Nhiễm Cách hoàn hồn, cô nhìn gương mặt trong gang tấc của Hoa Nguyệt Dã.
Lại không quan tâm đến tình cảnh hiện tại, tự hỏi tại sao trước giờ không thấy anh cũng dễ nhìn như vậy? Nhưng cô thích người chững chạc, có thể làm chỗ dựa cho cô chứ không phải là một mọt sách.
Hoa Nguyệt Dã thấy cô đã bình tĩnh, lại còn chăm chú quan sát và đánh giá mình, anh thầm vui trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngây thơ.
"Tiểu Cách, em nhìn tôi như thế là sao?"
Nhiễm Cách nhíu mày, sau một lúc cô nhón chân gỡ mắt kính của anh xuống.
OMG! Nhiễm Cách không tin vào mắt mình.
Người đàn ông với đôi mắt phượng hẹp dài, lông mày rậm hơi hướng lên cùng chiếc mũi thẳng, gương mặt góc cạnh này chính là vị học trưởng mọt sách cô vừa mới nhìn thấy sao?
Ánh mắt của anh lúc này nheo lại hiện lên vẻ sắc bén lạ thường, xung quanh anh toả ra mùi nguy hiểm khó lường.
Chỉ phút trước nhìn anh gần gũi, thân thiện mà bây giờ lại xa cách như vậy, Nhiễm Cách phát hiện anh thật xa lạ, không thể dễ dàng nắm bắt suy nghĩ của anh.
Thực tế là vì Hoa Nguyệt Dã bị cận không nhẹ, anh đang nheo mắt để nhìn rõ hơn biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Thấy Nhiễm Cách bỗng hít sâu một hơi, thân hình đầy đặn trong người bỗng chuyển động lần nữa. Mắt anh đã thấy rõ vì cô đeo kính lại cho anh.
Hoa Nguyệt Dã nhìn chằm chằm Nhiễm Cách, anh thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh thì thầm thở phào. May quá, vẫn chưa dọa đến cô.
Nhưng vẫn có chút thất vọng, cô không cảm thấy anh rất đẹp trai sao, hay là vẫn chưa đủ thân mật? Sao lại bình tĩnh như vậy?
Sự thật là bây giờ tim Nhiễm Cách đang đập điên cuồng. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô đã rung động? Cô thích tên thư sinh đó sao?
WTF... Đừng đùa thế chứ?
Nhiễm Cách thấy tình cảnh hiện giờ của mình không bình thường, cô vội vùng ra nhưng không được. Hoa Nguyệt Dã lại càng giữ chặt hơn khi thấy cô trừng mắt với mình.
"Buông tôi ra."
Hoa Nguyệt Dã bĩu môi: "Không buông."
"Người ta nhìn..."
"Vậy thì đến chỗ khác ôm là được."
"..."
Nhiễm Cách đỏ bừng mặt, cô phản bác, "Có giỏi thì anh tự cởi quần áo ở ngoài này luôn đi."
Vừa nói xong cô liền nhận ra mình hơi quá, Nhiễm Cách che mặt không nhìn vào đôi mắt tựa cười tựa không kia.
Hoa Nguyệt Dã thản nhiên đưa tay lên cởi nút áo của mình, cô trừng mắt, đưa tay giữ lấy tay anh lại bị anh bắt lấy.
Nhìn khuôn mặt tươi cười đến vô hại kia cô liền nhận ra có một ngày mình cũng bị tên mọt sách này lừa gạt.
"Lưu manh, lưu manh. Cứu tôi với..."
Hoa Nguyệt Dã diễn xuất như thần, môi hơi mím lại, đáng thương đưa tay ôm Nhiễm Cách vào lòng, "Tiểu Cách à, em đừng như vậy nữa... Anh biết lỗi rồi."
Cái gì vậy? Chiêu trò cũ? Dù là trò cũ nhưng lại rất hiệu nghiệm. Bởi vì sao? Bởi vì đây là một mỹ nam thư sinh rất đáng yêu!
"Anh... anh câm miệng cho tôi." Nhiễm Cách tức giận đến hai gò má đều đỏ bừng, ánh mắt cô như rực lửa, đốt cháy người đàn ông vô sỉ trước mặt. Sao trước giờ lại không phát hiện người này chính là người đê tiện đến vậy chứ?
