"Nếu như sau này con đối xử với mẹ và daddy không giống nhau, mẹ sẽ không bỏ qua cho con đâu." Vạn Tố Y thấy con gái mình chơi với Mạnh Kiều Dịch rất ngoan thì không quên mở miệng uy hiếp.
Mạnh Kiều Dịch nghe thấy Vạn Tố Y nói vậy, khẽ phát ra một tiếng cười sung sướng.
"Yên tâm, cho dù Yến Yến đối với em không tốt, anh đối với em vẫn trước sau như một."
Mạnh Kiều Dịch giơ tay ra hiệu cho cô qua. Cô ngồi bên cạnh anh. Yến Yến thấy cha không để ý tới mình thì bắt đầu mếu máo khóc. Mạnh Kiều Dịch quay đầu nhìn Yến Yến, khẽ thở dài.
"Thôi đi, vẫn là con quan trọng hơn." Vạn Tố Y vừa uy hiếp công chúa nhỏ nhà mình xong, kết quả con mới khóc, cô đã thỏa hiệp.
Vạn Tố Y thỏa hiệp, nhưng Mạnh Kiều Dịch không có ý thỏa hiệp, mặc kệ cô bé khóc, cầm lấy máy sấy để sấy tóc cho Vạn Tố Y, đồng thời ngăn cản không cho cô đi dỗ con bé.
Vạn Tố Y biết Mạnh Kiều Dịch làm như thế nhất định là có ý của anh nên đành thôi, nhưng vẫn tò mò không biết vì sao: "Sao anh không dỗ con? Không phải anh rất cưng con bé à?"
"Cưng là một chuyện, nhưng nuông chiều lại là chuyện khác." Mạnh Kiều Dịch sấy tóc Vạn Tố Y, cũng không bị quấy nhiễu bởi tiếng khóc của cô bé.
Vạn Tố Y ngoài miệng nói lời nhẫn tâm, lại trong lòng không yên, vẫn đang len lén nhìn về phía con.
"Nhưng cứ tiếp tục như vậy, con bé sẽ khóc tới khan tiếng mất." Vạn Tố Y nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không đành lòng mở miệng nói.
Mạnh Kiều Dịch dùng một tay ép vai Vạn Tố Y, ra hiệu cho cô yên tâm: "Ở nhà cũ anh đã muốn trị thói xấu này của con bé, nhưng có mẹ ở bên cạnh, em cũng biết, chỉ cần con bé khóc, mẹ sẽ thỏa hiệp, bây giờ không thể theo con bé được."
"..."
Khóe miệng Vạn Tố Y khẽ giật vài cái, nghe Mạnh Kiều Dịch nói, cô luôn cảm thấy đứa trẻ hình như không phải là con của anh vậy, thậm chí ngay cả không theo ý mình cũng dùng tới...
Vạn Tố Y không nói lời nào, nhưng rõ ràng vẫn không hiểu ý của Mạnh Kiều Dịch, anh chủ động giải thích: "Ý của anh là thật ra khi cha mẹ và đứa trẻ ở chung có thể thỏa hiệp với nhau. Nếu như em thỏa hiệp, như vậy về sau con bé sẽ thăm dò được giới hạn của em, vậy sẽ là bộ dạng khác."
Mạnh Kiều Dịch không nói rõ ràng, nhưng Vạn Tố Y đã hiểu được ý anh.
Cho dù nghe con quấy khóc rất đau lòng, nhưng...
Vào lúc Vạn Tố Y cảm thấy đau lòng cho con thì Yến Yến bỗng nhiên lại nín khóc. Vạn Tố Y có phần không tin nổi, nhìn Yến Yến, trên mặt Yến Yến vẫn còn vệt nước mắt nhưng đã xoay qua chơi đùa, giống như kẻ mới khóc quấy, chơi xấu kia không phải là mình.
Mạnh Kiều Dịch thoáng cười đắc ý: "Đấy, như vậy có phải tốt không?"
"Tốt, không khóc quá lâu." Vạn Tố Y thoáng yên tâm cười, tối thiểu không hại tới con, Vạn Tố Y lo lắng nhất không phải là con bé khóc, mà sợ khóc xong sẽ không thoải mái.
Yến Yến nằm ở trên giường chơi một mình một lúc, đợi đến khi tóc Vạn Tố Y được sấy khô, con bé cũng ngủ thiếp đi.
Vạn Tố Y ngồi ở bên giường lau nước mắt cho Yến Yến, hôn nhẹ lên má con bé.
Lần đầu tiên con bé thỏa hiệp, đúng là đáng để kỷ niệm.
