Chương 9 Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (9)
Oẹ!
Người đàn ông say rượu nôn mửa trên thùng rác.
Cam Đường và Hoàng Phủ Quyết nghe thấy tiếng này bèn quay sang, hai người một lớn một nhỏ đồng thời cau mày, đều là những người có tính sạch sẽ, đương nhiên không thích nhìn thấy tình cảnh như vậy.
"Cháu đi trước đây, tạm biệt chú."
Tạm biệt Hoàng Phủ Quyết xong, Cam Đường xoay người chạy ra khỏi phòng tắm.
Hoàng Phủ Quyết quay người bước tới bồn rửa tay nhanh chóng rửa sạch ngón tay, lúc rút khăn giấy lau tay thì chợt nhớ ra gì đó, anh bèn quay người bước nhanh khỏi hành lang.
Trong hành lang đâu còn bóng dáng của cậu nhóc?
“Ngài Hoàng Phủ.” Trợ lý nghênh đón: “Khách mời đã đến đông đủ hết rồi.”
Hoàng Phủ Quyết nhẹ gật đầu, anh bước ra khỏi hành lang, liếc nhìn xung quanh nhà hàng.
Trong nhà hàng, khách hàng tụm năm tụm ba vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, nhưng không hề có bóng dáng của cậu bé vừa nãy, trong lòng anh có chút thất vọng, đành phải quay người bước đến phòng bao đã đặt trước.
Trong góc nhà hàng, Cam Đường đang ngồi trên chiếc ghế tựa lưng cao, ưu nhã cầm dao nĩa, chuẩn bị cắt miếng bít tết trước mặt.
Bàn họ ngồi ở góc nhà hàng, nếu đứng ở ngoài sảnh sẽ không nhìn thấy, nơi này riêng tư và có tầm nhìn đẹp, là chỗ ngồi yêu thích của Cam Đường.
Vừa mới ăn được hai miếng bít tết, Cam Đường giơ tay lên, mỉm cười mới người ở đằng xa.
"Chú Kiều."
Cam Viện quay sáng, quả nhiên thấy người đàn ông cao lớn đang bưng khay bước ra, bộ quần áo đầu bếp màu đen bao lấy vóc người tuyệt đẹp, dáng đi tự nhiên phóng khoáng.
Người đàn ông bước vào, thành công thu hút sự chú ý của tất cả phụ nữ trong nhà hàng.
Cam Viện khẽ lắc đầu, Kiều Lương không đi làm người mẫu quả là đáng tiếc.
Mỉm cười đi đến trước mặt hai người, Kiều Lương nở một nụ cười thân thiện với cậu nhóc.
"Dạo này đi chơi với mẹ có vui không?"
Cậu nhóc mỉm cười gật đầu, Kiều Lương vươn tay sờ lên tóc cậu nhóc, đôi mắt trong veo lập tức nhìn Cam Viện, ân cần nói: "Nghe nói khách hàng ở tầng 56 hơi khó phục vụ, mọi chuyện vẫn suôn sẻ chứ ?"
Cam Viện cười đáp lại anh: "Vẫn ổn."
“Vậy thì tốt.” Kiều Lương đứng thẳng người, đặt đồ ăn trên khay lên trên bàn cho hai người: “Vừa hay hai ngày nay anh nghiên cứu hai món ăn mới, hai người nếm thử xem sao.”
Cam Viện liếc nhìn những món ăn tinh xảo trên bàn, nói : "Nếm thử thì được, nhưng em nói trước, em phải trả tiền."
Kiều Lương cười: "Hai người thử đồ ăn giúp anh, anh cảm ơn còn không kịp, sao có thể để em trả tiền được?"
Cam Viện đặt dao và nĩa trong tay xuống: "Nếu đã như vậy, sau này em sẽ không đưa Tiểu Đường tới đây ăn nữa."
Không công không thể hưởng lộc.
Sáu tháng trước, lần đầu tiên Kiều Lương đến nhà hàng của khách sạn, có một khách hàng cố tình gây khó dễ anh, Cam Viện thấy ngứa mắt nên giúp anh hòa giải, kể từ đó, tên kia luôn quan tâm đến cô và Tiểu Đường.
Mỗi lần đến nhà hàng, Kiều Lương đều nghĩ cách tặng một hai món ăn.
Khách sạn có nội quy của khách sạn, những khoản này cuối cùng sẽ tính trên đầu anh, anh mới vào khách sạn được nửa năm, là bếp phó của nhà hàng, lương của anh cũng không cao lắm, Cam Viện không thể mặt dày để anh mời mãi được.
Kiều Lương nhún vai: "Được rồi, hai món này em trả, nhưng món tráng miệng lát nữa phải để anh mời!"
Cam Viện gật đầu: "Tiểu Đường, cảm ơn chú Kiều đi."
Đối phương đã nhượng bộ rồi, nếu cô từ chối lần nữa thì quá không nể mặt.
“Cảm ơn chú Kiều.” Cậu nhóc lễ phép nói.
“Không có gì.” Mỉm cười với cậu bé, Kiều Lương quay sang gật đầu với Cam Viện: “Anh đi làm việc đây, lát nói chuyện sau.”
Bây giờ đang là giờ ăn tối, bếp núc bận rộn, anh không có nhiều thời gian trò chuyện cùng họ.
/1464
|