Hoa Nguyệt Dã cúi mặt xuống, trước mặt mọi người anh rất tội nghiệp, nhưng chỉ có ba người đàn ông kia và Nhiễm Cách thấy như vậy chính là anh đã thành công trong vở kịch của mình.
Cô quát lên: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Hoa Nguyệt Dã hơi nhếch khóe môi, anh để cằm lên bờ vai thon gọn của cô, cố ý thổi vào tai cô một cái rồi nói:
"Anh muốn em làm bạn gái anh."
Nhiễm Cách: "Cái này..."
Hoa Nguyệt Dã vô tội chớp mắt, "Không được sao? Vậy làm vợ nhé?"
Nhiễm Cách: "... Anh biến đi."
Anh chu đôi môi hồng phớt, dáng vẻ tiểu bạch thỏ đáng yêu đang sợ cô vợ cường thế trước mặt của mình nổi giận, "Nhưng mà em chắc hẳn em chưa quen, hay là làm bạn gái trước nhé?"
Nhiễm Cách thật giận dữ: "Sao anh lại vô sỉ như vậy?"
Ai ngờ Hoa Nguyệt Dã không biết xấu hổ lại còn mặt dày nói:
"Theo đuổi em cần vô sỉ một chút thì em mới đồng ý. Em nên tập quen dần cho sau này đi."
Nhiễm Cách trợn mắt, "Ai đồng ý chứ?"
Sau này là thế nào nữa? Mặc dù mang vẻ mặt bất mãn nhưng sâu trong thâm tâm Nhiễm Cách bỗng thấy ngọt ngào lạ thường.
Hoa Nguyệt Dã định nói gì đó thì điện thoại anh vang lên vài tiếng, anh đưa tay lấy điện thoại ra. Hơi nhíu đôi lông mày rậm, anh dịu dàng vuốt tóc Nhiễm Cách.
"Anh có việc bận, em về một mình nhé?"
Không để Nhiễm Cách đáp lại, Hoa Nguyệt Dã đã nhanh như chớp đặt một nụ hôn như chuồn chuồn phớt nước trên gò má đầy đặn của cô.
...
Nhiễm Cách không biết mình về nhà như thế nào. Cô chỉ biết ngơ ngẩn, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào má mình.
"A, làm sao vậy nè?"
Nhiễm Minh Ngôn đi ngang qua phòng em gái, thấy cô mặt hồng hồng, tay còn sờ soạng lung tung trên mặt khiến anh không khỏi cau mày.
"Nhiễm tam, bệnh hả nhóc?"
Nhiễm Cách lườm Nhiễm Minh Ngôn một cái, "Em còn đủ khỏe mạnh để đánh anh đấy."
Gia đình Nhiễm có tới năm người. Nhiễm cha, Nhiễm mẹ, anh hai Nhiễm Bạch Thương, anh ba Nhiễm Minh Ngôn và Nhiễm Cách chính là em út.
Lại ba anh em họ Nhiễm này lúc nhỏ toàn đi gây chuyện ở xóm. Mà Nhiễm Bạch Thương chính là người cầm đầu, mặc dù anh lạnh lùng vậy thôi nhưng lại chính là thống lĩnh của nhóm quậy phá này.
Nhiễm Minh Ngôn thích chọc các bé gái, ngược lại Nhiễm Cách mặc dù trầm hơn một chút nhưng cô bé vẫn nổi tiếng với biệt tài trèo cây, leo tường, sáng tạo trò quậy phá mọi người.
Ba người còn lập cái bang Nhiễm chuyên đi phá làng phá xóm làm gà bay chó sủa khiến mọi người tức giận không thôi. Khi đó Nhiễm cha thường kết hợp với Nhiễm mẹ bắt ba người bọn họ về la mắng một trận.
Nhưng cha mẹ vẫn không đánh anh em cô, gia đình luôn êm đềm, hạnh phúc là vậy.
Nghĩ đến đây, Nhiễm Cách cười nhạt, cuộc sống tốt đẹp như vậy mà cô lại rời bỏ. Ông trời có mắt đã để cho cô sống lại một lần nữa.
