Trong Hải Viên, Vạn Tố Y tiễn Mạnh Kiều Dịch đi xong mới quay về phòng ngủ của mình. Nhìn vết tích trên giường, cho dù trong phòng chỉ có một mình cô, gương mặt cô vẫn ửng hồng.
Cô kéo ga trải giường và ném nó vào trong máy giặt.
Hôm nay, cô không dám để cho người giúp việc trong nhà giặt ga trải giường.
Trên ga giường màu trắng có dính vết đỏ, cho dù máy giặt quần áo có giặt rất nhiều lần, cũng rất khó giặt sạch được. Cô phơi chiếc ga trải giường trên ban công, tính chờ sau khi khô mà vết đó còn rõ ràng như vậy thì sẽ phải bỏ đi.
Cô không đi tới công ty cùng Mạnh Kiều Dịch, nhưng cô có thể làm chuyện của mình. Hôm nay cô chuẩn bị up ảnh lên Weibo. Cô đi tới gian phòng nhỏ, trang điểm và chụp mấy tấm hình rồi đăng lên Weibo. Sau đó cô bắt đầu tìm tài liệu về công ty Taylor.
Nếu ngày mai cô dự định đi gặp Taylor thì phải tìm hiểu một ít tình huống tỉ mỉ trước. Trong tư liệu của công ty Taylor, cô nhìn thấy hàng loạt son môi màu hoàng hôn được ưa chuộng nhất của Taylor. Bên Bắc Âu, loại son môi này được bán rất chạy, một đợt mua còn không có hàng. Vạn Tố Y chưa dùng qua loại son môi này, cô rất muốn thử xem nó có hiệu quả thế nào.
Vào buổi chiều, khi chân của cô đã tốt hơn và không còn khó chịu nữa, cô thay quần áo và ra ngoài.
Dì Tống tiễn Vạn Tố Y ra cửa, khi dì Tống nhìn mặt cô thì hơi kinh ngạc nói: "Cô chủ, hôm nay trông cô thật xinh."
Vạn Tố Y theo bản năng khẽ sờ lên mặt mình. Trước khi đi cô đã tẩy trang, không khác gì ngày thường mà: "Thật không?"
"Đúng vậy, trông cô tốt hơn nhiều, có cảm giác mặt ửng hồng màu hoa đào vậy." Dì Tống nói chuyện với Vạn Tố Y cũng không quá e ngại, nghĩ gì nói đấy.
Vạn Tố Y mỉm cười và đi ra ngoài, trong lòng cũng không qua để ý tới lời dì Tống nói.
Cô lên xe và nhờ luôn tài xế kiểm tra xem trung tâm mua sắm nào có quầy hàng nào chuyên kinh doanh loại son môi của công ty Taylor.
Tài xế đưa Vạn Tố Y đến cửa hàng cô muốn tới, còn nhắc nhở Vạn Tố Y: "Cô chủ, tôi sẽ ở bên ngoài chờ cô. Nếu như cô ở bên trong cần giúp gì, có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Được, cám ơn anh." Vạn Tố Y xuống xe và cầm túi của mình đi vào trung tâm mua sắm.
Cô ở quầy hàng của công ty Taylor tìm son môi, Lương Dần cũng tới chỗ này tìm nguyên liệu. Từ phía xa hắn đã nhìn thấy cô.
Sau khi hắn và Vạn Tố Y ly hôn, cô hình như gầy đi, cơ thể nhỏ nhắn hơn trước, nhưng dáng người cũng dễ coi hơn rất nhiều.
Vạn Tố Y tập trung thử các màu son, nên không để ý tới mọi chuyện xung quanh.
Lương Dần đi về phía Vạn Tố Y mà cô hoàn toàn không hay biết. Cô cầm một thỏi son môi nói chuyện với người nhân viên: "Cô ơi, phiền cô gói cái này lại cho tôi."
"Cô thật tinh mắt. Cái này dùng là quyến rũ nhất đấy ạ." Khi cô bán hàng đưa túi cho Vạn Tố Y, còn không quên tâng bốc một câu.
Vạn Tố Y chỉ cười nhưng không nói lời nào, xét về chuyên nghiệp, cô càng chuyên nghiệp hơn cô bán hàng này, nhất là trên các loại sản phẩm làm đẹp.
Vạn Tố Y nhìn túi đồ mà cô nhân viên đưa cho mình, lại nhìn những mỹ phẩm khác. Nếu có thứ gì thích hợp, cô có thể cầm một ít về, để tránh sau này phải quay lại tìm.
"Bây giờ cô cũng trang điểm sao?"
Vào lúc Vạn Tố Y tập trung chọn đồ, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nghe vậy thì hơi ngừng lại, nhưng không xoay người. Cô tiếp tục lựa chọn, giống như không nghe được vậy.
