Vạn Tố Y còn chưa hỏi ra kết quả đã nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch cười, bản thân không nhịn được cũng phì cười, hai người nhìn nhau cười, dường như tự nhiên bị chọc đúng huyệt cười, hai người cười càng thêm vui vẻ.
"Ngốc quá." Trên mặt cô vẫn tươi cười và chế giễu Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch béo nhẹ lên mặt cô: "Anh là người ngốc thì em là gì?"
"Bà xã của người ngốc thôi." Cô chớp mắt và nói nghiêm trang.
Đến cuối cùng, cô đã quên mất mình muốn hỏi tại sao Mạnh Kiều Dịch lại cười.
Ngày hôm sau, Vạn Tố Y vẫn đi tới công ty sớm để giải quyết hậu quả, sau khi nỗ lực gần một tháng, cô thật sự đã có cách hợp lý để giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nhưng bên cô vừa xử lý xong, trên tầng lại có chuyện vui truyền xuống, không biết Hồng Cảnh có ý gì mà tự nhiên gửi thiệp mời cưới cho Vạn Tố Y.
Khi trợ lý đưa thiệp mời cho Vạn Tố Y, cô mở ra và thấy ảnh chụp của Lương Dần và Hồng Cảnh thì sửng sốt, rõ ràng không ngờ hai người này lại chọn tổ chức lễ cưới vào lúc này. Nhưng cô nhận được thiệp mời liền hiểu rõ ý của Hồng Cảnh.
Lương Dần chắc không biết chuyện Hồng Cảnh gửi thiệp mời cho cô, từ khi Lương Dần cưới cô ta, hắn ở trước mặt cô thường lúng túng, phần lớn là tránh né, có thể né tránh được thì né tránh, làm sao có thể gửi thiệp mời cho cô?
Hồng Cảnh xem như đã hoàn toàn có được Lương Dần, Lý Nhược Hàm đã không còn bất kỳ sức uy hiếp nào đói với cô ta, nhưng cô ta nghe rõ người lời Lý Nhược Hàm đã nói ngày đó, cô ta biết giữa Vạn Tố Y và Lương Dần vĩnh viễn cũng không có khả năng, nhưng ít nhiều vẫn thấy không cam lòng, nên khi nhận được thì muốn có chút khoe khoang.
Rốt cuộc Hồng Cảnh nghĩ như thế nào, Vạn Tố Y căn bản không quan tâm, cô chỉ hy vọng về sau Hồng Cảnh có thể làm tốt bổn phận ở trước mặt Lương Dần, tối thiểu đối xử tốt với hai đứa trẻ kia, về sau có con riêng cũng đừng gây khó dễ cho chúng.
Vạn Tố Y nghĩ như vậy, nhưng cô không biết, nếu Hồng Cảnh không bỏ qua cho hai đứa trẻ, Lương Dần tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta. Còn nữa, cả đời này Hồng Cảnh cũng không thể có con riêng giữa cô và Lương Dần, Lương Dần đối với cô ta không khác gì Lý Nhược Hàm.
"Chị dâu, chị đang bận ầ?"
Vạn Tố Y đang nhìn nghiêm túc, một giọng nói truyền tới.
Vạn Tố Y vừa quay đầu đã thấy vẻ mặt nịnh nọt của Tưởng Tiểu Trường, trong lòng thầm kêu khổ, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười: "Sao cậu lại tới đây?"
"Hẳn chị biết rõ vì sao em tới đây mà." Tưởng Tiểu Trường cười rạng rỡ, anh ta cũng không thấy ngại khi làm phiền Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y rót cốc nước cho anh ta, nghe anh ta nói mục đích tới đây.
Tưởng Tiểu Trường thật đúng là cố chấp, anh ta muốn theo đuổi Nhạc Nhất Nhạc liền tập trung theo đuổi cô ấy, có thể bỏ xuống mọi việc vì cô ấy. Anh ta tới đây nói rất nhiều chuyện, nhưng mỗi một câu nói đều có liên quan tới cô ấy.
"Thật ra... Đây là chuyện giữa cậu và Nhạc Nhất Nhạc, có rất nhiều việc tôi không tiện can thiệp." Vạn Tố Y nhún vai, bất lực nói với anh ta: "Cũng không thể bảo tôi lừa Nhất Nhạc hoặc lừa cậu chứ?"
