Lầu một cũng có phòng sách, bình thường chỉ dùng để trao đổi công việc với người ngoài.
Mặc dù rất ít khi dùng đến nhưng đồ vật bên trong vẫn rất đầy đủ.
Bạch Tông Ân ngồi ở phía sau bàn làm việc, Tưởng Chấp cúi đầu ủ rũ đi vào, tựa như đang tiến vào pháp trường.
Cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới.
...
Nửa giờ sau, Tưởng Chấp cần cù chăm chỉ pha trà rót nước cho anh trai, Bạch Tông Ân nhấp một ngụm, nói: "Mấy người tuổi trẻ còn nhỏ các cậu thường thích cái gì?"
"Hả?" Tưởng Chấp sững sờ.
Nhưng anh trai cũng đâu có già đâu, chỉ lớn hơn hắn bốn tuổi thôi mà.
Bạch Tông Ân nhìn sang, Tưởng Chấp lập tức không dám ngây người nữa, mở miệng nói, "Thì chơi game, ván trượt, xe gắn máy, uống rượu, hút thuốc, disco ——".
Hình như sắc mặt đại ca càng ngày càng lạnh...
"A em không thích mấy cái đó, em thích đọc sách hơn cơ." Tưởng Chấp phản ứng lại, quyết định thật nhanh, đàng hoàng trịnh trọng nói.
Bạch Tông Ân: "Thôi. Ngày hôm nay tới đây, giờ tự cậu làm bài tập đi." Sau đó anh liền điều khiển xe lăn đi ra ngoài.
Toàn bộ phòng sách giờ chỉ còn mỗi một mình Tưởng Chấp, hắn mở ra bút máy, bài tập giáo sư giao còn có cả luận văn chưa làm xong, cẩn thận tỉ mỉ bắt đầu viết, lỡ đâu tí nữa đại ca lại quay lại kiểm tra. Hắn viết được một nửa, đột nhiên nghĩ đến câu nói 'Mấy người tuổi trẻ còn nhỏ các cậu thường thích cái gì?' của anh trai có ý nghĩa gì.
Hình như anh dâu cùng lứa tuổi với hắn.
Cho nên tuổi trẻ còn nhỏ các cậu = anh dâu...
Tưởng Chấp xị mặt xuống, thật sự không còn hứng làm bài tập nữa.
Sau đó lại đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua, lúc nhìn thấy anh dâu ngồi xem phim hoạt hình Na Tra, hắn chỉ buột miệng nói 'thời đại nào rồi mà còn xem cái này', sau đó sáng hôm sau anh trai liền lấy danh nghĩa của hắn mua máy chơi game đời mới nhất cho anh dâu sao?
Tưởng Chấp:...
Cả người chua một vùng lấy điện thoại ra, click mở vào ảnh một vùng sao trời.
【JZ】: Thanh Thời ca ca, anh đến trường quay rồi sao? [ hình ảnh bài tập ][ Husky mệt co quắp. jpg]
Sau mười phút.
【 Úc Thanh Thời】: Buổi chiều mới phải đi, vừa rồi có bận một chút. Em phải cố gắng lên [ xoa xoa đầu chó. jpg][ hiện trường đóng phim sao trời. jpg]
Husky như được tiêm máu gà, lần nữa vùi đầu vào làm bài tập.
Trên bản chất thì Tưởng Chấp rất giống với đại ca hắn. Lần thứ nhất yêu thích một người, là toàn tâm toàn ý đặt người ta vào tim.
Bên ngoài phòng khách.
Bạch Tông Ân đang bồi thiếu niên chơi game.
Thuốc bác sĩ Liễu đưa là cao trong suốt, thoa lên da lạnh lẽo, ăn xong cơm thì đã tan hết ra. Da dẻ thiếu niên rất trắng, như là noãn ngọc, bây giờ trên gò má lại trơn bóng, hồng hồng rất dễ thấy.
Bạch Tông Ân thấy vậy, đôi con ngươi liền lạnh lại.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
"Ông xã, anh nhanh lên, cái đĩa, tui muốn cái đĩa."