Lại không quan tâm đến tình cảnh hiện tại, tự hỏi tại sao trước giờ không thấy anh cũng dễ nhìn như vậy? Nhưng cô thích người chững chạc, có thể làm chỗ dựa cho cô chứ không phải là một mọt sách.
Hoa Nguyệt Dã thấy cô đã bình tĩnh, lại còn chăm chú quan sát và đánh giá mình, anh thầm vui trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngây thơ.
"Tiểu Cách, em nhìn tôi như thế là sao?"
Nhiễm Cách nhíu mày, sau một lúc cô nhón chân gỡ mắt kính của anh xuống.
OMG! Nhiễm Cách không tin vào mắt mình.
Người đàn ông với đôi mắt phượng hẹp dài, lông mày rậm hơi hướng lên cùng chiếc mũi thẳng, gương mặt góc cạnh này chính là vị học trưởng mọt sách cô vừa mới nhìn thấy sao?
Ánh mắt của anh lúc này nheo lại hiện lên vẻ sắc bén lạ thường, xung quanh anh toả ra mùi nguy hiểm khó lường.
Chỉ phút trước nhìn anh gần gũi, thân thiện mà bây giờ lại xa cách như vậy, Nhiễm Cách phát hiện anh thật xa lạ, không thể dễ dàng nắm bắt suy nghĩ của anh.
Thực tế là vì Hoa Nguyệt Dã bị cận không nhẹ, anh đang nheo mắt để nhìn rõ hơn biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Thấy Nhiễm Cách bỗng hít sâu một hơi, thân hình đầy đặn trong người bỗng chuyển động lần nữa. Mắt anh đã thấy rõ vì cô đeo kính lại cho anh.
Hoa Nguyệt Dã nhìn chằm chằm Nhiễm Cách, anh thấy vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh thì thầm thở phào. May quá, vẫn chưa dọa đến cô.
Nhưng vẫn có chút thất vọng, cô không cảm thấy anh rất đẹp trai sao, hay là vẫn chưa đủ thân mật? Sao lại bình tĩnh như vậy?
Sự thật là bây giờ tim Nhiễm Cách đang đập điên cuồng. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cô đã rung động? Cô thích tên thư sinh đó sao?
WTF... Đừng đùa thế chứ?
Nhiễm Cách thấy tình cảnh hiện giờ của mình không bình thường, cô vội vùng ra nhưng không được. Hoa Nguyệt Dã lại càng giữ chặt hơn khi thấy cô trừng mắt với mình.
"Buông tôi ra."
Hoa Nguyệt Dã bĩu môi: "Không buông."
"Người ta nhìn..."
"Vậy thì đến chỗ khác ôm là được."
"..."
Nhiễm Cách đỏ bừng mặt, cô phản bác, "Có giỏi thì anh tự cởi quần áo ở ngoài này luôn đi."
Vừa nói xong cô liền nhận ra mình hơi quá, Nhiễm Cách che mặt không nhìn vào đôi mắt tựa cười tựa không kia.
Hoa Nguyệt Dã thản nhiên đưa tay lên cởi nút áo của mình, cô trừng mắt, đưa tay giữ lấy tay anh lại bị anh bắt lấy.
Nhìn khuôn mặt tươi cười đến vô hại kia cô liền nhận ra có một ngày mình cũng bị tên mọt sách này lừa gạt.
"Lưu manh, lưu manh. Cứu tôi với..."
Hoa Nguyệt Dã diễn xuất như thần, môi hơi mím lại, đáng thương đưa tay ôm Nhiễm Cách vào lòng, "Tiểu Cách à, em đừng như vậy nữa... Anh biết lỗi rồi."
Cái gì vậy? Chiêu trò cũ? Dù là trò cũ nhưng lại rất hiệu nghiệm. Bởi vì sao? Bởi vì đây là một mỹ nam thư sinh rất đáng yêu!
"Anh... anh câm miệng cho tôi." Nhiễm Cách tức giận đến hai gò má đều đỏ bừng, ánh mắt cô như rực lửa, đốt cháy người đàn ông vô sỉ trước mặt. Sao trước giờ lại không phát hiện người này chính là người đê tiện đến vậy chứ?
