"Tiểu thư là vị hôn thê đã được chỉ định của Bá tước chúng tôi." A Chĩ nói, cậu đưa tay vào áo lục lọi thứ gì đó, nhưng rồi sắc mặt sầm xuống.
Mà Hoa Nguyệt Dã cùng Hoa Phong cũng đang muốn xé nát bản mặt Mạch Âu Diệm ra. Cái gì chứ? Rõ ràng là vợ (chị dâu) tương lai của họ mà đột nhiên biến thành vị hôn thê của người khác là sao?
"Chỉ định? Tôi không quen biết các người." Nhiễm Cách chau mày, cô đưa tay vén lọn tóc rối che giấu cảm giác hãi hùng của cô.
A Chĩ nhìn chiếc vòng cổ cô đang đeo, cậu ta kể:
"Dòng họ Maximus ở nước Pháp chúng tôi hiện nay đang thừa hưởng một sự ưu ái rất cao. Ngài Allard, à ngài Mạch chính là người giữ quyền hành cao nhất của dòng họ này. Mặc dù ngài Mạch có biết bao phụ nữ bên ngoài nhưng cũng không tránh khỏi việc bị chỉ định kết hôn.
Năm trước, dòng tộc Maximus đã họp lại và tìm ra cô gái phù hợp với tiêu chuẩn làm vợ của ngài Mạch..."
Hoa Phong ngắt lời cậu, "Nhưng thế giới rộng lớn như vậy sao lại trúng đại tỷ của tôi chứ?"
A Chĩ từ tốn trả lời:
"Đây là bí mật của dòng họ Maximus, các người không thể biết được."
Nhiễm Cách rơi vào trầm tư, một dòng họ cao quý ở Pháp, với gia thế hiển hách như vậy tại sao không chọn ai khác mà lại chọn một con người tầm thường như cô?
A Chĩ nhìn ra băn khoăn của cô, cậu ta hơi nhếch môi. Nụ cười lạnh lẽo như vậy mà xuất hiện trên khuôn mặt trẻ con như vậy thật khó mà phù hợp. Cậu ta nói:
"Tiểu thư Louisa, thật ra chuyện này vô cùng phức tạp. Nhưng tôi chỉ được phép kể đến đây thôi. Còn về hôn lễ..."
A Chĩ như có như không nhìn sang Hoa Nguyệt Dã:
"Có lẽ sẽ tổ chức vào đầu năm sau."
Hoa Nguyệt Dã cười lạnh, anh kiêu ngạo nhìn A Chĩ, sự tàn độc trong ánh mắt như ghim thẳng vào tâm trí người khác như muốn thiêu cháy hết tất cả.
"Muốn cướp? Biến ngay."
Lời nói vừa dứt, bỗng có tiếng ai hét lên phấn khích. Tiếng bước chân đạp lên các phiến lá ngày càng lớn, hình như là một tập thể người không hề ít.
A Chĩ tái mặt, "Bọn thổ dân."
Hoa Nguyệt Dã búng hòn đá vào tay Hoa Phong ra hiệu rồi anh bế thốc Nhiễm Cách lên. Trong đầu suy nghĩ, Tiểu Cách nhẹ thế này làm sao có thể sinh những đứa con tròn trịa cho anh chứ? Khi về phải mau chóng bồi bổ cho cô thôi.
Nhiễm Cách bị mất thăng bằng liền đưa tay ôm cổ anh, giọng cô hơi hoảng hốt, "Anh thả em xuống, em tự đi được."
Anh không nhìn cô, chiếc cằm cương nghị che khuất góc nhìn của cô, mùi hương nam tính từ người anh toả ra khiến cô cảm thấy vừa an toàn, vừa đáng dựa dẫm.
"Tiểu Cách, chúng ta phải cắt đuôi thằng bé quỷ quái đó. Chắc là em không muốn làm phu nhân quyền quý của Bá tước đó chứ?"
Nhiễm Cách bật cười, nụ cười rực rỡ như ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, "Còn phải hỏi."
Hoa Nguyệt Dã nhếch môi, anh dùng hết tốc độ để chạy, theo sau là Hoa Phong đang gọi điện báo cho Hoa Mỹ và Hoa Tuyệt nhưng lại quên mất rằng trong rừng không có sóng.
"Boss, đại tỷ, cẩn thận phía trước!"
Hoa Phong hốt hoảng la lên, mặt tái mét. Trước mắt họ là một đám thổ dân mặt mày dữ tợn, mắt xanh như đôi mắt mèo huyền bí. Họ xếp hàng rất có quy củ, không nháo nhào như đám đằng sau.
Nhiễm Cách nghĩ chắc là hai bộ tộc khác nhau.
Quả nhiên, đám kia vừa đuổi kịp, chúng thấy mặt bọn thổ dân mắt xanh liền sợ hãi bỏ chạy, lại còn gào rú lên mấy tiếng.