Lương Dần biết Vạn Tố Y nghe được mình nói chuyện nhưng muốn phớt lờ, hắn nói với người nhân viên của cửa hàng: "Tôi sẽ thanh toán tiền cái này."
Vạn Tố Y nghe được Lương Dần nói vậy thì không nhịn được cười, xoay người nhìn về phía hắn: "Bây giờ, tổng giám đốc Lương muốn tranh trả tiền với tôi sao?"
Lương Dần cho rằng Vạn Tố Y hiểu sai ý của mình, vẫn bình tĩnh giải thích: "Không, tôi chỉ nghĩ trong ba năm cô ở cùng tôi, tôi chưa bao giờ tặng cô cái gì, nên muốn bù đắp mà thôi."
Vạn Tố Y cảm thấy Lương Dần nói lời này thật nực cười. Trước đây khi ở cùng một chỗ, Lương Dần chưa bao giờ mua cho cô thứ gì, hôm nay cũng không cần nữa.
Hơn nữa, lần trước Vạn Tố Y lấy thân phận Dương Chi Thủy đã nghe hắn đánh giá về mình thế nào. Bây giờ gặp Lương Dần, cô chỉ thấy buồn nôn mà không có cảm giác gì khác.
Cô từ chối: "Thôi đi, tôi tự mua được, cũng không cần phiền tổng giám đốc Lương phải quan tâm."
Nói xong, Vạn Tố Y lấy thẻ từ trong túi của mình ra. Lương Dần lập tức nắm tay cô cản lại.
Phản ứng đầu tiên của Vạn Tố Y là hất tay hắn ra, bộ dạng rất ghét bỏ: "Anh làm gì vậy?!"
Lương Dần sửng sốt và nhíu mày, nhưng không để ý tới sự tức giận của Vạn Tố Y.
Trước đây, trong lúc hắn vô ý chạm tới cô, cô luôn mừng rỡ. Bây giờ, ngay cả tiếp xúc rất bình thường cũng không thể sao?
"Anh Lương, anh vẫn nên tự trọng một chút đi. Anh sắp đính hôn với Lý Nhược Hàm rồi, chúng ta đều là người có gia đình, vẫn không nên có quá nhiều liên hệ thì hơn." Tâm trạng của Vạn Tố Y rất tệ. Khi cô nói những lời này cũng đưa thẻ của mình đến.
Nghe Vạn Tố Y nói ra những lời này, Lương Dần cảm thấy có chút mất mát, nhưng hắn nhìn thấy cái nhẫn lớn trên ngón tay của cô khi cô đưa thẻ qua thì cổ họng khô khốc, khó nhọc lên tiếng: "Xem ra cuộc sống của cô bây giờ còn tốt hơn khi ở nhà họ Lương rất nhiều. Nhẫn cũ vứt đi, đã nhanh chóng có nhẫn mới, còn lớn hơn nữa."
"Cảm ơn." Vạn Tố Y tạm thời xem nó thành lời khen ngợi đối với mình.
Cô chuẩn bị rời đi trong ánh mắt tò mò và kinh ngạc của cô bán hàng. Nhưng Lương Dần đã cản trước mặt cô. Cô lách người muốn đi thì hắn thò tay muốn kéo cô lại. Theo bản năng cô lùi lại một bước để tránh hắn.
Lương Dần không để ý tới cảm giác khó chịu trong lòng mình, lên tiếng: "Bây giờ tôi thậm chí muốn tặng cô một món quà cũng khó như vậy sao?"
"Không phải khó, mà căn bản không có khả năng." Vạn Tố Y phủ nhận lời Lương Dần nói, còn cho hắn thêm một dao: "Bây giờ thấy anh, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn thôi!"
Cái dao vô hình này từ trong miệng Vạn Tố Y đi ra, trực tiếp đâm vào ngực của Lương Dần.
Lương Dần thường không để lộ cảm xúc, nhưng sau khi nghe cô nói vậy, sắc mặt hắn tái nhợt, thậm chí còn đứng không vững, lùi lại hai bước. Hắn không tin được cô đã nói ra những lời như vậy: "Cô nói gì?"
Vạn Tố Y lạnh lùng cười, căn bản không định lặp lại. Cô không nhìn hắn nữa, đi thẳng ra ngoài.
Lương Dần đứng ở yên do dự vài giây rồi đuổi theo: "Vạn Tố Y, cô đứng lại cho tôi!"
Vạn Tố Y giống như không nghe được lời hắn nói, tiếp tục đi tới. Hắn là ai chứ? Dựa vào cái gì mà hắn bảo cô đứng thì cô phải đứng lại.