Tề Trừng đang chơi game nhà bếp, cậu phụ trách làm hamburger, thấy ông xã đem đĩa ra rồi, cậu liền đem đồ ăn đặt lên trên sau đó bê ra đặt lên bằng chuyền bên ngoài.
Không giống như thiếu niên luống cuống tay chân, Bạch Tông Ân đơn giản xử lí rất nhanh đã xong.
Ông xã thật lợi hại.
Cún con lại muốn nịnh bợ một chút.
Đến chín giờ, Tề Trừng không chơi nữa, đứng lên dọn dẹp máy chơi game và đồ ăn vặt đầy nhà. Tưởng Chấp vùi đầu trong thư phòng làm bài tập, rốt cuộc cũng làm sắp xong, vừa đi ra đã thấy anh dâu đang thu dọn máy chơi game và nhìn anh trai mình với vẻ mặt đầy sùng bái."Ông xã, anh thật lợi hại nha. Sáng mai chơi tiếp có được hay không?"
Tưởng Chấp: Alo, hắn xong rồi này, để ý tới hắn chút đi.
"Anh, em làm xong bài tập rồi."
Bạch Tông Ân gật đầu một cái, dự định trở về phòng.
Tưởng Chấp:??? "Anh, anh không kiểm tra sao?"
Xe lăn dừng lại, "Tiểu Chấp, cậu năm nay hai mươi rồi, làm xong bài tập thì giao cho giáo sư, không cần tôi phải kiểm tra." Bạch Tông Ân nói xong, "Rõ chưa?"
"... dạ rõ."
Anh dâu thì còn nhỏ, hắn thì không phải. Tưởng Chấp cúi đầu ủ rũ.
"Sau này ít đi quán bar lại, đi ngủ sớm một chút."
"Há, dạ được, đại ca ngủ ngon. Anh dâu ngủ ngon." Husky Tưởng Chấp tội nghiệp.
Trở lại lầu hai, Bạch Tông Ân dừng lại ở cửa phòng, Tề Trừng cũng dừng chân lại, vui vẻ phất tay, "Ông xã ngủ ngon. Chú Quyền ngủ ngon."
"Tiểu Trừng, trên mặt con có vết thương, nhớ đừng để dính nước." Chú Quyền nhắc nhở.
Thiếu chút nữa đã quên rồi. Tề Trừng ngoan ngoãn gật đầu, biểu thị nhớ kỹ.
Bạch Tông Ân không nói gì, trở về phòng.
Chờ mãi mà không thấy ông xã nói ngủ ngon, cún con Tiểu Tề Trừng xụ mặt xuống nhưng rất nhanh liền vui vẻ trở lại.
Hôm nay ông xã không tức giận, đó là điều tuyệt vời nhất rồi!!!
Tề Trừng xuất thân là cô nhi, từ nhỏ đã hiểu rõ một đạo lý. Chỉ cần đối với một chuyện, mong đợi thấp lại một chút, sau đó chỉ cần có được một tí thu hoạch, thì sẽ thật hạnh phúc vui sướng. Không có thu hoạch cũng không có gì khổ sở, bởi vì cậu cũng không mất đi cái gì, dù sao đi nữa vẫn là có chỗ tốt!
Cún con vui vui vẻ vẻ trở về phòng ngâm nước nóng tắm.
Cậu còn chưa xem xong quyển truyện tranh thiếu nữ kia.
Hôm nay nữa thì có thể đọc xong, ngày mai lại đi mua thêm quyển khác.
Có thể ăn gà rán, uống trà sữa.
Quá tuyệt!
Lúc tắm, Tề Trừng cẩn thận từng li từng tí để mặt không bị dính nước. Sau khi ngâm mình xong thì dùng khăn lông lau mặt. Cậu nhìn thấy chính mình trong gương, hai má như có thêm chút thịt, cũng không giống như lần trước thấy được quầng thâm xanh đen dưới mắt.
