"Nhớ lúc chúng ta cùng quay bộ phim truyền hình đầu tiên, đêm hôm đó sắp quay xong, anh ra khỏi khách sạn thì đụng phải em."
Nguyễn Ca không nói cho Dư Thiệu Lâm biết chuyện mình có ấn tượng sâu sắc nhất, nhưng hắn lại nói cho cô nghe: "Anh ra khỏi cửa khách sạn liền nhìn thấy em, lúc đó em thấy anh cũng giật mình. Một bộ phim quay xong, chúng ta cũng không có nói chuyện gì, nhưng đêm đó vì bất ngờ gặp nhau nên chúng ta cùng đi tản bộ suốt buổi tối, anh vẫn quên không được."
Đêm hôm đó, bọn họ cùng đi dưới bóng cây ngô đồng loang lổ. Buổi tối, khắp nơi trên đường đã bật đèn, tuy bóng cây không có màu sắc rõ ràng như ban ngày, nhưng mang theo một sắc màu ấm áp, làm người ta thấy thoải mái.
Nguyễn Ca để mái tóc dài xõa trên vai, mặt cũng không trang điểm. Trước đêm gặp cô, Dư Thiệu Lâm rất khôn khéo với những nữ diễn viên trong giới giải trí. Nhưng cô đêm đó lại giống như cô em hàng xóm ở gần nhà khi hắn mới mười bốn tuổi, sạch sẽ rạng rỡ, cười lên giống như khiến làn da trắng mĩm cũng chảy ra nước, mềm tới mức làm người ta muốn đặt ở trong lòng.
Đó là một buổi tối rất kỳ diệu, bọn họ cũng không làm gì, thậm chí còn không nắm tay, nhưng chuyện đó vẫn cứ quanh quẩn trong lòng Dư Thiệu Lâm, dù thế nào cũng không quên được.
"Không thể quên được thì có thể làm sao? Lại không liên quan tới tôi." Nguyễn Ca đặc biệt phủ nhận mình có liên quan đến chuyện này.
Dư Thiệu Lâm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào phía trước, cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Nhưng dáng vẻ của cô lúc này lại không khác ký ức mà Dư Thiệu Lâm nhớ mãi không quên.
"Dư Thiệu Lâm, anh nên biết, ở chỗ tôi mà ôn chuyện cũ với tôi cũng không có nhiều tác dụng lắm đâu." Nguyễn Ca đặc biệt lý trí nói cho Dư Thiệu Lâm biết, thậm chí còn không nhìn hắn.
Dư Thiệu Lâm cười khẽ, nhưng không thấy được sự vui vẻ gì: "Đúng vậy, nhưng anh vẫn muốn nói với em, dù sao đây là chuyện giữa hai chúng ta lúc đó, ngoại trừ em ra, anh không muốn nói cho bất kỳ kẻ nào."
"Đúng vậy, nói cho bất kỳ kẻ nào cũng đều là lịch sử đen tối." Nguyễn Ca cười khẽ, không thật sự để ý tới những lời hắn nói.
Nghe cô nói vậy, Dư Thiệu Lâm bỗng nhiên dừng lại: "Nếu như anh nói cho em biết, anh hận không thể tuyên bố chuyện của chúng ta cho tất cả mọi người biết, em có tin không?"
"Tôi không tin." Nguyễn Ca không hề suy nghĩ đã trực tiếp phủ nhận.
Nguyễn Ca là hạng người gì, Dư Thiệu Lâm hiểu rõ, đồng thời hắn là hạng người gì, cô cũng hiểu rõ.
Dư Thiệu Lâm ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh trăng trên đỉnh đầu: "Anh thật sự muốn làm vậy."
Nguyễn Ca liều mạng muốn thoát khỏi quan hệ với Dư Thiệu Lâm, hắn căn bản không muốn mình không còn quan hệ gì với cô, chỉ cần có thể kéo gần mối quan hệ với cô, dù làm thế nào hắn cũng sẵn lòng, cho dù chỉ là người ngoài cũng cảm thấy như vậy.