Nhiễm Cách kéo áo Hoa Nguyệt Dã để anh thả cô xuống. Cô có cảm giác bọn họ sẽ không gây hại đến mình.
Một thổ dân da đen bước đến phía cô, Hoa Nguyệt Dã ôm chặt Nhiễm Cách, bảo vệ cô ở sau lưng. Nhưng dường như tên thổ dân đó chẳng để ý mấy đến hành động bảo vệ và ánh mắt nguy hiểm của Hoa Nguyệt Dã, hắn đến cách Nhiễm Cách khoảng nửa mét rồi cúi gập người:
"Hoan nghênh tiểu thư đến làng của chúng tôi."
Nhiễm Cách giật mình lùi lại ra sau. Tại sao hắn lại biết tiếng Trung? Không phải thổ dân thường nói "Bố lế bố lế a lế hế..." gì đó sao?
"Sao ông lại biết tôi?" Nhiễm Cách khó hiểu, cô tò mò bước lên một bước.
Người thổ dân đó vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đáp, "Thưa tiểu thư, chúng tôi đều đã chuẩn bị tất cả để nghênh đón tiểu thư. Ngài ấy đang chờ cô ở bên trong."
"Ai?" Cô đâu quen người thổ dân nào nữa chứ?
Tuy vậy nhưng thổ dân đó không trả lời, hắn ta làm động tác mời cô vào trong.
Nhiễm Cách nhìn Hoa Nguyệt Dã, lúc này anh cũng đang lạnh mặt đánh giá hắn nhưng vẫn nắm tay cô bước vào trong. Bọn họ đều biết rằng mình không đấu lại hàng trăm người thổ dân này.
Bên trong túp lều gỗ ấy hoá ra khác hẳn bên ngoài. Ngọn đèn dầu được thắp sáng ở các phía làm sáng rực căn lều. Chiếc lều khá sạch sẽ, xung quanh còn có những hình vẽ kì quái. Nhiễm Cách vừa đi vừa đánh giá xung quanh, tâm trạng không khỏi hồi hộp khi gặp cái người thần bí kia.
"Ố la, xem ai đến đây kìa?"
~o~
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong thời gian qua. Cảm ơn những lời động viên chân thành của các bạn.
Nhưng mà, kết quả thi lại không được như mong muốn của mình dù chỉ là mấy môn đầu. Nhưng dù sao cũng phải đi tiếp thôi, không thể bỏ cuộc như vậy được. Một lần nữa cảm ơn các bạn rất nhiều.
Thân ái gửi các bạn đọc.
#TCC
Mà Hoa Nguyệt Dã cùng Hoa Phong cũng đang muốn xé nát bản mặt Mạch Âu Diệm ra. Cái gì chứ? Rõ ràng là vợ (chị dâu) tương lai của họ mà đột nhiên biến thành vị hôn thê của người khác là sao?
"Chỉ định? Tôi không quen biết các người." Nhiễm Cách chau mày, cô đưa tay vén lọn tóc rối che giấu cảm giác hãi hùng của cô.
A Chĩ nhìn chiếc vòng cổ cô đang đeo, cậu ta kể:
"Dòng họ Maximus ở nước Pháp chúng tôi hiện nay đang thừa hưởng một sự ưu ái rất cao. Ngài Allard, à ngài Mạch chính là người giữ quyền hành cao nhất của dòng họ này. Mặc dù ngài Mạch có biết bao phụ nữ bên ngoài nhưng cũng không tránh khỏi việc bị chỉ định kết hôn.
Năm trước, dòng tộc Maximus đã họp lại và tìm ra cô gái phù hợp với tiêu chuẩn làm vợ của ngài Mạch..."
Hoa Phong ngắt lời cậu, "Nhưng thế giới rộng lớn như vậy sao lại trúng đại tỷ của tôi chứ?"
A Chĩ từ tốn trả lời:
"Đây là bí mật của dòng họ Maximus, các người không thể biết được."
Nhiễm Cách rơi vào trầm tư, một dòng họ cao quý ở Pháp, với gia thế hiển hách như vậy tại sao không chọn ai khác mà lại chọn một con người tầm thường như cô?
A Chĩ nhìn ra băn khoăn của cô, cậu ta hơi nhếch môi. Nụ cười lạnh lẽo như vậy mà xuất hiện trên khuôn mặt trẻ con như vậy thật khó mà phù hợp. Cậu ta nói:
"Tiểu thư Louisa, thật ra chuyện này vô cùng phức tạp. Nhưng tôi chỉ được phép kể đến đây thôi. Còn về hôn lễ..."
A Chĩ như có như không nhìn sang Hoa Nguyệt Dã:
"Có lẽ sẽ tổ chức vào đầu năm sau."
Hoa Nguyệt Dã cười lạnh, anh kiêu ngạo nhìn A Chĩ, sự tàn độc trong ánh mắt như ghim thẳng vào tâm trí người khác như muốn thiêu cháy hết tất cả.
