Anh có rất nhiều điểm tốt, Vạn Tố Y quý trọng từng điểm tốt của anh.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Mạnh Kiều Dịch, Vạn Tố Y loay hoay với những bông hoa, tỉa cành và cắm vào bình hoa.
Chẳng bao lâu, trong phòng khách đầy những bông hoa thường xuân xen lẫn với những bông cúc nhỏ. Mạnh Kiều Dịch không làm phiền cô, chỉ đứng dựa vào tủ để rượu nhìn cô làm việc này.
Sau khi Tôn Ích đi vào, bầu không khí yên tĩnh này đã bị cắt ngang. Tôn Ích cung kính nói với Mạnh Kiều Dịch: "Thưa cậu, ông chủ bên kia dặn cuối tuần này cậu và cô về đó một chuyến."
Vạn Tố Y cũng nghe được Tôn Ích nói những lời này. Mạnh Kiều Dịch nghiêng người hỏi cô: "Cuối tuần em có thời gian không?"
"Có." Cha mẹ muốn gặp bọn họ thì Vạn Tố Y không thể từ chối, vừa lúc cô cũng có thứ muốn đưa qua: "Lần trước em gặp mẹ, thấy mẹ cứ ho khan mãi. Đợi lát nữa em đi mua ít tổ yến, cuối tuần mang qua luôn."
"Bây giờ đã khuya lắm rồi, hay chúng ta qua luôn đi, nếu không cửa hàng sẽ đóng cửa mất." Mạnh Kiều Dịch giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ của mình và nhắc nhở.
Vạn Tố Y gật đầu, đặt bình tưới cây xuống và lau tay, tiện thể buộc tóc và đi tới bên cạnh Mạnh Kiều Dịch: "Chúng ta đi thôi."
Mạnh Kiều Dịch đứng ở trước mặt cô không định đi. Vạn Tố Y vẫn đi tới nên không dừng kịp, suýt nữa đụng vào ngực của Mạnh Kiều Dịch, cô chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm cô vào lòng.
Cánh tay anh chuyển động, gác tay lên vai cô với vẻ lười biếng và trêu chọc: "Y Y học lái xe rồi, ngay cả thắng gấp cũng có thể trở thành một môn kỹ thuật như vậy."
"Em làm gì được vậy chứ?" Vạn Tố Y đi theo bước chân anh và phủ nhận: "Em còn chưa bằng lái xe lão luyện được bằng sếp Mạnh đâu."
Ngón tay Mạnh Kiều Dịch gõ vào đầu vai của cô: "Những phương diện khác thì anh không dám cam đoan, nhưng có một vài phương diện thì có thể."
"..."
Vạn Tố Y im lặng, vội vàng nhìn đi nơi khác. Không biết vì sao, những lời Mạnh Kiều Dịch nói với cô, cô đều sẽ tự nhiên hiểu sai đi.
"Đợi lát nữa, anh cứ để em đi vào mua nhé." Vạn Tố Y ngồi vào trong xe và đề nghị với Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch nhướng mày nhìn cô, rõ ràng đang hỏi cô lý do.
"Em vừa lên bản đồ kiểm tra rồi, lần này em chắc hẳn có thể tìm được. Sau khi đến đây, em còn chưa từng đi ra ngoài một mình, em muốn tìm chút cảm giác về phương hướng." Vạn Tố Y nói rất nghiêm túc.
Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, nghĩ đến khi vừa vào Hải Viên, cô có thể bị lạc ngay trong nhà mình, anh liền cúi đầu cười và đồng ý với cô: "Ừ, em thật sự cần phải thích ứng một chút."
Mạnh Kiều Dịch nói vậy xem như đã đồng ý với Vạn Tố Y, tài xế lái xe đưa bọn họ tới chỗ trung tâm mua sắm, Vạn Tố Y làm động tác ngăn cản anh: "Anh cứ ở đây là được rồi, em sẽ đi một mình. Đợi lát nữa em tìm không được, em sẽ gọi điện thoại cho sếp Mạnh."