"Dư Thiệu Lâm, anh cho rằng công bố ra chỉ bất lợi cho tôi thôi sao? Đừng quên, nó cũng không tốt với anh đâu." Nguyễn Ca không bị Dư Thiệu Lâm uy hiếp, còn mở miệng uy hiếp ngược lại hắn.
Dư Thiệu Lâm thản nhiên cười, trái lại cũng không lo lắng nhiều: "Anh đã khổ sở đi lên tới đây, anh cũng không quá sợ hãi, cho dù người khác biết anh từng kết hôn, mắng anh lừa đảo, người hâm mộ giảm cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với anh."
Hắn đã từng hưởng thụ vinh quang và huy hoàng, bây giờ đã không quan trọng nữa.
Nguyễn Ca không hài lòng lắm: "Anh có thể thử một lần."
Thật ra, Nguyễn Ca có thể hiểu được cảm giác của Dư Thiệu Lâm. Nguyễn Ca đã làm trong nghề diễn nhiều năm như vậy, với cô có thể hot hay không đã không quan trọng.
Cái vòng này không có hot hay không, chẳng qua là người có kỹ năng diễn xuất tốt, đến cuối cùng cho dù không hot cũng sẽ có kịch bản tìm tới, bởi vì đã dựa vào kỹ năng diễn xuất và tạo ra chỗ đứng trong giới này.
Cô có thể hiểu được cảm nhận của Dư Thiệu Lâm lại khuyên bảo anh như thế cũng không phải không có nguyên nhân. Mà cô biết hắn sẽ không làm như vậy. Nếu như hắn làm như vậy, cho dù ở trong mắt mọi người thì bọn họ vẫn có quan hệ, nhưng có thể làm sao? Cô chắc chắn sẽ không để ý tới hắn.
"Em thật sự không nhớ rõ con đường này sao?" Dư Thiệu Lâm đột nhiên hỏi Nguyễn Ca.
Cô hơi thất thần, không hiểu hắn nói gì, nhưng đã theo bản năng ngẩng đầu quan sát xung quanh chỗ của mình.
Khi Nguyễn Ca đi tới đây cũng không chú ý nhiều, nhưng lúc này nhìn một lúc, cô đã nhận ra đây chính là chỗ gần khác nơi bọn họ lần đầu tiên hợp tác. Chỗ con đường lúc này chính là nơi bọn họ cùng nhau đi dạo.
Tất cả hình như đều lùi về năm đó, lúc này, trong cảnh tượng này vẫn có bọn họ, cảm giác này đặc biệt kỳ diệu.
Chuyện và tâm trạng mà trong lòng Nguyễn Ca không muốn nghĩ tới, hình như lại được gợi lên.
"Vì sao anh lại dẫn tôi tới đây vậy?" Vẻ mặt Nguyễn Ca đột nhiên lạnh xuống, cũng có chút khó coi.
Thảo nào ra xe lại xa như vậy, hóa ra là vì chuyện này... Cô nhớ ở cửa nhà hàng cũng có thể đỗ xe, nhưng phải vào trong. Dư Thiệu Lâm không có cách nào đỗ ở đây, cũng chỉ có thể chạy ra bãi đỗ xe rất xa.
"Anh nhớ tới chuyện trước kia, muốn trò chuyện với em một lát." Dư Thiệu Lâm cũng không có mục đích đặc biệt.
Nguyễn Ca nhìn Dư Thiệu Lâm và bỗng nhiên cười nhạt: "Tôi rất cảm động."
Dư Thiệu Lâm sửng sốt, phản ứng của Nguyễn Ca quá bất ngờ đối với hắn.