Tất nhiên rồi, gần đây cậu được nuôi cho ăn ngon ngủ ngon thế cơ mà.
Tề Trừng cười rộ lên, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Hình như quên không đem thuốc lên rồi.
Không sao không sao, dù gì bác sĩ cũng đã thoa thuốc, bây giờ không bôi cũng chả có việc gì.
Nếu là trước đây, bị thương nặng hơn cái này cậu cũng sẽ mặc kệ, để nó tự động kết vảy.
Nghĩ thế, Tề Trừng mặc vào áo ngủ LV, xoành xoạch nhảy vào ổ chăn.
Vui vẻ, còn nửa tiếng nữa để xem nữ chính!
...
Mơ mơ màng màng, Tề Trừng cũng không biết lúc nào đã ngủ mất.
Cửa phòng được đẩy ra, Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn yên tĩnh không gây ra tiếng động. Đèn ngủ ở đầu giường vẫn bật, tia sáng màu cam nhu hòa chiếu lên người thiếu niên đang nằm trên giường, chăn quấn ở dưới thân, tư thế ngủ lung ta lung tung có chút đáng yêu, áo ngủ vén lên, lộ ra cái bụng nhỏ trắng bóc, giống như cún con đang phơi bụng ngủ vậy.
Trên đùi Bạch Tông Ân có một hòm thuốc.
Anh dời mắt khỏi cái bụng cún kia, lấy tăm bông khử khuẩn nhẹ nhàng lau qua, đầu ngón tay mang theo thuốc mỡ...
Tề Trừng mơ một giấc mơ. Cậu thấy một chú chó màu trắng, mắt to tròn lè cái lưỡi hồng hồng ra liếm liếm mặt cậu, liếm đến mức làm cậu thấy rất mát mẻ, như là cơn gió lạnh mùa hè thổi qua, làm vết thương rất thoải mái, sau đó chú chó lại cọ cọ đầu mũi của nó với mũi cậu.
"Tiểu bạch không nên nháo."
Thiếu niên trong mộng nói mớ.
Bạch Tông Ân thu hồi lại tay đang điểm lên mũi Tề Trừng.
"Ngủ ngon." Anh dừng một chút, "Trừng Trừng."
Ngày thứ hai, Tề Trừng tỉnh lại lết đi đánh răng, phát hiện mấy vết thương trên mặt đã phai nhạt dần, bây giờ đã bắt đầu kết vảy.
Cậu nói mà, một chút xíu vết thương nhỏ nhoi ấy căn bản không cần bôi thuốc, tự nó sẽ trở nên tốt dần thôi!
Hơn bảy giờ, trong phòng ăn mọi người đã đến đủ cả. Sáng hôm nay, chú Quyền làm bánh thịt bò, mùi thơm của hành lá xắt nhỏ, cái bánh to bằng nắm tay trẻ con, từng tầng từng tầng vỏ xốp giòn, bên trong bao bọc nhân bánh là thịt bò và hành lá, mặt trên có rắc chút vừng đen.
Miệng vừa cắn xuống một ngụm, rắc rắc, vỏ bánh vỡ ra còn lại hương vị nhân bánh tuyệt vời bên trong.
Tưởng Chấp là người phương bắc chính gốc, hắn cực kì yêu thích các món nước dùng như mì, bún.
Bây giờ còn có một ly sữa đậu nành không đường, thấm thuần hương vị đậu, uống một ngụm, dạ dày cũng thật thoải mái.
"Aiz, quá tuyệt." Tề Trừng trước đây không cảm thấy được mì, bún tốt chỗ nào, nhưng bây giờ không giống vậy nữa. Bất kể là sủi cảo ngày hôm qua, hay là ngày thứ nhất ăn mì sợi mà dì giúp việc làm cho, sau đó còn là bánh quẩy của chú Quyền, rồi bánh bao gạch cua, bánh thịt bò.
Hiện tại cậu yêu nhất là món này nha.
"Tiểu Tưởng ăn nhiều một chút." Chú Quyền cười ha ha bê ra một lồng mới.