Trong lòng Vạn Tố Y thầm khuyên mình tuyệt đối không được gọi điện thoại cho Mạnh Kiều Dịch, nếu ở trong phạm vi nhỏ như vậy mà cô cũng bị lạc đường thì đúng là mất mặt.
Vạn Tố Y hiếm khi kiên trì như vậy nên Mạnh Kiều Dịch chỉ cười đồng ý, đầu ngón tay anh đang chống lên thái dương liền giơ ra, nâng cằm của Vạn Tố Y, có phần trêu đùa: "Nếu như em gặp phải lưu manh thì đừng quên gọi điện thoại cho chồng của em đấy."
"Trừ lưu manh là anh ra, làm gì có lưu manh nào bắt nạt em chứ!" Vạn Tố Y thì thầm tự nói một tiếng, sau đó xoay người đi về phía trung tâm mua sắm.
Mạnh Kiều Dịch nghe cô nói thế thì không khỏi tươi cười: "Em cũng chỉ có thể mặc cho một lưu manh như anh thương em thôi."
Vạn Tố Y không nghe thấy Mạnh Kiều Dịch nói lời này. Lúc này cô lần mò một lúc lâu cũng tới được chỗ bán tổ yến trong trung tâm mua sắm.
Tống Xuyên đang ngồi trong quán cà phê thì nhìn thấy Vạn Tố Y đi vào trong cửa hàng. Cậu ta đứng lên định đi qua, nhưng do dự một lát lại gọi điện thoại cho Lương Dần.
Vạn Tố Y đi vào trong chọn đồ. Cô cẩn thận hỏi thăm ông chủ vài vấn đề nên hơi lâu. Tống Xuyên lo lắng Vạn Tố Y sẽ rời đi, nhưng rất may đến khi Lương Dần tới, Vạn Tố Y vẫn chưa đi.
Lương Dần không biết Tống Xuyên vội vàng gọi mình đến đây có chuyện gì, vẻ mặt hắn có phần không vui: "Anh gọi tôi tới chỗ này, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Tôi gọi anh tới để gặp một người phụ nữ." Tống Xuyên và Lương Dần không tính là bạn quá thân, cậu ta nói xong chỉ tay về phía Vạn Tố Y.
Lương Dần nhìn thấy cô thì theo bản năng nhíu mày, không biết Tống Xuyên có ý gì: "Anh quen cô ta sao?"
"Trước đây tôi từng gặp cô ta ở nhà họ Lương." Tống Xuyên hờ hững trả lời rồi nhìn Lương Dần hỏi: "Lý Nhược Hàm không biết gì về cuộc hôn nhân giữa anh và cô ta đúng không?"
Trước đây, Lương Dần và Vạn Tố Y kín đáo kết hôn, trong lúc vô ý anh ta mới biết được quan hệ hôn nhân của bọn họ. Anh ta đánh cược Lý Nhược Hàm không biết.
Lương Dần lạnh lùng liếc nhìn Tống Xuyên: "Cô ấy biết."
"Tống Xuyên, tôi biết anh vẫn có ý với Nhược Hàm, nhưng anh muốn dựa vào chuyện này để ly gián tôi và Nhược Hàm thì chỉ uổng công thôi." Lương Dần mất hứng, báo cho biết Tống Xuyên.
Tống Xuyên lạnh lùng cười, trên mặt có chút xem thường: "Anh và cô ta có quan hệ thế nào, tôi không quan tâm. Tuy nhiên, bây giờ người phụ nữ này là vợ của bạn tôi, lần trước anh hại tôi xấu mặt trước bạn bè, lần này tôi hi vọng anh trực tiếp giải thích cho tôi, anh và người phụ nữ này từng kết hôn, bây giờ còn duy trì mối quan hệ hôn nhân."
Tống Xuyên không cam lòng nhịn xuống cơn giận trước đó, lần này cho dù cậu ta chụp lén, cũng phải chụp cho Mạnh Kiều Dịch xem.
Nhưng Lương Dần lại cho cậu ta một đáp án làm cậu ta phải thất vọng: "Tôi và cô ấy đã ly hôn rồi."