"Tôi cho cô lặp lại lời vừa nói một lần nữa." Lương Dần đã nhanh chóng ngăn cản ở trước mặt Vạn Tố Y, có vẻ rất cố chấp về vấn đề này.
Cô kéo ga trải giường và ném nó vào trong máy giặt.
Hôm nay, cô không dám để cho người giúp việc trong nhà giặt ga trải giường.
Trên ga giường màu trắng có dính vết đỏ, cho dù máy giặt quần áo có giặt rất nhiều lần, cũng rất khó giặt sạch được. Cô phơi chiếc ga trải giường trên ban công, tính chờ sau khi khô mà vết đó còn rõ ràng như vậy thì sẽ phải bỏ đi.
Cô không đi tới công ty cùng Mạnh Kiều Dịch, nhưng cô có thể làm chuyện của mình. Hôm nay cô chuẩn bị up ảnh lên Weibo. Cô đi tới gian phòng nhỏ, trang điểm và chụp mấy tấm hình rồi đăng lên Weibo. Sau đó cô bắt đầu tìm tài liệu về công ty Taylor.
Nếu ngày mai cô dự định đi gặp Taylor thì phải tìm hiểu một ít tình huống tỉ mỉ trước. Trong tư liệu của công ty Taylor, cô nhìn thấy hàng loạt son môi màu hoàng hôn được ưa chuộng nhất của Taylor. Bên Bắc Âu, loại son môi này được bán rất chạy, một đợt mua còn không có hàng. Vạn Tố Y chưa dùng qua loại son môi này, cô rất muốn thử xem nó có hiệu quả thế nào.
Vào buổi chiều, khi chân của cô đã tốt hơn và không còn khó chịu nữa, cô thay quần áo và ra ngoài.
Dì Tống tiễn Vạn Tố Y ra cửa, khi dì Tống nhìn mặt cô thì hơi kinh ngạc nói: "Cô chủ, hôm nay trông cô thật xinh."
Vạn Tố Y theo bản năng khẽ sờ lên mặt mình. Trước khi đi cô đã tẩy trang, không khác gì ngày thường mà: "Thật không?"
"Đúng vậy, trông cô tốt hơn nhiều, có cảm giác mặt ửng hồng màu hoa đào vậy." Dì Tống nói chuyện với Vạn Tố Y cũng không quá e ngại, nghĩ gì nói đấy.
Vạn Tố Y mỉm cười và đi ra ngoài, trong lòng cũng không qua để ý tới lời dì Tống nói.
Cô lên xe và nhờ luôn tài xế kiểm tra xem trung tâm mua sắm nào có quầy hàng nào chuyên kinh doanh loại son môi của công ty Taylor.
Tài xế đưa Vạn Tố Y đến cửa hàng cô muốn tới, còn nhắc nhở Vạn Tố Y: "Cô chủ, tôi sẽ ở bên ngoài chờ cô. Nếu như cô ở bên trong cần giúp gì, có thể gọi điện thoại cho tôi."
"Được, cám ơn anh." Vạn Tố Y xuống xe và cầm túi của mình đi vào trung tâm mua sắm.
Cô ở quầy hàng của công ty Taylor tìm son môi, Lương Dần cũng tới chỗ này tìm nguyên liệu. Từ phía xa hắn đã nhìn thấy cô.
Sau khi hắn và Vạn Tố Y ly hôn, cô hình như gầy đi, cơ thể nhỏ nhắn hơn trước, nhưng dáng người cũng dễ coi hơn rất nhiều.
Vạn Tố Y tập trung thử các màu son, nên không để ý tới mọi chuyện xung quanh.
Lương Dần đi về phía Vạn Tố Y mà cô hoàn toàn không hay biết. Cô cầm một thỏi son môi nói chuyện với người nhân viên: "Cô ơi, phiền cô gói cái này lại cho tôi."
"Cô thật tinh mắt. Cái này dùng là quyến rũ nhất đấy ạ." Khi cô bán hàng đưa túi cho Vạn Tố Y, còn không quên tâng bốc một câu.
Vạn Tố Y chỉ cười nhưng không nói lời nào, xét về chuyên nghiệp, cô càng chuyên nghiệp hơn cô bán hàng này, nhất là trên các loại sản phẩm làm đẹp.
Vạn Tố Y nhìn túi đồ mà cô nhân viên đưa cho mình, lại nhìn những mỹ phẩm khác. Nếu có thứ gì thích hợp, cô có thể cầm một ít về, để tránh sau này phải quay lại tìm.
"Bây giờ cô cũng trang điểm sao?"
Vào lúc Vạn Tố Y tập trung chọn đồ, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nghe vậy thì hơi ngừng lại, nhưng không xoay người. Cô tiếp tục lựa chọn, giống như không nghe được vậy.
