Khi Mạnh Niên Nguyên và Dương Thục Nghi ở đây, không chỉ Mạnh Kỳ Nhu không được bế cháu, ngay cả Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch cũng không đụng được vào. Nhưng được cái Yến Yến thích ông bà, cũng không có khóc lóc ầm ĩ.
Mạnh Kiều Dịch không bế được con gái, chỉ có thể ôm Ui Da, vào lúc tất cả mọi người đều tập trung chú ý tới Yến Yến, Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch lại trêu mèo.
Ui Da yên tĩnh cọ cọ vào quần Mạnh Kiều Dịch, cả người nằm vắt ngang giữa Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y, nhắm mắt hưởng thụ hai người massage cho mình.
"Gần đây có phải đã có phần quên mày rồi hay không?" Vạn Tố Y đau lòng xoa Ui Da, hình như đã mấy ngày nay cô không thấy Ui Da.
Ui Da nghe được Vạn Tố Y nói vậy thì ngẩng đầu nhìn cô và kêu “meo” một tiếng, giống như đang trả lời cô vậy.
Vạn Tố Y thường cảm thấy Ui Da có thể nghe hiểu được tiếng người nói, ví dụ như lúc này, cô nói chuyện, trong mắt Ui Da lộ vẻ đau lòng.
Trong biệt thự cách Hải Viên không xa cũng nuôi một con mèo.
Sau khi Lương Dần trở về, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra, ôm con trai nhỏ của mình một cái.
Tào Lan vốn không thích ứng được với đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này. Dù sao Lý Nhược Tình qua đời nhiều năm như vậy, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một đứa con của cô ta, điều này quá kỳ lạ.
Nhưng đứa trẻ này rõ ràng còn sống sờ sờ ra đó, nó không chỉ giống như Lý Nhược Tình, còn giống Lương Dần, không được mấy ngày, Tào Lan gần như đã tiếp nhận đứa trẻ này.
Trước đây, Kha Kha cần Tào Lan chăm sóc, bây giờ Kha Kha lớn rồi, mỗi ngày đều đến trường. Sau khi cô bé đi học tiểu học, bà ta thường xuyên không có việc gì làm, không biết mình phải làm gì, bây giờ lại có một đứa trẻ, bà ta thấy mình hình như lại có việc làm, không nhàm chán giống như trước nữa.
Mấy ngày nay, Lương Dần cũng cười nhiều hơn trước kia, cuối cùng là bởi vì không có Lý Nhược Hàm, hay bởi vì có con trai thì Tào Lan không biết, nhưng, con trai hài lòng, bà ta cũng hài lòng.
Chẳng qua Tào Lan có thể thấy con trai hài lòng, lại không nhìn thấy được con trai cô đơn.
Trong biệt thự mới có một gian phòng tối ở đầu cầu thang, đối diện với một biệt thự cao cấp cách đó không xa. Mỗi ngày trước khi đi ngủ Lương Dần có thói quen đứng ở đây một lúc, uống một chén rượu vang. Ngoại trừ hắn ra, bất kể là ai cũng sẽ không đoán được hắn đang nhìn gì.
Tào Lan chỉ xem nơi đây thành chỗ cho Lương Dần hít thở không khí. Nhưng làm gì có người nào hít thở không khí mà giấu mình ở trong phòng tối chứ? Hắn uống rượu vang và cười có phần cay đắng, hắn không nhìn nơi nào khác, mà chính là Hải Viên.
Hắn biết hắn ở đây vĩnh viễn cũng không thể nào nhìn thấy được cô, nhưng hắn luôn cảm thấy dường mình đã ở gần cô hơn một chút.
Lương Dần uống cạn ly rượu đỏ trong tay mình thì cảm thấy hôm nay mình nghĩ hơi nhiều, không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Đêm khuya, Lương Dần còn chưa ngủ, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện ồn ào khiến hắn mặc áo ngủ đứng dậy.