Hoa Nguyệt Dã cúi mặt xuống, trước mặt mọi người anh rất tội nghiệp, nhưng chỉ có ba người đàn ông kia và Nhiễm Cách thấy như vậy chính là anh đã thành công trong vở kịch của mình.
Cô quát lên: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Hoa Nguyệt Dã hơi nhếch khóe môi, anh để cằm lên bờ vai thon gọn của cô, cố ý thổi vào tai cô một cái rồi nói:
"Anh muốn em làm bạn gái anh."
Nhiễm Cách: "Cái này..."
Hoa Nguyệt Dã vô tội chớp mắt, "Không được sao? Vậy làm vợ nhé?"
Nhiễm Cách: "... Anh biến đi."
Anh chu đôi môi hồng phớt, dáng vẻ tiểu bạch thỏ đáng yêu đang sợ cô vợ cường thế trước mặt của mình nổi giận, "Nhưng mà em chắc hẳn em chưa quen, hay là làm bạn gái trước nhé?"
Nhiễm Cách thật giận dữ: "Sao anh lại vô sỉ như vậy?"
Ai ngờ Hoa Nguyệt Dã không biết xấu hổ lại còn mặt dày nói:
"Theo đuổi em cần vô sỉ một chút thì em mới đồng ý. Em nên tập quen dần cho sau này đi."
Nhiễm Cách trợn mắt, "Ai đồng ý chứ?"
Sau này là thế nào nữa? Mặc dù mang vẻ mặt bất mãn nhưng sâu trong thâm tâm Nhiễm Cách bỗng thấy ngọt ngào lạ thường.
Hoa Nguyệt Dã định nói gì đó thì điện thoại anh vang lên vài tiếng, anh đưa tay lấy điện thoại ra. Hơi nhíu đôi lông mày rậm, anh dịu dàng vuốt tóc Nhiễm Cách.
"Anh có việc bận, em về một mình nhé?"
Không để Nhiễm Cách đáp lại, Hoa Nguyệt Dã đã nhanh như chớp đặt một nụ hôn như chuồn chuồn phớt nước trên gò má đầy đặn của cô.
...
Nhiễm Cách không biết mình về nhà như thế nào. Cô chỉ biết ngơ ngẩn, thỉnh thoảng đưa tay chạm vào má mình.
"A, làm sao vậy nè?"
Nhiễm Minh Ngôn đi ngang qua phòng em gái, thấy cô mặt hồng hồng, tay còn sờ soạng lung tung trên mặt khiến anh không khỏi cau mày.
"Nhiễm tam, bệnh hả nhóc?"
Nhiễm Cách lườm Nhiễm Minh Ngôn một cái, "Em còn đủ khỏe mạnh để đánh anh đấy."
Gia đình Nhiễm có tới năm người. Nhiễm cha, Nhiễm mẹ, anh hai Nhiễm Bạch Thương, anh ba Nhiễm Minh Ngôn và Nhiễm Cách chính là em út.
Lại ba anh em họ Nhiễm này lúc nhỏ toàn đi gây chuyện ở xóm. Mà Nhiễm Bạch Thương chính là người cầm đầu, mặc dù anh lạnh lùng vậy thôi nhưng lại chính là thống lĩnh của nhóm quậy phá này.
Nhiễm Minh Ngôn thích chọc các bé gái, ngược lại Nhiễm Cách mặc dù trầm hơn một chút nhưng cô bé vẫn nổi tiếng với biệt tài trèo cây, leo tường, sáng tạo trò quậy phá mọi người.
Ba người còn lập cái bang Nhiễm chuyên đi phá làng phá xóm làm gà bay chó sủa khiến mọi người tức giận không thôi. Khi đó Nhiễm cha thường kết hợp với Nhiễm mẹ bắt ba người bọn họ về la mắng một trận.
Nhưng cha mẹ vẫn không đánh anh em cô, gia đình luôn êm đềm, hạnh phúc là vậy.
Nghĩ đến đây, Nhiễm Cách cười nhạt, cuộc sống tốt đẹp như vậy mà cô lại rời bỏ. Ông trời có mắt đã để cho cô sống lại một lần nữa.
/72
|