Vạn Tố Y vẫn không muốn làm bà mai, dù sao bây giờ cô còn không biết ý của Nhất Nhạc thế nào, cũng không thể ép cô ấy.
"Em không có làm gì cả, chỉ là thể hiện rõ ràng một chút, cô ấy lại tự nhiên i không để ý tới em." Tưởng Tiểu Trường cười gượng.
Ngày đó, sau khi Nhạc Nhất Nhạc rời khỏi nhà Vạn Tố Y, buổi tối Tưởng Tiểu Trường lại tỏ tình với cô ấy, hơn nữa còn đặc biệt nghiêm túc và chân thành, nhưng dường như cũng không có tác dụng gì.
Vạn Tố Y cúi đầu, khóe miệng cố giấu ý cười, không muốn để cho Tưởng Tiểu Trường thấy: "Vậy thì cậu phải tự suy nghĩ biện pháp thôi, cô ấy có thể lo lắng tôi sẽ nói giúp cậu, cho nên... hai ngày nay, cô ấy cũng không liên hệ với tôi."
Tưởng Tiểu Trường vốn muốn thăm dò chút tin tức từ chỗ Vạn Tố Y, kết quả lại nghe cô nói một câu làm cho anh ta thất vọng: "Thật khó theo đuổi vị thần này mà."
"Vậy cậu có theo đuổi nữa không?" Thật ra, Vạn Tố Y rất lo lắng Tưởng Tiểu Trường chỉ muốn theo đuổi, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ cố gắng sống cùng một chỗ với cô ấy.
Vạn Tố Y vừa hỏi xong, Tưởng Tiểu Trường ngẩng đầu và hoàn toàn không do dự: "Co!"
Vạn Tố Y vỗ tay khen ngợi: "Hi vọng tháng sau cậu cũng có thể nói như vậy."
"Chị không tin em sao?" Tưởng Tiểu Trường chỉ vào Vạn Tố Y với bộ dạng đòi lòng tin: "Không tin thì chị cứ xem đi, nếu không đuổi tới Nhạc Nhất Nhạc, cả đời em sẽ không để ý tới người đàn bà nào khác!"
"Ha ha, không nên nói dứt khoát như vậy." Vạn Tố Y cười ra tiếng.
Tưởng Tiểu Trường không tìm hiểu được tin tức gì từ Vạn Tố Y thì vẫn cảm thấy bị đả kích, cũng không ở lại đây lâu.
Anh ta đi rồi, Vạn Tố Y liền bận rộn suốt cả buổi chiều.
Buổi chiều khi hết giờ làm, cô và Mạnh Kiều Dịch cùng về nhà, Mạnh Kiều Dịch chủ động hỏi cô: "Có phải hôm nay Tiểu Tưởng đã đến chỗ em không?"
Vạn Tố Y thắt dây an toàn và nhìn Mạnh Kiều Dịch, lập tức hiểu rõ: "Cậu ta cũng tới chỗ của anh à?"
"Đúng." Mạnh Kiều Dịch khởi động xe.
Tưởng Tiểu Trường đặc biệt tới bên này một chuyến, tất nhiên là phải chăm sóc hai bên.
Hơn nữa, lời anh ta nói với hai người giống hệt nhau.
"Em đoán xem, lần này cậu ấy có thể kiên trì bao lâu?" Mạnh Kiều Dịch nhướng mày hỏi cô.
Vạn Tố Y nghe ra anh không tin tưởng Tưởng Tiểu Trường thì cười: "Trước đó không phải anh cảm thấy cậu ta có thể kiên trì rất lâu sao? Bây giờ muốn đổi ý à?"
"Đánh cược không?" Mạnh Kiều Dịch khẽ mỉm cười mở miệng hỏi.
Vạn Tố Y gật đầu, cô vẫn cảm thấy Tưởng Tiểu Trường chắc hẳn có thể kiên trì được một thời gian: "Em đánh cược ba tháng."
"Một tuần." Cô vừa dứt lời, Mạnh Kiều Dịch trực tiếp nói ra thời gian đánh cược của mình.
Vạn Tố Y líu lưỡi, đây thật là thân thiết từ nhỏ mà lòng tin của anh với Tưởng Tiểu Trường lại chỉ ngắn như vậy thôi à?
Dù thế nào đi nữa, Tưởng Tiểu Trường cũng sẽ không đến mức chỉ kiên trì thêm một tuần lại buông tha chứ? Vừa rồi Tưởng Tiểu Trường còn thề rất chắc chắn với cô đấy.