Bởi vì Tào Lan ở dưới tầng nên đã dậy trước, bà ta đi ra phòng khách và chất vấn người giúp việc: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại ầm ĩ thế?"
"Lương Dần, anh đi ra đây cho tôi!" Lúc này, Lý Nhược Hàm ưỡn bụng và cầm dao xông vào, vẻ mặt vô cùng thảm hại.
Thấy con dao trong tay Lý Nhược Hàm, Tào Lan thầm giật mình kinh ngạc: "Nhược Hàm? Cô, sao cô lại tới đây? Cô muốn làm gì?"
Ánh mắt Tào Lan vô thức nhìn con dao trong tay Lý Nhược Hàm, có chút sợ hãi và lo lắng.
"Lương Dần, tôi muốn gặp Lương Dần!" Lý Nhược Hàm chỉ con dao về phía Tào Lan, trên mặt đầy oán giận.
Tào Lan theo bản năng lắc đầu, Lý Nhược Hàm cầm vũ khí trong tay, bà ta lo lắng người phụ nữ này sẽ làm hại tới con trai mình!
"Cô muốn làm gì?"
Cho dù Tào Lan muốn ngăn cản cũng không kịp, Lương Dần đã từ trên tầng nhìn xuống.
Thấy Lương Dần, ánh mắt Lý Nhược Hàm theo bản năng lại đỏ lên: "Vì sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Tôi và nhà họ Lý đều bị anh phá hủy rồi, lẽ nào anh còn chưa hài lòng sao? Tại sao phải xuống tay với cha tôi!"
Lương Dần khẽ nhíu mày, cũng không phải hắn đang giả vờ hay thật sự không hiểu cô ta nói gì: "Tôi không biết cô đang nói gì cả."
"Lương Dần, anh không thể thẳng thắn được một lần à? Thế nào? Bây giờ không dám thừa nhận sao?" Lý Nhược Hàm cười gượng, đối mặt với Lương Dần, cô ta suýt nữa thì đứng không vững.
Cho dù người đàn ông này đặc biệt nhẫn tâm đối với cô ta, nhưng trước sau cô ta lại không nhẫn tâm được. Trên đời này, cô ta chỉ từng thích có hắn, chỉ thật lòng yêu một mình hắn.
"Rốt cuộc chuyện cha tôi qua đời có liên quan đến anh không?" Lý Nhược Hàm nắm thật chặt con dao trong tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Ngoại trừ Lương Dần, Lý Nhược Hàm không cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến người nào khác!
"Tôi không biết cô đang nói gì." Lương Dần lạnh lùng cười, hoàn toàn thờ ơ với chuyện này: "Tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian nói chuyện với người không liên quan. Với tôi mà nói, cô và Lý Đức Nghĩa đều vậy."
Lý Nhược Hàm biết Lương Dần là đang biến tướng phủ nhận, nhưng thái độ này vẫn làm cô ta tổn thương, bất kể chuyện này có liên quan đến Lương Dần hay không, thái độ của hắn đều khiến người khác bị tổn thương.
Cho dù không phải là hắn, nhưng dù sao Lý Đức Nghĩa cũng được hắn gọi là cha nhiều năm, bây giờ nghe ông ta chết, sao Lương Dần có thể bình tĩnh như vậy được!
Lý Nhược Hàm hận hắn, cô ta yêu hắn bao nhiêu, lại hận hắn bấy nhiêu! Nhưng cô ta không làm tổn thương hắn được...
Nhưng Lương Dần không có cách nào cảm nhận được nỗi đau khổ của cô ta.
Nhưng trước mắt có một cơ hội có thể khiến cho Lương Dần cảm nhận được một chút đau khổ của cô ta!
Lý Nhược Hàm lặng lẽ nhìn sang Tào Lan, vào lúc Lương Dần đang im lặng, Lý Nhược Hàm đột nhiên xông lên giữ lấy Tào Lan.
"A!"
