Lâm Trí đẩy cửa đi vào, đặt nước đường đỏ lên trên bàn, sau đó trở về bên giường. Nhẹ nhàng vén áo của Quan Vũ Hạm lên. “Đừng đụng vào em.” Quan Vũ Hạm nổi giận nói. Cô cho là Lâm Trí muốn… Ngay sau đó một luồng nhiệt độ ấm áp truyền vào cơ thể. Trong lòng cũng ấm dần lên. Theo đó chính là giọt lệ rơi xuống.
“Thế nào rồi em?” Lâm Trí không hiểu. Quan Vũ Hạm cũng không thể nói cho cậu biết bởi vì một cái túi cườm nóng mà cảm động phát khóc.
“Đừng khóc, chút nữa sẽ tốt lên, mau uống nước đường đỏ này.” Lâm Trí dịu dàng nói. Quan Vũ Hạm vẫn không nói câu nào, ngoan ngoãn ngồi dậy, hóa ra tên ngốc cũng biết thương người, loại cảm giác này thật tốt, trong lòng ngọt ngào như nước đường đỏ. Chẳng lẽ đây chính là yêu sao?
Trong lòng Quan Vũ Hạm rất cảm động, nhưng cô cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là nghe theo, như vậy Lâm Trí cũng đã vui vẻ. Cô đã có thể nghe lời cậu như vậy, bình thường lạnh lùng, coi như không có, bây giờ cũng không quan trọng, bởi vì cô thật đáng yêu.
“Nghỉ ngơi một chút đi, nếu còn đau quá mới được uống thuốc đấy, công ty có chuyện, anh phải đi về trước, tan việc anh sẽ trở lại.” Lâm Trí giúp cô đắp chăn, đặt xuống mặt cô một nụ hôn, sau đó đi xuống lầu.
Hoắc Giai nhìn con trai bận rộn như vậy, cảm thấy rất đau lòng, thật là tìm thêm một tiểu tổ tông, cũng không thể chăm sóc chồng được! Lại còn bắt chồng phải chăm sóc lại!
“Rõ ràng lớn hơn con trai mình mấy tuổi, thế nhưng ở đấy giả bộ thanh thuần.” Hoắc Giai phàn nàn nói, nhưng có con trai cũng không dám nói, bởi vì Vũ Hạm ở trong lòng Lâm Trí bao nhiêu, bà làm mẹ đều hiểu, cũng chỉ có thể kìm nén bực tức.
Thân thể Quan Vũ Hạm khỏe lên một chút, từ từ ngủ thiếp đi. Lâm Trí tan việc trở lại cũng nhìn thấy vậy.
“Con heo lười chỉ có biết ngủ.” Để cặp công văn xuống, ngồi ở trước giường. Cứ nhìn bà xã mình như vậy, rất lâu… Đôi môi cô rất hồng hào không nhịn được muốn cắn một cái, không nhịn được mị hoặc, vốn định nhẹ nhàng hôn một chút, ai ngờ vừa chạm vào thì mất khống chế, hơi thở quen thuộc, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, khiến cậu bị mê hoặc, càng ngày càng dùng sức hôn, cố gắng đưa đầu lưỡi vào tìm hiểu ngọt ngào.
“A—” Lâm Trí kêu to, thì ra Quan Vũ Hạm tưởng rằng mình nằm mơ, dùng sức cắn một cái. Bị tiếng Lâm Trí kêu lên mà tỉnh.
Lâm Trí che đôi môi bị cắn, vừa định phát giận. Bởi vì thật sự rất đau. Nhưng khi nhìn thấy Vũ Hạm ngồi dậy, lấy tay lau nước miếng bên khóe miệng.
“Âm thanh gì vậy?” Hai mắt trợn tròn.
Lâm Trí không nhịn được bật cười.
“Đồ ngốc, em lau miệng làm gì?”
“Em mới vừa rồi nằm mơ đang ăn bữa tiệc lớn, vừa muốn cắn một cái, liền tỉnh.” Hiển nhiên là rất thất vọng. Ngất mất… Lâm Trí đau đầu nhức óc, lại đem nụ hôn nóng bỏng của cậu thành thức ăn ngon.
“Có phải lại thèm ăn hay không?” Lâm Trí thân thiết hỏi.
“Ừ.”
“Đi - - Ông xã dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn nào.”
Quan Vũ Hạm vừa nghe thấy được đi ăn, ánh mắt sáng lên, tinh thần tỉnh táo. Đứng dậy… Chạy đến nhà tắm, lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong.
“Xong rồi, đi thôi.” Ánh mắt lóe sáng hỏi Lâm Trí. Nhìn cô vợ mới vừa rửa mặt xong, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn, hai mắt thật to tràn đầy mong đợi, thì ra là cô đáng yêu như thế, đừng thấy đã gần 30, nhưng cả người tản ra hơi thở thanh xuân. Có lẽ nên trả cho cô một lần yêu thương.
“Vui mừng như thế sao?” Lâm Trí tò mò hỏi, chẳng lẽ bởi vì muốn bữa tiệc lớn thôi sao?