Tưởng Chấp cảm động gớt nước mắt, "Vẫn là có chú Quyền mới nhớ đến con, con ở trong cái nhà này chẳng có một vị trí."
Bạch Tông Ân thả xuống cái chén trong tay.
"Thật ra cũng có." Tưởng Husky lúng túng.
"*ICON Sheene." Bạch Tông Ân ngữ khí nhàn nhạt, "Quà sinh nhật của cậu, hẳn là một tuần sau sẽ vừa vặn đến."
Ngày năm tháng một là sinh nhật của Tưởng Chấp, một tuần lễ sau thì vừa vặn trước sinh nhật một ngày.
Tưởng Chấp:!!!
Kinh hỉ tột độ, Tưởng Husky lao đến ôm lấy đại ca, ngao ngao ngao nói: "Anh, anh nói thật sao? Thật sự mua được, ôi má, toàn cầu cũng chỉ có năm mươi ba chiếc. Em yêu anh quá đi mất anh trai của emm!!!"
Vì để tưởng niệm tay đua kiệt xuất của Anh quốc- Barry Sheene, nên họ chỉ sản xuất một số lượng giới hạn.
Tưởng Chấp trước giờ luôn có một chấp niệm rất lớn với xe, người lớn trong nhà không hiểu và cũng không khuyến khích đam mê của hắn, 'Lái xe motor nhiều nguy hiểm, để mẹ mua xe thể thao cho con', 'Đã lớn như vậy rồi phải ổn trọng, sao lại chơi xe máy cái gì'. Nhưng Tưởng Chấp cũng không ngờ anh trai hắn lại nhớ kĩ, năm mười tám tuổi đã đáp ứng nguyện vọng của hắn.
"Tay." Bạch Tông Ân nhắc nhở.
Tưởng Chấp sảng khoái buông tay ra, biết rằng đại ca không thích người khác ôm anh. Bây giờ hắn không cảm thấy rằng anh trai đã bỏ rơi hắn nữa, Tiểu Husky đắc ý gặm bánh, khoe khoang với anh dâu.
"Anh trai nhớ kỹ sinh nhật tôi, còn có cả quà là hàng limited toàn cầu nữa đó."
Tề Trừng hự hự cắn bánh thịt bò.
Tốt ghê!
"Xe máy hẳn rất đắt, so với máy chơi game càng quý giá hơn."
Tề Trừng cầm cốc sữa đậu nành tu ừng ực.
A a, thật đã!
Husky đắc ý nửa ngày nhưng không thấy anh dâu đáp lại, "Anh dâu, cậu không có gì muốn nói hả? Cậu sẽ không ăn dấm chứ? Vì đại ca tốt với tôi như vậy."
"Ăn dấm?" Tề Trừng trợn to hai mắt, khó hiểu: "Tại sao tui phải ghen với cậu?" - "Cậu chỉ là một tên em trai."
Tưởng Chấp:... Một kích ngay tim. Hắn cảm giác anh dâu đang mắng người.
"Chính là anh ấy tốt với tôi —— "
"Đó là bởi vì chồng tui là người tốt nhất vũ trụ." Cún con nghiêm túc.
Người tốt sao?
Bạch Tông Ân cảm thấy buồn cười, thần sắc lạnh như băng. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng ngời của thiếu niên lại im lặng không nói gì, ngầm tiếp nhận tấm thẻ người tốt này, mở miệng hướng Tưởng Chấp nói, "Xe có còn muốn không?"
Tưởng Chấp bé ngoan ngậm miệng, có quà rồi thì anh dâu vẫn là anh dâu mà, hắn cũng không phải là không có một chút địa vị nào!
Hắn chính là một tên em trai!
Ăn xong bữa sáng, Tưởng Chấp vui sướng trở về đi học.
Tề Trừng ở phòng khách chơi game, ông xã có việc phải trở về phòng xử lý. Chơi một hồi, cậu bắt đầu suy nghĩ xuất thần, trên màn hình hiện lên dòng chữ【Game Over】.