Thấy vậy, Tào Lan hoảng sợ kêu lên, nhưng không kịp, Lý Nhược Hàm đã kề dao vào cổ bà ta.
Trong ánh mắt Lý Nhược Hàm đầy căm hận: "Lương Dần, có rất nhiều chuyện nếu không tự mình trải qua thì không thể nào cảm nhận được nỗi đau của người khác! Anh không thể cảm nhận được đau khổ khi mất đi người thân, tôi sẽ cho anh nếm thử."
"Lý Nhược Hàm, cô điên rồi sao?" Biết Lý Nhược Hàm muốn làm gì Tào Lan, Lương Dần vẫn khẩn trương, vội vàng đi xuống tầng.
Từ trước đến nay hắn đều không lo lắng Lý Nhược Hàm sẽ làm gì mình, bởi vì hắn biết Lý Nhược Hàm sẽ không làm vậy, nhưng với Tào Lan lại khác, cô không nhất định sẽ nhân từ nương tay đâu.
Lý Nhược Hàm thấy vẻ mặt Lương Dần thay đổi thì trong lòng cuối cùng có chút vui vẻ: "Hóa ra anh vẫn có thể có vẻ mặt thứ hai với tôi, đáng tiếc, có thể đã quá muộn rồi?"
"Nhược Hàm, Nhược Hàm... Cô muốn làm gì?" Tào Lan bị dọa cho run rẩy, nhưng không quên mở miệng nói: "Cô phải biết rằng, bây giờ cô kích động thì cô đắc ý, nhưng sau đó cô sẽ phải trả cái giá rất đắt..."
"Cái giá rất đắt sao! Bây giờ tôi còn sợ phải trả rất đắt sao? Tôi còn có thể sống thảm hại hơn bây giờ sao?" Lý Nhược Hàm càng nói, trong lòng càng chua xót, cô ta biết bộ dạng của mình bây giờ là thế nào.
Vào lúc cô ta hơi thất thần, gian phòng dưới tầng vọng đến tiếng đứa trẻ sơ sinh khóc.
Mạnh Kiều Dịch không bế được con gái, chỉ có thể ôm Ui Da, vào lúc tất cả mọi người đều tập trung chú ý tới Yến Yến, Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch lại trêu mèo.
Ui Da yên tĩnh cọ cọ vào quần Mạnh Kiều Dịch, cả người nằm vắt ngang giữa Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y, nhắm mắt hưởng thụ hai người massage cho mình.
"Gần đây có phải đã có phần quên mày rồi hay không?" Vạn Tố Y đau lòng xoa Ui Da, hình như đã mấy ngày nay cô không thấy Ui Da.
Ui Da nghe được Vạn Tố Y nói vậy thì ngẩng đầu nhìn cô và kêu “meo” một tiếng, giống như đang trả lời cô vậy.
Vạn Tố Y thường cảm thấy Ui Da có thể nghe hiểu được tiếng người nói, ví dụ như lúc này, cô nói chuyện, trong mắt Ui Da lộ vẻ đau lòng.
Trong biệt thự cách Hải Viên không xa cũng nuôi một con mèo.
Sau khi Lương Dần trở về, chuyện đầu tiên chính là kiểm tra, ôm con trai nhỏ của mình một cái.
Tào Lan vốn không thích ứng được với đứa trẻ đột nhiên xuất hiện này. Dù sao Lý Nhược Tình qua đời nhiều năm như vậy, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một đứa con của cô ta, điều này quá kỳ lạ.
Nhưng đứa trẻ này rõ ràng còn sống sờ sờ ra đó, nó không chỉ giống như Lý Nhược Tình, còn giống Lương Dần, không được mấy ngày, Tào Lan gần như đã tiếp nhận đứa trẻ này.
Trước đây, Kha Kha cần Tào Lan chăm sóc, bây giờ Kha Kha lớn rồi, mỗi ngày đều đến trường. Sau khi cô bé đi học tiểu học, bà ta thường xuyên không có việc gì làm, không biết mình phải làm gì, bây giờ lại có một đứa trẻ, bà ta thấy mình hình như lại có việc làm, không nhàm chán giống như trước nữa.