Mạnh Kiều Dịch thân thiết với Tưởng Tiểu Trường từ nhỏ, chắc phải hiểu rõ cậu ta hơn cô, nhưng cô không tin cậu ta chỉ có thể kiên trì trong thời gian ngắn như vậy, dù sao cũng đã thề sẽ không động tới người đàn bà khác.
Nhưng rất nhanh, anh đã chứng minh lời của mình là đúng.
Tưởng Tiểu Trường cứ đúng giờ lại đi tìm Nhạc Nhất Nhạc, cũng nhiều ngày tặng ho cho cô ấy, khiến cô ấy bị bàn luận xôn xao mất mấy ngày, mỗi lần, anh ta xuất hiện ở cửa đơn vị của cô ấy, cô ấy đều rất xấu hổ.
Hết giờ làm, cô ấy chỉ hận không thể dùng túi che mặt mình để tránh Tưởng Tiểu Trường.
Nhưng Tưởng Tiểu Trường làm sao có thể bỏ qua cho cô ấy được, vừa thấy cô ấy thì trực tiếp đi qua: "Nhất Nhạc."
"Tưởng Tiểu Trường, anh đủ rồi đấy." Nhạc Nhất Nhạc hạ giọng, trừng mắt với anh ta: "Rốt cuộc anh muốn đùa giỡn với tôi tới khi nào hả?"
Tưởng Tiểu Trường cười lộ ra hàm răng trắng, phủ nhận lời nói cô nói: "Không có, anh nói thật mà."
"Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như anh không như vậy, chúng ta còn có thể làm bạn." Nhạc Nhất Nhạc nổi giận.
"Không ngờ em lại lặp lại lời anh nói mấy hôm trước? Anh thật sự thích em, cũng thật sự theo đuổi em, sao em cứ nghĩ là anh đùa thế?" Tưởng Tiểu Trường cười có phần cắn răng nghiến lợi, anh ta chưa bao giờ từng nghiêm túc theo đuổi một cô gái như vậy, tại sao làm thế nào cô ấy cũng không tin chứ?
Nhạc Nhất Nhạc nhìn bó hoa trong tay anh ta, nói: "Nếu như tôi cho anh theo đuổi, anh muốn làm sao?"
"Ngốc quá." Trên mặt cô vẫn tươi cười và chế giễu Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch béo nhẹ lên mặt cô: "Anh là người ngốc thì em là gì?"
"Bà xã của người ngốc thôi." Cô chớp mắt và nói nghiêm trang.
Đến cuối cùng, cô đã quên mất mình muốn hỏi tại sao Mạnh Kiều Dịch lại cười.
Ngày hôm sau, Vạn Tố Y vẫn đi tới công ty sớm để giải quyết hậu quả, sau khi nỗ lực gần một tháng, cô thật sự đã có cách hợp lý để giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nhưng bên cô vừa xử lý xong, trên tầng lại có chuyện vui truyền xuống, không biết Hồng Cảnh có ý gì mà tự nhiên gửi thiệp mời cưới cho Vạn Tố Y.
Khi trợ lý đưa thiệp mời cho Vạn Tố Y, cô mở ra và thấy ảnh chụp của Lương Dần và Hồng Cảnh thì sửng sốt, rõ ràng không ngờ hai người này lại chọn tổ chức lễ cưới vào lúc này. Nhưng cô nhận được thiệp mời liền hiểu rõ ý của Hồng Cảnh.
Lương Dần chắc không biết chuyện Hồng Cảnh gửi thiệp mời cho cô, từ khi Lương Dần cưới cô ta, hắn ở trước mặt cô thường lúng túng, phần lớn là tránh né, có thể né tránh được thì né tránh, làm sao có thể gửi thiệp mời cho cô?
Hồng Cảnh xem như đã hoàn toàn có được Lương Dần, Lý Nhược Hàm đã không còn bất kỳ sức uy hiếp nào đói với cô ta, nhưng cô ta nghe rõ người lời Lý Nhược Hàm đã nói ngày đó, cô ta biết giữa Vạn Tố Y và Lương Dần vĩnh viễn cũng không có khả năng, nhưng ít nhiều vẫn thấy không cam lòng, nên khi nhận được thì muốn có chút khoe khoang.