"Cái gì? Hai người đã làm thủ tục rồi sao?" Tống Xuyên giật mình lên tiếng.
Hai người làm thủ tục ly hôn là chuyện tất nhiên, nhưng cậu ta không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn không nghe được chút tin tức gì cả.
Lương Dần không nói nhiều, xoay người muốn rời đi. Nhưng Tống Xuyên làm sao có thể để cho hắn rời đi như vậy được. Cậu ta kéo hắn đi thẳng vào cửa hàng dược phẩm thì thấy Vạn Tố Y đã tính tiền chuẩn bị rời đi.
"Thật là đúng lúc. Không ngờ lại gặp được cô ở đây." Tống Xuyên cản đường Vạn Tố Y và lên tiếng châm chọc.
Vạn Tố Y thấy Tống Xuyên thì tránh cậu ta và đi tiếp.
"Cô đi vội như vậy làm gì? Cô gặp chồng trước cũng không chào hỏi một tiếng sao?" Cho dù hôm nay không có cách nào vạch trần được Vạn Tố Y, Tống Xuyên cũng phải trút giận.
Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn về phía Tống Xuyên rồi nhìn Lương Dần: "Các anh cùng xuất hiện ở đây là muốn làm gì?"
"Chúng tôi còn có thể làm gì chứ?" Tống Xuyên để tay ra sau gáy, cười với vẻ thâm độc: "Tôi không thích chịu thiệt thòi, nếu bị thiệt thì nhất định phải đòi lại. Chuyện lần trước còn chưa nói rõ ràng, lần này tất cả mọi người đều ở đây, quyết định nói mọi chuyện cho minh bạch đi."
Vạn Tố Y cảm thấy Tống Xuyên thật nực cười, cô căn bản không biết còn chuyện gì chưa nói rõ. Lần trước, cho dù cô có nói chưa rõ thì Mạnh Kiều Dịch cũng có thể thay cô giải thích rõ ràng rồi.
"Tôi không có gì để nói với anh cả." Vạn Tố Y thở dài, không hề muốn ở lại đây thêm nữa.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Mạnh Kiều Dịch, Vạn Tố Y loay hoay với những bông hoa, tỉa cành và cắm vào bình hoa.
Chẳng bao lâu, trong phòng khách đầy những bông hoa thường xuân xen lẫn với những bông cúc nhỏ. Mạnh Kiều Dịch không làm phiền cô, chỉ đứng dựa vào tủ để rượu nhìn cô làm việc này.
Sau khi Tôn Ích đi vào, bầu không khí yên tĩnh này đã bị cắt ngang. Tôn Ích cung kính nói với Mạnh Kiều Dịch: "Thưa cậu, ông chủ bên kia dặn cuối tuần này cậu và cô về đó một chuyến."
Vạn Tố Y cũng nghe được Tôn Ích nói những lời này. Mạnh Kiều Dịch nghiêng người hỏi cô: "Cuối tuần em có thời gian không?"
"Có." Cha mẹ muốn gặp bọn họ thì Vạn Tố Y không thể từ chối, vừa lúc cô cũng có thứ muốn đưa qua: "Lần trước em gặp mẹ, thấy mẹ cứ ho khan mãi. Đợi lát nữa em đi mua ít tổ yến, cuối tuần mang qua luôn."
"Bây giờ đã khuya lắm rồi, hay chúng ta qua luôn đi, nếu không cửa hàng sẽ đóng cửa mất." Mạnh Kiều Dịch giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ của mình và nhắc nhở.
Vạn Tố Y gật đầu, đặt bình tưới cây xuống và lau tay, tiện thể buộc tóc và đi tới bên cạnh Mạnh Kiều Dịch: "Chúng ta đi thôi."
Mạnh Kiều Dịch đứng ở trước mặt cô không định đi. Vạn Tố Y vẫn đi tới nên không dừng kịp, suýt nữa đụng vào ngực của Mạnh Kiều Dịch, cô chưa kịp phản ứng thì anh đã ôm cô vào lòng.