"Vừa tắm rửa xong nên trên người có phải thơm hơn không?" Sấy tóc xong, Vạn Tố Y cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Giống như tháo đi một tầng xiềng xích, không thấy nặng nề và khó chịu như trước nữa.
"Em cảm thấy thế nào? Anh thì thấy giống nhau cả." Mạnh Kiều Dịch tất nhiên sẽ không ghét bỏ Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y khẽ cười, chớp mắt: "Em cảm thấy bây giờ rất thơm."
Mạnh Kiều Dịch cười nhạt, không tiếp tục đề tài này nữa, mà mở miệng: "Hôm nay anh làm cho em một khác, em xuống ăn đi."
Biết Vạn Tố Y ở nhà cũ ăn quá nhạt, đã sớm muốn ăn ngon, hôm nay, Mạnh Kiều Dịch vẫn chuẩn bị cho Vạn Tố Y một bữa cơm phong phú, chỉ có điều vẫn cố ý nhạt một chút.
Đứa trẻ ăn sữa bột nên Vạn Tố Y không cần ăn kiêng gì, Mạnh Kiều Dịch cho rằng ở nhà mình cũng không cần chú ý quá nhiều.
Vạn Tố Y đi theo Mạnh Kiều Dịch xuống, thấy một bàn thức ăn thì vẻ mặt hớn hở: "Anh chuẩn bị tất cả chỗ này à?"
Mạnh Kiều Dịch nhún vai: "Trừ chồng em ra, còn ai vào đây tốt với em thế chứ?"
Vạn Tố Y gật đầu đồng ý, đúng vậy, trừ anh ra, không có người nào suy nghĩ chu đáo với mình như thế được.
Vạn Tố Y yên tâm ngồi xuống ăn cơm, cơm nước sắc hương vị đều đầy đủ cả, khi đút thức ăn vào miệng, cô ăn say sưa.
Cơm nước là ngọt, như vậy bệnh viện nhất định làm cho lòng người chua xót.
Hôm nay, Lý Nhược Hàm đi bệnh viện kiểm tra, sau khi đi ra khỏi bệnh viện, sắc mặt cô ta đã thay đổi...
Chuyện cô ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Cô ta thật sự không thể giữ đứa trẻ này được, rất dễ dàng làm cho Lương Dần nghi ngờ.
Nhưng nếu như không cần... Lý Nhược Hàm lại cảm thấy đáng tiếc, cô ta ở cùng với Lương Dần đến bây giờ, vẫn chưa có con riêng của mình, thật vất vả mới có lại không phải của Lương Dần.
Mặc dù bác sĩ không nói sức khỏe của Lý Nhược Hàm có vấn đề, nhưng cô ta vẫn sợ nếu bỏ đứa bé này, về sau sẽ không có cơ hội sinh con nữa.
Lý Nhược Hàm cất đồ xong về nhà, vẫn chưa quyết định được phải làm gì.
Buổi tối, cô ta về đến nhà nhưng Lương Dần vẫn chưa về. Chỉ có điều két bảo hiểm trong phòng ngủ không khóa. Két bảo hiểm là của Lương Dần, bình thường hắn để một vài thứ quan trọng, Lý Nhược Hàm cũng không biết bên trong có gì, lần này tò mò sai khiến cô ta mở ra.
Chuyện Lý Nhược Hàm muốn biết, từ trước đến nay đều sẽ không kìm chế.
Mở khóa két bảo hiểm, bên trong đều là các tài liệu lớn nhỏ, phía trên cùng là một tập di chúc.
Lý Nhược Hàm thấy tên của Lương Dần thì lập tức mở ra xem. Cho dù Lương Dần còn rất trẻ, nhưng hình như lo lắng có bất ngờ gì xảy ra, nên đã sớm lập xong di chúc.
Phần lớn đồ của hắn đều để lại cho con gái. Trước khi con gái trưởng thành sẽ do Tào Lan thay mặt quản lý. Nhưng Lương Dần cũng không phải không để lại gì cho Lý Nhược Hàm, hắn để lại cho Lý Nhược Hàm căn nhà bây giờ, nhưng nhà này vốn là nhà của cô ta...
Lý Nhược Hàm cầm tập di chúc nhìn với vẻ mặt tối sầm lại. Mặc dù biết phần di chúc này còn chưa tới ngày thực hiện, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn khó coi, dù sao ở trong phần di chúc này, Lương Dần cũng không có biểu hiện quan tâm tới cô ta!
"Không phải bởi vì tôi không có con sao?" Lý Nhược Hàm cắn răng lẩm bẩm, lại giống như một lời đánh tỉnh người trong mộng, thì thào nhắc lại một lần nữa: "Con..."
Cô ta không phải không có con, bây giờ trong bụng cô ta đang có một đứa trẻ! Vì sao cô ta không cần nó chứ?