"Thật đấy. Đã rất lâu rồi tôi không tới đây." Ánh mắt Nguyễn Ca nhìn ánh đèn đường chiếu lên lá ngô đồng: "Tôi cho rằng tôi đã quên rất nhiều chuyện, bao gồm cả cảm giác tôi thích anh, nhưng đến nay, tôi bỗng nhiên nhớ lại... Thiệu Lâm, thật ra quên một người không phải là chuyện dễ dàng như vậy, tôi vẫn chậm chạp không chịu đón nhận anh, chẳng qua tôi sợ lại bị tổn thương một lần nữa."
Giọng nói của Nguyễn Ca rất mềm, nghe xong làm người ta không nhịn được thấy đau xót.
"Tiểu Ca..." Trong lòng Dư Thiệu Lâm như có nghìn tầng sóng dâng trào.
Chẳng qua sóng gió tình cảm của hắn còn chưa hoàn toàn dâng lên, câu tiếp theo của Nguyễn Ca lại cắt đứt tâm tư của hắn: "Tối nay quá muộn rồi, chúng ta lại ở đây thôi, anh hi vọng tôi nói điều này sao?"
Dư Thiệu Lâm nhíu mày, tâm trạng của cô xoay chuyển quá nhanh, làm cho hắn không biết nên tin câu nào.
"Những lời đã nói cũng đều là những lời hôm nay anh muốn nghe." Nguyễn Ca đột nhiên cười châm chọc lạnh lùng nói: "Anh cho rằng tới chỗ cũ thì có thể ôn lại chuyện cũ, phải không?"
"Anh không nói như vậy." Dư Thiệu Lâm biết Nguyễn Ca hiểu nhầm mình, trong chuyện đối xử với hắn, không hiểu sao cô luôn rất cực đoan.
"Không có sao? Vậy mục đích anh dẫn tôi tới đây là gì, nói chuyện phiếm à?" Nguyễn Ca hỏi Dư Thiệu Lâm, nhưng nói xong bản thân lại không nhịn được cười.
Dư Thiệu Lâm mới không rảnh rỗi như vậy, hắn từng nói thời gian của hắn rất quý giá, sẽ không lãng phí vào những chuyện vô bổ, càng không làm những chuyện sẽ không nhận được báo đáp. Bây giờ, hắn muốn phải cô lấy gì để báo đáp hắn đây?
Nguyễn Ca không nói cho Dư Thiệu Lâm biết chuyện mình có ấn tượng sâu sắc nhất, nhưng hắn lại nói cho cô nghe: "Anh ra khỏi cửa khách sạn liền nhìn thấy em, lúc đó em thấy anh cũng giật mình. Một bộ phim quay xong, chúng ta cũng không có nói chuyện gì, nhưng đêm đó vì bất ngờ gặp nhau nên chúng ta cùng đi tản bộ suốt buổi tối, anh vẫn quên không được."
Đêm hôm đó, bọn họ cùng đi dưới bóng cây ngô đồng loang lổ. Buổi tối, khắp nơi trên đường đã bật đèn, tuy bóng cây không có màu sắc rõ ràng như ban ngày, nhưng mang theo một sắc màu ấm áp, làm người ta thấy thoải mái.
Nguyễn Ca để mái tóc dài xõa trên vai, mặt cũng không trang điểm. Trước đêm gặp cô, Dư Thiệu Lâm rất khôn khéo với những nữ diễn viên trong giới giải trí. Nhưng cô đêm đó lại giống như cô em hàng xóm ở gần nhà khi hắn mới mười bốn tuổi, sạch sẽ rạng rỡ, cười lên giống như khiến làn da trắng mĩm cũng chảy ra nước, mềm tới mức làm người ta muốn đặt ở trong lòng.
Đó là một buổi tối rất kỳ diệu, bọn họ cũng không làm gì, thậm chí còn không nắm tay, nhưng chuyện đó vẫn cứ quanh quẩn trong lòng Dư Thiệu Lâm, dù thế nào cũng không quên được.
"Không thể quên được thì có thể làm sao? Lại không liên quan tới tôi." Nguyễn Ca đặc biệt phủ nhận mình có liên quan đến chuyện này.