Cánh tay anh chuyển động, gác tay lên vai cô với vẻ lười biếng và trêu chọc: "Y Y học lái xe rồi, ngay cả thắng gấp cũng có thể trở thành một môn kỹ thuật như vậy."
"Em làm gì được vậy chứ?" Vạn Tố Y đi theo bước chân anh và phủ nhận: "Em còn chưa bằng lái xe lão luyện được bằng sếp Mạnh đâu."
Ngón tay Mạnh Kiều Dịch gõ vào đầu vai của cô: "Những phương diện khác thì anh không dám cam đoan, nhưng có một vài phương diện thì có thể."
"..."
Vạn Tố Y im lặng, vội vàng nhìn đi nơi khác. Không biết vì sao, những lời Mạnh Kiều Dịch nói với cô, cô đều sẽ tự nhiên hiểu sai đi.
"Đợi lát nữa, anh cứ để em đi vào mua nhé." Vạn Tố Y ngồi vào trong xe và đề nghị với Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch nhướng mày nhìn cô, rõ ràng đang hỏi cô lý do.
"Em vừa lên bản đồ kiểm tra rồi, lần này em chắc hẳn có thể tìm được. Sau khi đến đây, em còn chưa từng đi ra ngoài một mình, em muốn tìm chút cảm giác về phương hướng." Vạn Tố Y nói rất nghiêm túc.
Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, nghĩ đến khi vừa vào Hải Viên, cô có thể bị lạc ngay trong nhà mình, anh liền cúi đầu cười và đồng ý với cô: "Ừ, em thật sự cần phải thích ứng một chút."
Mạnh Kiều Dịch nói vậy xem như đã đồng ý với Vạn Tố Y, tài xế lái xe đưa bọn họ tới chỗ trung tâm mua sắm, Vạn Tố Y làm động tác ngăn cản anh: "Anh cứ ở đây là được rồi, em sẽ đi một mình. Đợi lát nữa em tìm không được, em sẽ gọi điện thoại cho sếp Mạnh."
Trong lòng Vạn Tố Y thầm khuyên mình tuyệt đối không được gọi điện thoại cho Mạnh Kiều Dịch, nếu ở trong phạm vi nhỏ như vậy mà cô cũng bị lạc đường thì đúng là mất mặt.
Vạn Tố Y hiếm khi kiên trì như vậy nên Mạnh Kiều Dịch chỉ cười đồng ý, đầu ngón tay anh đang chống lên thái dương liền giơ ra, nâng cằm của Vạn Tố Y, có phần trêu đùa: "Nếu như em gặp phải lưu manh thì đừng quên gọi điện thoại cho chồng của em đấy."
"Trừ lưu manh là anh ra, làm gì có lưu manh nào bắt nạt em chứ!" Vạn Tố Y thì thầm tự nói một tiếng, sau đó xoay người đi về phía trung tâm mua sắm.
Mạnh Kiều Dịch nghe cô nói thế thì không khỏi tươi cười: "Em cũng chỉ có thể mặc cho một lưu manh như anh thương em thôi."
Vạn Tố Y không nghe thấy Mạnh Kiều Dịch nói lời này. Lúc này cô lần mò một lúc lâu cũng tới được chỗ bán tổ yến trong trung tâm mua sắm.
Tống Xuyên đang ngồi trong quán cà phê thì nhìn thấy Vạn Tố Y đi vào trong cửa hàng. Cậu ta đứng lên định đi qua, nhưng do dự một lát lại gọi điện thoại cho Lương Dần.
Vạn Tố Y đi vào trong chọn đồ. Cô cẩn thận hỏi thăm ông chủ vài vấn đề nên hơi lâu. Tống Xuyên lo lắng Vạn Tố Y sẽ rời đi, nhưng rất may đến khi Lương Dần tới, Vạn Tố Y vẫn chưa đi.
Lương Dần không biết Tống Xuyên vội vàng gọi mình đến đây có chuyện gì, vẻ mặt hắn có phần không vui: "Anh gọi tôi tới chỗ này, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Tôi gọi anh tới để gặp một người phụ nữ." Tống Xuyên và Lương Dần không tính là bạn quá thân, cậu ta nói xong chỉ tay về phía Vạn Tố Y.