Mấy ngày nay, Lương Dần cũng cười nhiều hơn trước kia, cuối cùng là bởi vì không có Lý Nhược Hàm, hay bởi vì có con trai thì Tào Lan không biết, nhưng, con trai hài lòng, bà ta cũng hài lòng.
Chẳng qua Tào Lan có thể thấy con trai hài lòng, lại không nhìn thấy được con trai cô đơn.
Trong biệt thự mới có một gian phòng tối ở đầu cầu thang, đối diện với một biệt thự cao cấp cách đó không xa. Mỗi ngày trước khi đi ngủ Lương Dần có thói quen đứng ở đây một lúc, uống một chén rượu vang. Ngoại trừ hắn ra, bất kể là ai cũng sẽ không đoán được hắn đang nhìn gì.
Tào Lan chỉ xem nơi đây thành chỗ cho Lương Dần hít thở không khí. Nhưng làm gì có người nào hít thở không khí mà giấu mình ở trong phòng tối chứ? Hắn uống rượu vang và cười có phần cay đắng, hắn không nhìn nơi nào khác, mà chính là Hải Viên.
Hắn biết hắn ở đây vĩnh viễn cũng không thể nào nhìn thấy được cô, nhưng hắn luôn cảm thấy dường mình đã ở gần cô hơn một chút.
Lương Dần uống cạn ly rượu đỏ trong tay mình thì cảm thấy hôm nay mình nghĩ hơi nhiều, không muốn suy nghĩ thêm nữa.
Đêm khuya, Lương Dần còn chưa ngủ, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện ồn ào khiến hắn mặc áo ngủ đứng dậy.
Bởi vì Tào Lan ở dưới tầng nên đã dậy trước, bà ta đi ra phòng khách và chất vấn người giúp việc: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại ầm ĩ thế?"
"Lương Dần, anh đi ra đây cho tôi!" Lúc này, Lý Nhược Hàm ưỡn bụng và cầm dao xông vào, vẻ mặt vô cùng thảm hại.
Thấy con dao trong tay Lý Nhược Hàm, Tào Lan thầm giật mình kinh ngạc: "Nhược Hàm? Cô, sao cô lại tới đây? Cô muốn làm gì?"
Ánh mắt Tào Lan vô thức nhìn con dao trong tay Lý Nhược Hàm, có chút sợ hãi và lo lắng.
"Lương Dần, tôi muốn gặp Lương Dần!" Lý Nhược Hàm chỉ con dao về phía Tào Lan, trên mặt đầy oán giận.
Tào Lan theo bản năng lắc đầu, Lý Nhược Hàm cầm vũ khí trong tay, bà ta lo lắng người phụ nữ này sẽ làm hại tới con trai mình!
"Cô muốn làm gì?"
Cho dù Tào Lan muốn ngăn cản cũng không kịp, Lương Dần đã từ trên tầng nhìn xuống.
Thấy Lương Dần, ánh mắt Lý Nhược Hàm theo bản năng lại đỏ lên: "Vì sao anh phải đối xử với tôi như vậy? Tôi và nhà họ Lý đều bị anh phá hủy rồi, lẽ nào anh còn chưa hài lòng sao? Tại sao phải xuống tay với cha tôi!"
Lương Dần khẽ nhíu mày, cũng không phải hắn đang giả vờ hay thật sự không hiểu cô ta nói gì: "Tôi không biết cô đang nói gì cả."
"Lương Dần, anh không thể thẳng thắn được một lần à? Thế nào? Bây giờ không dám thừa nhận sao?" Lý Nhược Hàm cười gượng, đối mặt với Lương Dần, cô ta suýt nữa thì đứng không vững.