Rốt cuộc Hồng Cảnh nghĩ như thế nào, Vạn Tố Y căn bản không quan tâm, cô chỉ hy vọng về sau Hồng Cảnh có thể làm tốt bổn phận ở trước mặt Lương Dần, tối thiểu đối xử tốt với hai đứa trẻ kia, về sau có con riêng cũng đừng gây khó dễ cho chúng.
Vạn Tố Y nghĩ như vậy, nhưng cô không biết, nếu Hồng Cảnh không bỏ qua cho hai đứa trẻ, Lương Dần tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta. Còn nữa, cả đời này Hồng Cảnh cũng không thể có con riêng giữa cô và Lương Dần, Lương Dần đối với cô ta không khác gì Lý Nhược Hàm.
"Chị dâu, chị đang bận ầ?"
Vạn Tố Y đang nhìn nghiêm túc, một giọng nói truyền tới.
Vạn Tố Y vừa quay đầu đã thấy vẻ mặt nịnh nọt của Tưởng Tiểu Trường, trong lòng thầm kêu khổ, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười: "Sao cậu lại tới đây?"
"Hẳn chị biết rõ vì sao em tới đây mà." Tưởng Tiểu Trường cười rạng rỡ, anh ta cũng không thấy ngại khi làm phiền Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y rót cốc nước cho anh ta, nghe anh ta nói mục đích tới đây.
Tưởng Tiểu Trường thật đúng là cố chấp, anh ta muốn theo đuổi Nhạc Nhất Nhạc liền tập trung theo đuổi cô ấy, có thể bỏ xuống mọi việc vì cô ấy. Anh ta tới đây nói rất nhiều chuyện, nhưng mỗi một câu nói đều có liên quan tới cô ấy.
"Thật ra... Đây là chuyện giữa cậu và Nhạc Nhất Nhạc, có rất nhiều việc tôi không tiện can thiệp." Vạn Tố Y nhún vai, bất lực nói với anh ta: "Cũng không thể bảo tôi lừa Nhất Nhạc hoặc lừa cậu chứ?"
Vạn Tố Y vẫn không muốn làm bà mai, dù sao bây giờ cô còn không biết ý của Nhất Nhạc thế nào, cũng không thể ép cô ấy.
"Em không có làm gì cả, chỉ là thể hiện rõ ràng một chút, cô ấy lại tự nhiên i không để ý tới em." Tưởng Tiểu Trường cười gượng.
Ngày đó, sau khi Nhạc Nhất Nhạc rời khỏi nhà Vạn Tố Y, buổi tối Tưởng Tiểu Trường lại tỏ tình với cô ấy, hơn nữa còn đặc biệt nghiêm túc và chân thành, nhưng dường như cũng không có tác dụng gì.
Vạn Tố Y cúi đầu, khóe miệng cố giấu ý cười, không muốn để cho Tưởng Tiểu Trường thấy: "Vậy thì cậu phải tự suy nghĩ biện pháp thôi, cô ấy có thể lo lắng tôi sẽ nói giúp cậu, cho nên... hai ngày nay, cô ấy cũng không liên hệ với tôi."
Tưởng Tiểu Trường vốn muốn thăm dò chút tin tức từ chỗ Vạn Tố Y, kết quả lại nghe cô nói một câu làm cho anh ta thất vọng: "Thật khó theo đuổi vị thần này mà."
"Vậy cậu có theo đuổi nữa không?" Thật ra, Vạn Tố Y rất lo lắng Tưởng Tiểu Trường chỉ muốn theo đuổi, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ cố gắng sống cùng một chỗ với cô ấy.
Vạn Tố Y vừa hỏi xong, Tưởng Tiểu Trường ngẩng đầu và hoàn toàn không do dự: "Co!"
Vạn Tố Y vỗ tay khen ngợi: "Hi vọng tháng sau cậu cũng có thể nói như vậy."
"Chị không tin em sao?" Tưởng Tiểu Trường chỉ vào Vạn Tố Y với bộ dạng đòi lòng tin: "Không tin thì chị cứ xem đi, nếu không đuổi tới Nhạc Nhất Nhạc, cả đời em sẽ không để ý tới người đàn bà nào khác!"
"Ha ha, không nên nói dứt khoát như vậy." Vạn Tố Y cười ra tiếng.
Tưởng Tiểu Trường không tìm hiểu được tin tức gì từ Vạn Tố Y thì vẫn cảm thấy bị đả kích, cũng không ở lại đây lâu.