"Muốn cướp? Biến ngay."
Lời nói vừa dứt, bỗng có tiếng ai hét lên phấn khích. Tiếng bước chân đạp lên các phiến lá ngày càng lớn, hình như là một tập thể người không hề ít.
A Chĩ tái mặt, "Bọn thổ dân."
Hoa Nguyệt Dã búng hòn đá vào tay Hoa Phong ra hiệu rồi anh bế thốc Nhiễm Cách lên. Trong đầu suy nghĩ, Tiểu Cách nhẹ thế này làm sao có thể sinh những đứa con tròn trịa cho anh chứ? Khi về phải mau chóng bồi bổ cho cô thôi.
Nhiễm Cách bị mất thăng bằng liền đưa tay ôm cổ anh, giọng cô hơi hoảng hốt, "Anh thả em xuống, em tự đi được."
Anh không nhìn cô, chiếc cằm cương nghị che khuất góc nhìn của cô, mùi hương nam tính từ người anh toả ra khiến cô cảm thấy vừa an toàn, vừa đáng dựa dẫm.
"Tiểu Cách, chúng ta phải cắt đuôi thằng bé quỷ quái đó. Chắc là em không muốn làm phu nhân quyền quý của Bá tước đó chứ?"
Nhiễm Cách bật cười, nụ cười rực rỡ như ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, "Còn phải hỏi."
Hoa Nguyệt Dã nhếch môi, anh dùng hết tốc độ để chạy, theo sau là Hoa Phong đang gọi điện báo cho Hoa Mỹ và Hoa Tuyệt nhưng lại quên mất rằng trong rừng không có sóng.
"Boss, đại tỷ, cẩn thận phía trước!"
Hoa Phong hốt hoảng la lên, mặt tái mét. Trước mắt họ là một đám thổ dân mặt mày dữ tợn, mắt xanh như đôi mắt mèo huyền bí. Họ xếp hàng rất có quy củ, không nháo nhào như đám đằng sau.
Nhiễm Cách nghĩ chắc là hai bộ tộc khác nhau.
Quả nhiên, đám kia vừa đuổi kịp, chúng thấy mặt bọn thổ dân mắt xanh liền sợ hãi bỏ chạy, lại còn gào rú lên mấy tiếng.
Nhiễm Cách kéo áo Hoa Nguyệt Dã để anh thả cô xuống. Cô có cảm giác bọn họ sẽ không gây hại đến mình.
Một thổ dân da đen bước đến phía cô, Hoa Nguyệt Dã ôm chặt Nhiễm Cách, bảo vệ cô ở sau lưng. Nhưng dường như tên thổ dân đó chẳng để ý mấy đến hành động bảo vệ và ánh mắt nguy hiểm của Hoa Nguyệt Dã, hắn đến cách Nhiễm Cách khoảng nửa mét rồi cúi gập người:
"Hoan nghênh tiểu thư đến làng của chúng tôi."
Nhiễm Cách giật mình lùi lại ra sau. Tại sao hắn lại biết tiếng Trung? Không phải thổ dân thường nói "Bố lế bố lế a lế hế..." gì đó sao?
"Sao ông lại biết tôi?" Nhiễm Cách khó hiểu, cô tò mò bước lên một bước.
Người thổ dân đó vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đáp, "Thưa tiểu thư, chúng tôi đều đã chuẩn bị tất cả để nghênh đón tiểu thư. Ngài ấy đang chờ cô ở bên trong."
"Ai?" Cô đâu quen người thổ dân nào nữa chứ?
Tuy vậy nhưng thổ dân đó không trả lời, hắn ta làm động tác mời cô vào trong.
Nhiễm Cách nhìn Hoa Nguyệt Dã, lúc này anh cũng đang lạnh mặt đánh giá hắn nhưng vẫn nắm tay cô bước vào trong. Bọn họ đều biết rằng mình không đấu lại hàng trăm người thổ dân này.
Bên trong túp lều gỗ ấy hoá ra khác hẳn bên ngoài. Ngọn đèn dầu được thắp sáng ở các phía làm sáng rực căn lều. Chiếc lều khá sạch sẽ, xung quanh còn có những hình vẽ kì quái. Nhiễm Cách vừa đi vừa đánh giá xung quanh, tâm trạng không khỏi hồi hộp khi gặp cái người thần bí kia.
"Ố la, xem ai đến đây kìa?"
~o~
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong thời gian qua. Cảm ơn những lời động viên chân thành của các bạn.
Nhưng mà, kết quả thi lại không được như mong muốn của mình dù chỉ là mấy môn đầu. Nhưng dù sao cũng phải đi tiếp thôi, không thể bỏ cuộc như vậy được. Một lần nữa cảm ơn các bạn rất nhiều.
Thân ái gửi các bạn đọc.
#TCC
/72
|