ đã được sủng ái, tuy không có tính tiểu thư nhưng yêu cầu cực kỳ cao về cách ăn mặc cũng như khung cảnh nhà ăn, nếu không vừa ý chắc chắn không đụng vào.
Ôn Thần nói cô già mồm, khó hầu hạ, sau này ít có nam nhân nào có thể chịu đựng được người con gái có tính cầu toàn và khắc nghiệt như cô, kêu cô cả đời đừng nên lấy chồng, để để làm hại người khác.
Đây là lý do tại sao Ôn Ngôn cảm thấy đáng tiếc khi nhìn thấy Lục Diệu là một quân nhân.
Không phải tất cả mọi người đều nói rằng những trong quân đội = những người đàn ông thô bạo sao?
Điều đầu tiên cô nghĩ về những người lính là: không biết lãng mạn, cũng không được nghỉ nhiều, hầu hết đều sống trong quân đội, rất ít khi về nhà.
Cho dù Lục Diệu có tốt đến đâu, Ôn Ngôn cũng cảm thấy bọn họ không hợp, bởi vì cô luôn cho rằng hôn nhân có thể không có tình yêu, nhưng nhất định phải hợp.
Kẻ thô bạo VS người đàn bà già mồm? Quá không phù hợp.
*
Cuối cùng Lục Diệu cũng thanh toán xong, nói với Ôn Ngôn: "Em nợ anh bữa ăn này, lần sau trả."
"..." Ai nói đàn ông trong quân đội thô bạo? Người đàn ông này không phải rất biết tạo cơ hội sao?
Sau khi trở về nhà họ Ôn, Lục Diệu lại cùng Ôn Thần đi ra ngoài, nói rằng muốn gặp lại đồng đội cũ.
Ngay khi anh rời đi, Ôn Ngôn đã bị các trưởng bối trong gia tộc vây quanh, hỏi cô với Lục Diệu là như thế nào? Cô nói chỉ đi ăn một bữa, bọn họ lại hỏi lúc ăn cô đã nói về những chuyện gì.
Cô biết rõ bọn họ đang nghĩ gì, một gia tộc lớn như nhà họ Lục, xét về địa vị và tài lực, doanh nghiệp như nhà họ Ôn không thể nào so sánh được, con người ta khi đã có tiền thì lại muốn có thêm quyền lực, nhà họ Lục lại có cả hai.
“Không nói gì cả.” Cô cười rồi quét mắt qua nhìn cô con dâu của nhà bà nhị luôn giới thiệu cho cô các thiếu gia hào môn danh quý “Dì hai, còn có ai trạc tuổi con không? Hẹn chiều nay xem mắt đi.
Đúng vậy, cô vẫn cảm thấy không hợp với Lục Diệu.
Tuy rằng anh không thô bạo, nhưng lại quá khôn ngoan, tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, không dễ khống chế, khí thế như đế vương, trong phút chốc khiến cô thở không nổi, cô thực sự sợ rằng mình sẽ gặp khó khăn trước anh.
...
Vào buổi chiều, người xem mắt là con trai cả của nhà họ Tiết ở Tương Thành, anh ta mới bước sang tuổi 30. Dì hai nói rằng anh ta không dựa dẫm vào gia đình, mở một công ty Internet ở Washington. Lần này trở về nước cũng là do gia đình ép phải xem mắt. Cách nghĩ của thế hệ trước luôn là: Thành gia trước rồi mới lập nghiệp sau.
Nghe tin về Washington, Ôn Ngôn có chút cảm tình với con trai nhà họ Tiết, sau khi kết hôn nói không chừng sẽ ổn định cuộc sống ở bên đó, như vậy cô có thể tiếp tục sự nghiệp của mình.
Sau khi nhìn thấy anh ta, Ôn Ngôn có chút thất vọng, không hiểu sao lúc nào cô cũng vô tình so sánh người mình xem mắt với Lục Diệu, về ngoại hình quả thực không thể so sánh được.
Tiết Vinh Phàm tự nhận mình là người đi đầu trong các cậu ấm cả về học thức lẫn gia cảnh, hơn nữa lại sống ở Mỹ lâu năm, có những đề tài chung nên tự tin hẹn gặp Ôn Ngôn để ăn bữa tối.
Bỏ qua ngoại hình của anh ta, những phương diện khác đúng là khá tốt, để tránh gia đình lại tác hợp cô với Lục Diệu, cô gật đầu đồng ý.
Bữa tối họ chọn ăn ở Tương Nguyên, món cay Tứ Xuyên ở đây rất nổi tiếng. Buổi trưa cô ăn món Giang Nam thấy hơi nhạt miệng, nên Ôn Ngôn muốn ăn cay một chút.
Trang trí của Tương Nguyên rất độc đáo, ngoại trừ tiền sảnh, phòng ăn nào cũng có cửa sổ mở, trong phòng có một con sông nhân tạo nhỏ và hòn non bộ. Vừa nếm thức ăn vừa thưởng thức cảnh đẹp, đối với đối tượng không quá thân thiết mà nói, ăn uống trong không gian nửa kín nửa hở chắc chắn là lựa chọn hàng đầu.
Nhưng tiếc thay, cuộc hẹn bị hủy vì không gian nửa kín nửa hở như vậy.
Ôn Ngôn đi nhà vệ sinh, vừa ra liền gặp Lục Diệu.
Lục Diệu lười biếng dựa vào tường, giữa ngón tay cầm điếu thuốc, càng giống như đang chờ cô.
"Anh Tứ? Thật là trùng hợp, anh cũng đang ăn ở đây?"
Vẻ ngoài của Ôn Ngôn đậm chất của người con gái miền Nam, trắng trẻo, xinh đẹp, tối nay cô mặc một chiếc váy đen bó trễ vai và giày cao gót mũi nhọn. Yêu cái đẹp như cô cũng đi tất lụa vào mùa đông. Váy chỉ tới đầu gối, cặp chân dài được che sau lớp tất lụa trông thật gợi cảm...
Buổi trưa khi đi ăn tối cùng anh, cô mặc váy dài, trông khá thoải mái tùy ý.
Đi ăn với người khác thì... ăn mặc gợi cảm?
“Tụ tập chiến hữu, Ôn Thần chọn nhà hàng Tứ Xuyên này.” Lục Diệu ngậm một ngụm thuốc lá, mùi khói che khuất mùi rượu nặng trên người anh, “Em thích đồ ăn Tứ Xuyên à? "
“Cũng tạm.” Cô cười nhẹ, rất tự nhiên vén tóc bên tai.
Cử chỉ tao nhã lại quyến rũ, cô trời sinh đúng là ưu tú.
Cổ họng có chút khàn bởi vì uống rượu, Lục Diệu lúc này mới có chút thả lỏng, không còn căng thẳng như ban ngày, "Anh cũng thích ăn đồ ăn Tứ Xuyên. Em nợ anh một bữa ăn, bây giờ bù luôn đi."
/184
|