Dư Thiệu Lâm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào phía trước, cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Nhưng dáng vẻ của cô lúc này lại không khác ký ức mà Dư Thiệu Lâm nhớ mãi không quên.
"Dư Thiệu Lâm, anh nên biết, ở chỗ tôi mà ôn chuyện cũ với tôi cũng không có nhiều tác dụng lắm đâu." Nguyễn Ca đặc biệt lý trí nói cho Dư Thiệu Lâm biết, thậm chí còn không nhìn hắn.
Dư Thiệu Lâm cười khẽ, nhưng không thấy được sự vui vẻ gì: "Đúng vậy, nhưng anh vẫn muốn nói với em, dù sao đây là chuyện giữa hai chúng ta lúc đó, ngoại trừ em ra, anh không muốn nói cho bất kỳ kẻ nào."
"Đúng vậy, nói cho bất kỳ kẻ nào cũng đều là lịch sử đen tối." Nguyễn Ca cười khẽ, không thật sự để ý tới những lời hắn nói.
Nghe cô nói vậy, Dư Thiệu Lâm bỗng nhiên dừng lại: "Nếu như anh nói cho em biết, anh hận không thể tuyên bố chuyện của chúng ta cho tất cả mọi người biết, em có tin không?"
"Tôi không tin." Nguyễn Ca không hề suy nghĩ đã trực tiếp phủ nhận.
Nguyễn Ca là hạng người gì, Dư Thiệu Lâm hiểu rõ, đồng thời hắn là hạng người gì, cô cũng hiểu rõ.
Dư Thiệu Lâm ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh trăng trên đỉnh đầu: "Anh thật sự muốn làm vậy."
Nguyễn Ca liều mạng muốn thoát khỏi quan hệ với Dư Thiệu Lâm, hắn căn bản không muốn mình không còn quan hệ gì với cô, chỉ cần có thể kéo gần mối quan hệ với cô, dù làm thế nào hắn cũng sẵn lòng, cho dù chỉ là người ngoài cũng cảm thấy như vậy.
"Dư Thiệu Lâm, anh cho rằng công bố ra chỉ bất lợi cho tôi thôi sao? Đừng quên, nó cũng không tốt với anh đâu." Nguyễn Ca không bị Dư Thiệu Lâm uy hiếp, còn mở miệng uy hiếp ngược lại hắn.
Dư Thiệu Lâm thản nhiên cười, trái lại cũng không lo lắng nhiều: "Anh đã khổ sở đi lên tới đây, anh cũng không quá sợ hãi, cho dù người khác biết anh từng kết hôn, mắng anh lừa đảo, người hâm mộ giảm cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với anh."
Hắn đã từng hưởng thụ vinh quang và huy hoàng, bây giờ đã không quan trọng nữa.
Nguyễn Ca không hài lòng lắm: "Anh có thể thử một lần."
Thật ra, Nguyễn Ca có thể hiểu được cảm giác của Dư Thiệu Lâm. Nguyễn Ca đã làm trong nghề diễn nhiều năm như vậy, với cô có thể hot hay không đã không quan trọng.
Cái vòng này không có hot hay không, chẳng qua là người có kỹ năng diễn xuất tốt, đến cuối cùng cho dù không hot cũng sẽ có kịch bản tìm tới, bởi vì đã dựa vào kỹ năng diễn xuất và tạo ra chỗ đứng trong giới này.
Cô có thể hiểu được cảm nhận của Dư Thiệu Lâm lại khuyên bảo anh như thế cũng không phải không có nguyên nhân. Mà cô biết hắn sẽ không làm như vậy. Nếu như hắn làm như vậy, cho dù ở trong mắt mọi người thì bọn họ vẫn có quan hệ, nhưng có thể làm sao? Cô chắc chắn sẽ không để ý tới hắn.
"Em thật sự không nhớ rõ con đường này sao?" Dư Thiệu Lâm đột nhiên hỏi Nguyễn Ca.
Cô hơi thất thần, không hiểu hắn nói gì, nhưng đã theo bản năng ngẩng đầu quan sát xung quanh chỗ của mình.