Bây giờ không phải là con của Lương Dần, nhưng về sau lại không chắc!
Mạnh Kiều Dịch nghe thấy Vạn Tố Y nói vậy, khẽ phát ra một tiếng cười sung sướng.
"Yên tâm, cho dù Yến Yến đối với em không tốt, anh đối với em vẫn trước sau như một."
Mạnh Kiều Dịch giơ tay ra hiệu cho cô qua. Cô ngồi bên cạnh anh. Yến Yến thấy cha không để ý tới mình thì bắt đầu mếu máo khóc. Mạnh Kiều Dịch quay đầu nhìn Yến Yến, khẽ thở dài.
"Thôi đi, vẫn là con quan trọng hơn." Vạn Tố Y vừa uy hiếp công chúa nhỏ nhà mình xong, kết quả con mới khóc, cô đã thỏa hiệp.
Vạn Tố Y thỏa hiệp, nhưng Mạnh Kiều Dịch không có ý thỏa hiệp, mặc kệ cô bé khóc, cầm lấy máy sấy để sấy tóc cho Vạn Tố Y, đồng thời ngăn cản không cho cô đi dỗ con bé.
Vạn Tố Y biết Mạnh Kiều Dịch làm như thế nhất định là có ý của anh nên đành thôi, nhưng vẫn tò mò không biết vì sao: "Sao anh không dỗ con? Không phải anh rất cưng con bé à?"
"Cưng là một chuyện, nhưng nuông chiều lại là chuyện khác." Mạnh Kiều Dịch sấy tóc Vạn Tố Y, cũng không bị quấy nhiễu bởi tiếng khóc của cô bé.
Vạn Tố Y ngoài miệng nói lời nhẫn tâm, lại trong lòng không yên, vẫn đang len lén nhìn về phía con.
"Nhưng cứ tiếp tục như vậy, con bé sẽ khóc tới khan tiếng mất." Vạn Tố Y nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không đành lòng mở miệng nói.
Mạnh Kiều Dịch dùng một tay ép vai Vạn Tố Y, ra hiệu cho cô yên tâm: "Ở nhà cũ anh đã muốn trị thói xấu này của con bé, nhưng có mẹ ở bên cạnh, em cũng biết, chỉ cần con bé khóc, mẹ sẽ thỏa hiệp, bây giờ không thể theo con bé được."
"..."
Khóe miệng Vạn Tố Y khẽ giật vài cái, nghe Mạnh Kiều Dịch nói, cô luôn cảm thấy đứa trẻ hình như không phải là con của anh vậy, thậm chí ngay cả không theo ý mình cũng dùng tới...
Vạn Tố Y không nói lời nào, nhưng rõ ràng vẫn không hiểu ý của Mạnh Kiều Dịch, anh chủ động giải thích: "Ý của anh là thật ra khi cha mẹ và đứa trẻ ở chung có thể thỏa hiệp với nhau. Nếu như em thỏa hiệp, như vậy về sau con bé sẽ thăm dò được giới hạn của em, vậy sẽ là bộ dạng khác."
Mạnh Kiều Dịch không nói rõ ràng, nhưng Vạn Tố Y đã hiểu được ý anh.
Cho dù nghe con quấy khóc rất đau lòng, nhưng...
Vào lúc Vạn Tố Y cảm thấy đau lòng cho con thì Yến Yến bỗng nhiên lại nín khóc. Vạn Tố Y có phần không tin nổi, nhìn Yến Yến, trên mặt Yến Yến vẫn còn vệt nước mắt nhưng đã xoay qua chơi đùa, giống như kẻ mới khóc quấy, chơi xấu kia không phải là mình.
Mạnh Kiều Dịch thoáng cười đắc ý: "Đấy, như vậy có phải tốt không?"
"Tốt, không khóc quá lâu." Vạn Tố Y thoáng yên tâm cười, tối thiểu không hại tới con, Vạn Tố Y lo lắng nhất không phải là con bé khóc, mà sợ khóc xong sẽ không thoải mái.
Yến Yến nằm ở trên giường chơi một mình một lúc, đợi đến khi tóc Vạn Tố Y được sấy khô, con bé cũng ngủ thiếp đi.
Vạn Tố Y ngồi ở bên giường lau nước mắt cho Yến Yến, hôn nhẹ lên má con bé.
Lần đầu tiên con bé thỏa hiệp, đúng là đáng để kỷ niệm.
"Vừa tắm rửa xong nên trên người có phải thơm hơn không?" Sấy tóc xong, Vạn Tố Y cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Giống như tháo đi một tầng xiềng xích, không thấy nặng nề và khó chịu như trước nữa.