Cún con chống cằm, nghĩ về một chuyện.
Ông xã đúng thật là đem Tưởng Husky coi như em trai ruột mà đối xử. Tuy rằng trên mặt có ý xa lánh, lạnh nhạt Husky, nhưng trong lòng vẫn coi trọng tình cảm này. Nghĩ đến việc sau này anh em bọn họ trở mặt thành thù, Tề Trừng thật thương tâm thay cho Bạch Tông Ân, nhưng mà cậu cũng chả có năng lực gì có thể ngăn cản được chuyện ấy.
Khoảng thời gian ông xã đứng đầu cả phương bắc này cách bây giờ còn bốn, năm năm.
Tề Trừng phồng má, nghĩ nghĩ, dựa theo cốt truyện, vì ông xã là đại nhân vật phản diện nên sau đó rơi vào kết cục rất thảm, nhưng mà cậu cũng là chồng nhỏ của đại nhân vật phản diện á!
Thôi, dù sao cậu vốn dĩ đã sắm vai pháo hôi, kết cục thảm thiệt thảm cũng đã được định từ trước.
Được vui vẻ sống hạnh phúc nhiều năm như vậy là đã kiếm lời rồi!
Cún con Tiểu Tề Trừng lần nữa nghĩ thông suốt, vui sướng trở lại nhìn đến màn hình máy chơi game.
Lại chết thẳng cẳng...
"Ông xã cứu mạng!"
__
Trong một căn phòng ở lầu hai, Bạch Tông Ân vừa kết thúc cuộc nói chuyện.
Máy tính trên bàn làm việc được mở sáng, trên màn hình rõ ràng là cảnh tượng ngày hôm qua ở lầu hai của quán bar. Hơn nữa dưới cây bút máy chính là thông tin của tất cả nhân vật đã xuất hiện trên video, từ gia thế đến thân phận đều được liệt kê đầy đủ, tỉ mỉ.
Vết thương trên mặt thiếu niên vì sao mà thành, cứ như vậy tính hết lên người bọn họ đi.
Đáy mắt Bạch Tông Ân không che giấu được lãnh ý.
Mặc dù rất ít khi dùng đến nhưng đồ vật bên trong vẫn rất đầy đủ.
Bạch Tông Ân ngồi ở phía sau bàn làm việc, Tưởng Chấp cúi đầu ủ rũ đi vào, tựa như đang tiến vào pháp trường.
Cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới.
...
Nửa giờ sau, Tưởng Chấp cần cù chăm chỉ pha trà rót nước cho anh trai, Bạch Tông Ân nhấp một ngụm, nói: "Mấy người tuổi trẻ còn nhỏ các cậu thường thích cái gì?"
"Hả?" Tưởng Chấp sững sờ.
Nhưng anh trai cũng đâu có già đâu, chỉ lớn hơn hắn bốn tuổi thôi mà.
Bạch Tông Ân nhìn sang, Tưởng Chấp lập tức không dám ngây người nữa, mở miệng nói, "Thì chơi game, ván trượt, xe gắn máy, uống rượu, hút thuốc, disco ——".
Hình như sắc mặt đại ca càng ngày càng lạnh...
"A em không thích mấy cái đó, em thích đọc sách hơn cơ." Tưởng Chấp phản ứng lại, quyết định thật nhanh, đàng hoàng trịnh trọng nói.
Bạch Tông Ân: "Thôi. Ngày hôm nay tới đây, giờ tự cậu làm bài tập đi." Sau đó anh liền điều khiển xe lăn đi ra ngoài.
Toàn bộ phòng sách giờ chỉ còn mỗi một mình Tưởng Chấp, hắn mở ra bút máy, bài tập giáo sư giao còn có cả luận văn chưa làm xong, cẩn thận tỉ mỉ bắt đầu viết, lỡ đâu tí nữa đại ca lại quay lại kiểm tra. Hắn viết được một nửa, đột nhiên nghĩ đến câu nói 'Mấy người tuổi trẻ còn nhỏ các cậu thường thích cái gì?' của anh trai có ý nghĩa gì.