Khi Nguyễn Ca đi tới đây cũng không chú ý nhiều, nhưng lúc này nhìn một lúc, cô đã nhận ra đây chính là chỗ gần khác nơi bọn họ lần đầu tiên hợp tác. Chỗ con đường lúc này chính là nơi bọn họ cùng nhau đi dạo.
Tất cả hình như đều lùi về năm đó, lúc này, trong cảnh tượng này vẫn có bọn họ, cảm giác này đặc biệt kỳ diệu.
Chuyện và tâm trạng mà trong lòng Nguyễn Ca không muốn nghĩ tới, hình như lại được gợi lên.
"Vì sao anh lại dẫn tôi tới đây vậy?" Vẻ mặt Nguyễn Ca đột nhiên lạnh xuống, cũng có chút khó coi.
Thảo nào ra xe lại xa như vậy, hóa ra là vì chuyện này... Cô nhớ ở cửa nhà hàng cũng có thể đỗ xe, nhưng phải vào trong. Dư Thiệu Lâm không có cách nào đỗ ở đây, cũng chỉ có thể chạy ra bãi đỗ xe rất xa.
"Anh nhớ tới chuyện trước kia, muốn trò chuyện với em một lát." Dư Thiệu Lâm cũng không có mục đích đặc biệt.
Nguyễn Ca nhìn Dư Thiệu Lâm và bỗng nhiên cười nhạt: "Tôi rất cảm động."
Dư Thiệu Lâm sửng sốt, phản ứng của Nguyễn Ca quá bất ngờ đối với hắn.
"Thật đấy. Đã rất lâu rồi tôi không tới đây." Ánh mắt Nguyễn Ca nhìn ánh đèn đường chiếu lên lá ngô đồng: "Tôi cho rằng tôi đã quên rất nhiều chuyện, bao gồm cả cảm giác tôi thích anh, nhưng đến nay, tôi bỗng nhiên nhớ lại... Thiệu Lâm, thật ra quên một người không phải là chuyện dễ dàng như vậy, tôi vẫn chậm chạp không chịu đón nhận anh, chẳng qua tôi sợ lại bị tổn thương một lần nữa."
Giọng nói của Nguyễn Ca rất mềm, nghe xong làm người ta không nhịn được thấy đau xót.
"Tiểu Ca..." Trong lòng Dư Thiệu Lâm như có nghìn tầng sóng dâng trào.
Chẳng qua sóng gió tình cảm của hắn còn chưa hoàn toàn dâng lên, câu tiếp theo của Nguyễn Ca lại cắt đứt tâm tư của hắn: "Tối nay quá muộn rồi, chúng ta lại ở đây thôi, anh hi vọng tôi nói điều này sao?"
Dư Thiệu Lâm nhíu mày, tâm trạng của cô xoay chuyển quá nhanh, làm cho hắn không biết nên tin câu nào.
"Những lời đã nói cũng đều là những lời hôm nay anh muốn nghe." Nguyễn Ca đột nhiên cười châm chọc lạnh lùng nói: "Anh cho rằng tới chỗ cũ thì có thể ôn lại chuyện cũ, phải không?"
"Anh không nói như vậy." Dư Thiệu Lâm biết Nguyễn Ca hiểu nhầm mình, trong chuyện đối xử với hắn, không hiểu sao cô luôn rất cực đoan.
"Không có sao? Vậy mục đích anh dẫn tôi tới đây là gì, nói chuyện phiếm à?" Nguyễn Ca hỏi Dư Thiệu Lâm, nhưng nói xong bản thân lại không nhịn được cười.
Dư Thiệu Lâm mới không rảnh rỗi như vậy, hắn từng nói thời gian của hắn rất quý giá, sẽ không lãng phí vào những chuyện vô bổ, càng không làm những chuyện sẽ không nhận được báo đáp. Bây giờ, hắn muốn phải cô lấy gì để báo đáp hắn đây?
/513
|