Lương Dần biết Vạn Tố Y nghe được mình nói chuyện nhưng muốn phớt lờ, hắn nói với người nhân viên của cửa hàng: "Tôi sẽ thanh toán tiền cái này."
Vạn Tố Y nghe được Lương Dần nói vậy thì không nhịn được cười, xoay người nhìn về phía hắn: "Bây giờ, tổng giám đốc Lương muốn tranh trả tiền với tôi sao?"
Lương Dần cho rằng Vạn Tố Y hiểu sai ý của mình, vẫn bình tĩnh giải thích: "Không, tôi chỉ nghĩ trong ba năm cô ở cùng tôi, tôi chưa bao giờ tặng cô cái gì, nên muốn bù đắp mà thôi."
Vạn Tố Y cảm thấy Lương Dần nói lời này thật nực cười. Trước đây khi ở cùng một chỗ, Lương Dần chưa bao giờ mua cho cô thứ gì, hôm nay cũng không cần nữa.
Hơn nữa, lần trước Vạn Tố Y lấy thân phận Dương Chi Thủy đã nghe hắn đánh giá về mình thế nào. Bây giờ gặp Lương Dần, cô chỉ thấy buồn nôn mà không có cảm giác gì khác.
Cô từ chối: "Thôi đi, tôi tự mua được, cũng không cần phiền tổng giám đốc Lương phải quan tâm."
Nói xong, Vạn Tố Y lấy thẻ từ trong túi của mình ra. Lương Dần lập tức nắm tay cô cản lại.
Phản ứng đầu tiên của Vạn Tố Y là hất tay hắn ra, bộ dạng rất ghét bỏ: "Anh làm gì vậy?!"
Lương Dần sửng sốt và nhíu mày, nhưng không để ý tới sự tức giận của Vạn Tố Y.
Trước đây, trong lúc hắn vô ý chạm tới cô, cô luôn mừng rỡ. Bây giờ, ngay cả tiếp xúc rất bình thường cũng không thể sao?
"Anh Lương, anh vẫn nên tự trọng một chút đi. Anh sắp đính hôn với Lý Nhược Hàm rồi, chúng ta đều là người có gia đình, vẫn không nên có quá nhiều liên hệ thì hơn." Tâm trạng của Vạn Tố Y rất tệ. Khi cô nói những lời này cũng đưa thẻ của mình đến.
Nghe Vạn Tố Y nói ra những lời này, Lương Dần cảm thấy có chút mất mát, nhưng hắn nhìn thấy cái nhẫn lớn trên ngón tay của cô khi cô đưa thẻ qua thì cổ họng khô khốc, khó nhọc lên tiếng: "Xem ra cuộc sống của cô bây giờ còn tốt hơn khi ở nhà họ Lương rất nhiều. Nhẫn cũ vứt đi, đã nhanh chóng có nhẫn mới, còn lớn hơn nữa."
"Cảm ơn." Vạn Tố Y tạm thời xem nó thành lời khen ngợi đối với mình.
Cô chuẩn bị rời đi trong ánh mắt tò mò và kinh ngạc của cô bán hàng. Nhưng Lương Dần đã cản trước mặt cô. Cô lách người muốn đi thì hắn thò tay muốn kéo cô lại. Theo bản năng cô lùi lại một bước để tránh hắn.
Lương Dần không để ý tới cảm giác khó chịu trong lòng mình, lên tiếng: "Bây giờ tôi thậm chí muốn tặng cô một món quà cũng khó như vậy sao?"
"Không phải khó, mà căn bản không có khả năng." Vạn Tố Y phủ nhận lời Lương Dần nói, còn cho hắn thêm một dao: "Bây giờ thấy anh, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn thôi!"
Cái dao vô hình này từ trong miệng Vạn Tố Y đi ra, trực tiếp đâm vào ngực của Lương Dần.
Lương Dần thường không để lộ cảm xúc, nhưng sau khi nghe cô nói vậy, sắc mặt hắn tái nhợt, thậm chí còn đứng không vững, lùi lại hai bước. Hắn không tin được cô đã nói ra những lời như vậy: "Cô nói gì?"
Vạn Tố Y lạnh lùng cười, căn bản không định lặp lại. Cô không nhìn hắn nữa, đi thẳng ra ngoài.
Lương Dần đứng ở yên do dự vài giây rồi đuổi theo: "Vạn Tố Y, cô đứng lại cho tôi!"
Vạn Tố Y giống như không nghe được lời hắn nói, tiếp tục đi tới. Hắn là ai chứ? Dựa vào cái gì mà hắn bảo cô đứng thì cô phải đứng lại.
"Tôi cho cô lặp lại lời vừa nói một lần nữa." Lương Dần đã nhanh chóng ngăn cản ở trước mặt Vạn Tố Y, có vẻ rất cố chấp về vấn đề này.
/513
|