Anh ta đi rồi, Vạn Tố Y liền bận rộn suốt cả buổi chiều.
Buổi chiều khi hết giờ làm, cô và Mạnh Kiều Dịch cùng về nhà, Mạnh Kiều Dịch chủ động hỏi cô: "Có phải hôm nay Tiểu Tưởng đã đến chỗ em không?"
Vạn Tố Y thắt dây an toàn và nhìn Mạnh Kiều Dịch, lập tức hiểu rõ: "Cậu ta cũng tới chỗ của anh à?"
"Đúng." Mạnh Kiều Dịch khởi động xe.
Tưởng Tiểu Trường đặc biệt tới bên này một chuyến, tất nhiên là phải chăm sóc hai bên.
Hơn nữa, lời anh ta nói với hai người giống hệt nhau.
"Em đoán xem, lần này cậu ấy có thể kiên trì bao lâu?" Mạnh Kiều Dịch nhướng mày hỏi cô.
Vạn Tố Y nghe ra anh không tin tưởng Tưởng Tiểu Trường thì cười: "Trước đó không phải anh cảm thấy cậu ta có thể kiên trì rất lâu sao? Bây giờ muốn đổi ý à?"
"Đánh cược không?" Mạnh Kiều Dịch khẽ mỉm cười mở miệng hỏi.
Vạn Tố Y gật đầu, cô vẫn cảm thấy Tưởng Tiểu Trường chắc hẳn có thể kiên trì được một thời gian: "Em đánh cược ba tháng."
"Một tuần." Cô vừa dứt lời, Mạnh Kiều Dịch trực tiếp nói ra thời gian đánh cược của mình.
Vạn Tố Y líu lưỡi, đây thật là thân thiết từ nhỏ mà lòng tin của anh với Tưởng Tiểu Trường lại chỉ ngắn như vậy thôi à?
Dù thế nào đi nữa, Tưởng Tiểu Trường cũng sẽ không đến mức chỉ kiên trì thêm một tuần lại buông tha chứ? Vừa rồi Tưởng Tiểu Trường còn thề rất chắc chắn với cô đấy.
Mạnh Kiều Dịch thân thiết với Tưởng Tiểu Trường từ nhỏ, chắc phải hiểu rõ cậu ta hơn cô, nhưng cô không tin cậu ta chỉ có thể kiên trì trong thời gian ngắn như vậy, dù sao cũng đã thề sẽ không động tới người đàn bà khác.
Nhưng rất nhanh, anh đã chứng minh lời của mình là đúng.
Tưởng Tiểu Trường cứ đúng giờ lại đi tìm Nhạc Nhất Nhạc, cũng nhiều ngày tặng ho cho cô ấy, khiến cô ấy bị bàn luận xôn xao mất mấy ngày, mỗi lần, anh ta xuất hiện ở cửa đơn vị của cô ấy, cô ấy đều rất xấu hổ.
Hết giờ làm, cô ấy chỉ hận không thể dùng túi che mặt mình để tránh Tưởng Tiểu Trường.
Nhưng Tưởng Tiểu Trường làm sao có thể bỏ qua cho cô ấy được, vừa thấy cô ấy thì trực tiếp đi qua: "Nhất Nhạc."
"Tưởng Tiểu Trường, anh đủ rồi đấy." Nhạc Nhất Nhạc hạ giọng, trừng mắt với anh ta: "Rốt cuộc anh muốn đùa giỡn với tôi tới khi nào hả?"
Tưởng Tiểu Trường cười lộ ra hàm răng trắng, phủ nhận lời nói cô nói: "Không có, anh nói thật mà."
"Vậy tôi cũng nói cho anh biết, nếu như anh không như vậy, chúng ta còn có thể làm bạn." Nhạc Nhất Nhạc nổi giận.
"Không ngờ em lại lặp lại lời anh nói mấy hôm trước? Anh thật sự thích em, cũng thật sự theo đuổi em, sao em cứ nghĩ là anh đùa thế?" Tưởng Tiểu Trường cười có phần cắn răng nghiến lợi, anh ta chưa bao giờ từng nghiêm túc theo đuổi một cô gái như vậy, tại sao làm thế nào cô ấy cũng không tin chứ?
Nhạc Nhất Nhạc nhìn bó hoa trong tay anh ta, nói: "Nếu như tôi cho anh theo đuổi, anh muốn làm sao?"
/513
|