Lương Dần nhìn thấy cô thì theo bản năng nhíu mày, không biết Tống Xuyên có ý gì: "Anh quen cô ta sao?"
"Trước đây tôi từng gặp cô ta ở nhà họ Lương." Tống Xuyên hờ hững trả lời rồi nhìn Lương Dần hỏi: "Lý Nhược Hàm không biết gì về cuộc hôn nhân giữa anh và cô ta đúng không?"
Trước đây, Lương Dần và Vạn Tố Y kín đáo kết hôn, trong lúc vô ý anh ta mới biết được quan hệ hôn nhân của bọn họ. Anh ta đánh cược Lý Nhược Hàm không biết.
Lương Dần lạnh lùng liếc nhìn Tống Xuyên: "Cô ấy biết."
"Tống Xuyên, tôi biết anh vẫn có ý với Nhược Hàm, nhưng anh muốn dựa vào chuyện này để ly gián tôi và Nhược Hàm thì chỉ uổng công thôi." Lương Dần mất hứng, báo cho biết Tống Xuyên.
Tống Xuyên lạnh lùng cười, trên mặt có chút xem thường: "Anh và cô ta có quan hệ thế nào, tôi không quan tâm. Tuy nhiên, bây giờ người phụ nữ này là vợ của bạn tôi, lần trước anh hại tôi xấu mặt trước bạn bè, lần này tôi hi vọng anh trực tiếp giải thích cho tôi, anh và người phụ nữ này từng kết hôn, bây giờ còn duy trì mối quan hệ hôn nhân."
Tống Xuyên không cam lòng nhịn xuống cơn giận trước đó, lần này cho dù cậu ta chụp lén, cũng phải chụp cho Mạnh Kiều Dịch xem.
Nhưng Lương Dần lại cho cậu ta một đáp án làm cậu ta phải thất vọng: "Tôi và cô ấy đã ly hôn rồi."
"Cái gì? Hai người đã làm thủ tục rồi sao?" Tống Xuyên giật mình lên tiếng.
Hai người làm thủ tục ly hôn là chuyện tất nhiên, nhưng cậu ta không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn không nghe được chút tin tức gì cả.
Lương Dần không nói nhiều, xoay người muốn rời đi. Nhưng Tống Xuyên làm sao có thể để cho hắn rời đi như vậy được. Cậu ta kéo hắn đi thẳng vào cửa hàng dược phẩm thì thấy Vạn Tố Y đã tính tiền chuẩn bị rời đi.
"Thật là đúng lúc. Không ngờ lại gặp được cô ở đây." Tống Xuyên cản đường Vạn Tố Y và lên tiếng châm chọc.
Vạn Tố Y thấy Tống Xuyên thì tránh cậu ta và đi tiếp.
"Cô đi vội như vậy làm gì? Cô gặp chồng trước cũng không chào hỏi một tiếng sao?" Cho dù hôm nay không có cách nào vạch trần được Vạn Tố Y, Tống Xuyên cũng phải trút giận.
Vạn Tố Y ngẩng đầu nhìn về phía Tống Xuyên rồi nhìn Lương Dần: "Các anh cùng xuất hiện ở đây là muốn làm gì?"
"Chúng tôi còn có thể làm gì chứ?" Tống Xuyên để tay ra sau gáy, cười với vẻ thâm độc: "Tôi không thích chịu thiệt thòi, nếu bị thiệt thì nhất định phải đòi lại. Chuyện lần trước còn chưa nói rõ ràng, lần này tất cả mọi người đều ở đây, quyết định nói mọi chuyện cho minh bạch đi."
Vạn Tố Y cảm thấy Tống Xuyên thật nực cười, cô căn bản không biết còn chuyện gì chưa nói rõ. Lần trước, cho dù cô có nói chưa rõ thì Mạnh Kiều Dịch cũng có thể thay cô giải thích rõ ràng rồi.
"Tôi không có gì để nói với anh cả." Vạn Tố Y thở dài, không hề muốn ở lại đây thêm nữa.
/513
|