Cho dù người đàn ông này đặc biệt nhẫn tâm đối với cô ta, nhưng trước sau cô ta lại không nhẫn tâm được. Trên đời này, cô ta chỉ từng thích có hắn, chỉ thật lòng yêu một mình hắn.
"Rốt cuộc chuyện cha tôi qua đời có liên quan đến anh không?" Lý Nhược Hàm nắm thật chặt con dao trong tay, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Ngoại trừ Lương Dần, Lý Nhược Hàm không cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến người nào khác!
"Tôi không biết cô đang nói gì." Lương Dần lạnh lùng cười, hoàn toàn thờ ơ với chuyện này: "Tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian nói chuyện với người không liên quan. Với tôi mà nói, cô và Lý Đức Nghĩa đều vậy."
Lý Nhược Hàm biết Lương Dần là đang biến tướng phủ nhận, nhưng thái độ này vẫn làm cô ta tổn thương, bất kể chuyện này có liên quan đến Lương Dần hay không, thái độ của hắn đều khiến người khác bị tổn thương.
Cho dù không phải là hắn, nhưng dù sao Lý Đức Nghĩa cũng được hắn gọi là cha nhiều năm, bây giờ nghe ông ta chết, sao Lương Dần có thể bình tĩnh như vậy được!
Lý Nhược Hàm hận hắn, cô ta yêu hắn bao nhiêu, lại hận hắn bấy nhiêu! Nhưng cô ta không làm tổn thương hắn được...
Nhưng Lương Dần không có cách nào cảm nhận được nỗi đau khổ của cô ta.
Nhưng trước mắt có một cơ hội có thể khiến cho Lương Dần cảm nhận được một chút đau khổ của cô ta!
Lý Nhược Hàm lặng lẽ nhìn sang Tào Lan, vào lúc Lương Dần đang im lặng, Lý Nhược Hàm đột nhiên xông lên giữ lấy Tào Lan.
"A!"
Thấy vậy, Tào Lan hoảng sợ kêu lên, nhưng không kịp, Lý Nhược Hàm đã kề dao vào cổ bà ta.
Trong ánh mắt Lý Nhược Hàm đầy căm hận: "Lương Dần, có rất nhiều chuyện nếu không tự mình trải qua thì không thể nào cảm nhận được nỗi đau của người khác! Anh không thể cảm nhận được đau khổ khi mất đi người thân, tôi sẽ cho anh nếm thử."
"Lý Nhược Hàm, cô điên rồi sao?" Biết Lý Nhược Hàm muốn làm gì Tào Lan, Lương Dần vẫn khẩn trương, vội vàng đi xuống tầng.
Từ trước đến nay hắn đều không lo lắng Lý Nhược Hàm sẽ làm gì mình, bởi vì hắn biết Lý Nhược Hàm sẽ không làm vậy, nhưng với Tào Lan lại khác, cô không nhất định sẽ nhân từ nương tay đâu.
Lý Nhược Hàm thấy vẻ mặt Lương Dần thay đổi thì trong lòng cuối cùng có chút vui vẻ: "Hóa ra anh vẫn có thể có vẻ mặt thứ hai với tôi, đáng tiếc, có thể đã quá muộn rồi?"
"Nhược Hàm, Nhược Hàm... Cô muốn làm gì?" Tào Lan bị dọa cho run rẩy, nhưng không quên mở miệng nói: "Cô phải biết rằng, bây giờ cô kích động thì cô đắc ý, nhưng sau đó cô sẽ phải trả cái giá rất đắt..."
"Cái giá rất đắt sao! Bây giờ tôi còn sợ phải trả rất đắt sao? Tôi còn có thể sống thảm hại hơn bây giờ sao?" Lý Nhược Hàm càng nói, trong lòng càng chua xót, cô ta biết bộ dạng của mình bây giờ là thế nào.
Vào lúc cô ta hơi thất thần, gian phòng dưới tầng vọng đến tiếng đứa trẻ sơ sinh khóc.
/513
|