"Em cảm thấy thế nào? Anh thì thấy giống nhau cả." Mạnh Kiều Dịch tất nhiên sẽ không ghét bỏ Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y khẽ cười, chớp mắt: "Em cảm thấy bây giờ rất thơm."
Mạnh Kiều Dịch cười nhạt, không tiếp tục đề tài này nữa, mà mở miệng: "Hôm nay anh làm cho em một khác, em xuống ăn đi."
Biết Vạn Tố Y ở nhà cũ ăn quá nhạt, đã sớm muốn ăn ngon, hôm nay, Mạnh Kiều Dịch vẫn chuẩn bị cho Vạn Tố Y một bữa cơm phong phú, chỉ có điều vẫn cố ý nhạt một chút.
Đứa trẻ ăn sữa bột nên Vạn Tố Y không cần ăn kiêng gì, Mạnh Kiều Dịch cho rằng ở nhà mình cũng không cần chú ý quá nhiều.
Vạn Tố Y đi theo Mạnh Kiều Dịch xuống, thấy một bàn thức ăn thì vẻ mặt hớn hở: "Anh chuẩn bị tất cả chỗ này à?"
Mạnh Kiều Dịch nhún vai: "Trừ chồng em ra, còn ai vào đây tốt với em thế chứ?"
Vạn Tố Y gật đầu đồng ý, đúng vậy, trừ anh ra, không có người nào suy nghĩ chu đáo với mình như thế được.
Vạn Tố Y yên tâm ngồi xuống ăn cơm, cơm nước sắc hương vị đều đầy đủ cả, khi đút thức ăn vào miệng, cô ăn say sưa.
Cơm nước là ngọt, như vậy bệnh viện nhất định làm cho lòng người chua xót.
Hôm nay, Lý Nhược Hàm đi bệnh viện kiểm tra, sau khi đi ra khỏi bệnh viện, sắc mặt cô ta đã thay đổi...
Chuyện cô ta lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Cô ta thật sự không thể giữ đứa trẻ này được, rất dễ dàng làm cho Lương Dần nghi ngờ.
Nhưng nếu như không cần... Lý Nhược Hàm lại cảm thấy đáng tiếc, cô ta ở cùng với Lương Dần đến bây giờ, vẫn chưa có con riêng của mình, thật vất vả mới có lại không phải của Lương Dần.
Mặc dù bác sĩ không nói sức khỏe của Lý Nhược Hàm có vấn đề, nhưng cô ta vẫn sợ nếu bỏ đứa bé này, về sau sẽ không có cơ hội sinh con nữa.
Lý Nhược Hàm cất đồ xong về nhà, vẫn chưa quyết định được phải làm gì.
Buổi tối, cô ta về đến nhà nhưng Lương Dần vẫn chưa về. Chỉ có điều két bảo hiểm trong phòng ngủ không khóa. Két bảo hiểm là của Lương Dần, bình thường hắn để một vài thứ quan trọng, Lý Nhược Hàm cũng không biết bên trong có gì, lần này tò mò sai khiến cô ta mở ra.
Chuyện Lý Nhược Hàm muốn biết, từ trước đến nay đều sẽ không kìm chế.
Mở khóa két bảo hiểm, bên trong đều là các tài liệu lớn nhỏ, phía trên cùng là một tập di chúc.
Lý Nhược Hàm thấy tên của Lương Dần thì lập tức mở ra xem. Cho dù Lương Dần còn rất trẻ, nhưng hình như lo lắng có bất ngờ gì xảy ra, nên đã sớm lập xong di chúc.
Phần lớn đồ của hắn đều để lại cho con gái. Trước khi con gái trưởng thành sẽ do Tào Lan thay mặt quản lý. Nhưng Lương Dần cũng không phải không để lại gì cho Lý Nhược Hàm, hắn để lại cho Lý Nhược Hàm căn nhà bây giờ, nhưng nhà này vốn là nhà của cô ta...
Lý Nhược Hàm cầm tập di chúc nhìn với vẻ mặt tối sầm lại. Mặc dù biết phần di chúc này còn chưa tới ngày thực hiện, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn khó coi, dù sao ở trong phần di chúc này, Lương Dần cũng không có biểu hiện quan tâm tới cô ta!
"Không phải bởi vì tôi không có con sao?" Lý Nhược Hàm cắn răng lẩm bẩm, lại giống như một lời đánh tỉnh người trong mộng, thì thào nhắc lại một lần nữa: "Con..."
Cô ta không phải không có con, bây giờ trong bụng cô ta đang có một đứa trẻ! Vì sao cô ta không cần nó chứ?
Bây giờ không phải là con của Lương Dần, nhưng về sau lại không chắc!
/513
|