“Nói nhảm, cái này gọi là mộng đẹp trở thành sự thật, hắc hắc… Đi thôi, tên ngốc.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Tên ngốc, cậu thích, bà xã gọi cậu như vậy, cảm giác rất thân mật. Cũng rất ngọt ngào.
“Thế nào rồi em?” Lâm Trí không hiểu. Quan Vũ Hạm cũng không thể nói cho cậu biết bởi vì một cái túi cườm nóng mà cảm động phát khóc.
“Đừng khóc, chút nữa sẽ tốt lên, mau uống nước đường đỏ này.” Lâm Trí dịu dàng nói. Quan Vũ Hạm vẫn không nói câu nào, ngoan ngoãn ngồi dậy, hóa ra tên ngốc cũng biết thương người, loại cảm giác này thật tốt, trong lòng ngọt ngào như nước đường đỏ. Chẳng lẽ đây chính là yêu sao?
Trong lòng Quan Vũ Hạm rất cảm động, nhưng cô cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ là nghe theo, như vậy Lâm Trí cũng đã vui vẻ. Cô đã có thể nghe lời cậu như vậy, bình thường lạnh lùng, coi như không có, bây giờ cũng không quan trọng, bởi vì cô thật đáng yêu.
“Nghỉ ngơi một chút đi, nếu còn đau quá mới được uống thuốc đấy, công ty có chuyện, anh phải đi về trước, tan việc anh sẽ trở lại.” Lâm Trí giúp cô đắp chăn, đặt xuống mặt cô một nụ hôn, sau đó đi xuống lầu.
Hoắc Giai nhìn con trai bận rộn như vậy, cảm thấy rất đau lòng, thật là tìm thêm một tiểu tổ tông, cũng không thể chăm sóc chồng được! Lại còn bắt chồng phải chăm sóc lại!
“Rõ ràng lớn hơn con trai mình mấy tuổi, thế nhưng ở đấy giả bộ thanh thuần.” Hoắc Giai phàn nàn nói, nhưng có con trai cũng không dám nói, bởi vì Vũ Hạm ở trong lòng Lâm Trí bao nhiêu, bà làm mẹ đều hiểu, cũng chỉ có thể kìm nén bực tức.
Thân thể Quan Vũ Hạm khỏe lên một chút, từ từ ngủ thiếp đi. Lâm Trí tan việc trở lại cũng nhìn thấy vậy.
“Con heo lười chỉ có biết ngủ.” Để cặp công văn xuống, ngồi ở trước giường. Cứ nhìn bà xã mình như vậy, rất lâu… Đôi môi cô rất hồng hào không nhịn được muốn cắn một cái, không nhịn được mị hoặc, vốn định nhẹ nhàng hôn một chút, ai ngờ vừa chạm vào thì mất khống chế, hơi thở quen thuộc, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, khiến cậu bị mê hoặc, càng ngày càng dùng sức hôn, cố gắng đưa đầu lưỡi vào tìm hiểu ngọt ngào.
“A—” Lâm Trí kêu to, thì ra Quan Vũ Hạm tưởng rằng mình nằm mơ, dùng sức cắn một cái. Bị tiếng Lâm Trí kêu lên mà tỉnh.
Lâm Trí che đôi môi bị cắn, vừa định phát giận. Bởi vì thật sự rất đau. Nhưng khi nhìn thấy Vũ Hạm ngồi dậy, lấy tay lau nước miếng bên khóe miệng.
“Âm thanh gì vậy?” Hai mắt trợn tròn.
Lâm Trí không nhịn được bật cười.
“Đồ ngốc, em lau miệng làm gì?”
“Em mới vừa rồi nằm mơ đang ăn bữa tiệc lớn, vừa muốn cắn một cái, liền tỉnh.” Hiển nhiên là rất thất vọng. Ngất mất… Lâm Trí đau đầu nhức óc, lại đem nụ hôn nóng bỏng của cậu thành thức ăn ngon.
“Có phải lại thèm ăn hay không?” Lâm Trí thân thiết hỏi.
“Ừ.”
“Đi - - Ông xã dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn nào.”
Quan Vũ Hạm vừa nghe thấy được đi ăn, ánh mắt sáng lên, tinh thần tỉnh táo. Đứng dậy… Chạy đến nhà tắm, lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong.
“Xong rồi, đi thôi.” Ánh mắt lóe sáng hỏi Lâm Trí. Nhìn cô vợ mới vừa rửa mặt xong, sắc mặt đã tốt hơn nhiều, da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh xắn, hai mắt thật to tràn đầy mong đợi, thì ra là cô đáng yêu như thế, đừng thấy đã gần 30, nhưng cả người tản ra hơi thở thanh xuân. Có lẽ nên trả cho cô một lần yêu thương.
“Vui mừng như thế sao?” Lâm Trí tò mò hỏi, chẳng lẽ bởi vì muốn bữa tiệc lớn thôi sao?
“Nói nhảm, cái này gọi là mộng đẹp trở thành sự thật, hắc hắc… Đi thôi, tên ngốc.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Tên ngốc, cậu thích, bà xã gọi cậu như vậy, cảm giác rất thân mật. Cũng rất ngọt ngào.
/73
|