Hình như anh dâu cùng lứa tuổi với hắn.
Cho nên tuổi trẻ còn nhỏ các cậu = anh dâu...
Tưởng Chấp xị mặt xuống, thật sự không còn hứng làm bài tập nữa.
Sau đó lại đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua, lúc nhìn thấy anh dâu ngồi xem phim hoạt hình Na Tra, hắn chỉ buột miệng nói 'thời đại nào rồi mà còn xem cái này', sau đó sáng hôm sau anh trai liền lấy danh nghĩa của hắn mua máy chơi game đời mới nhất cho anh dâu sao?
Tưởng Chấp:...
Cả người chua một vùng lấy điện thoại ra, click mở vào ảnh một vùng sao trời.
【JZ】: Thanh Thời ca ca, anh đến trường quay rồi sao? [ hình ảnh bài tập ][ Husky mệt co quắp. jpg]
Sau mười phút.
【 Úc Thanh Thời】: Buổi chiều mới phải đi, vừa rồi có bận một chút. Em phải cố gắng lên [ xoa xoa đầu chó. jpg][ hiện trường đóng phim sao trời. jpg]
Husky như được tiêm máu gà, lần nữa vùi đầu vào làm bài tập.
Trên bản chất thì Tưởng Chấp rất giống với đại ca hắn. Lần thứ nhất yêu thích một người, là toàn tâm toàn ý đặt người ta vào tim.
Bên ngoài phòng khách.
Bạch Tông Ân đang bồi thiếu niên chơi game.
Thuốc bác sĩ Liễu đưa là cao trong suốt, thoa lên da lạnh lẽo, ăn xong cơm thì đã tan hết ra. Da dẻ thiếu niên rất trắng, như là noãn ngọc, bây giờ trên gò má lại trơn bóng, hồng hồng rất dễ thấy.
Bạch Tông Ân thấy vậy, đôi con ngươi liền lạnh lại.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên w.att.pa.d cmj_jinju, vui lòng tôn trọng công sức của tác giả và người edit bằng cách không đọc truyện trên các web khác, làm ơn!!!)
"Ông xã, anh nhanh lên, cái đĩa, tui muốn cái đĩa."
Tề Trừng đang chơi game nhà bếp, cậu phụ trách làm hamburger, thấy ông xã đem đĩa ra rồi, cậu liền đem đồ ăn đặt lên trên sau đó bê ra đặt lên bằng chuyền bên ngoài.
Không giống như thiếu niên luống cuống tay chân, Bạch Tông Ân đơn giản xử lí rất nhanh đã xong.
Ông xã thật lợi hại.
Cún con lại muốn nịnh bợ một chút.
Đến chín giờ, Tề Trừng không chơi nữa, đứng lên dọn dẹp máy chơi game và đồ ăn vặt đầy nhà. Tưởng Chấp vùi đầu trong thư phòng làm bài tập, rốt cuộc cũng làm sắp xong, vừa đi ra đã thấy anh dâu đang thu dọn máy chơi game và nhìn anh trai mình với vẻ mặt đầy sùng bái."Ông xã, anh thật lợi hại nha. Sáng mai chơi tiếp có được hay không?"
Tưởng Chấp: Alo, hắn xong rồi này, để ý tới hắn chút đi.
"Anh, em làm xong bài tập rồi."
Bạch Tông Ân gật đầu một cái, dự định trở về phòng.
Tưởng Chấp:??? "Anh, anh không kiểm tra sao?"
Xe lăn dừng lại, "Tiểu Chấp, cậu năm nay hai mươi rồi, làm xong bài tập thì giao cho giáo sư, không cần tôi phải kiểm tra." Bạch Tông Ân nói xong, "Rõ chưa?"
"... dạ rõ."
Anh dâu thì còn nhỏ, hắn thì không phải. Tưởng Chấp cúi đầu ủ rũ.
"Sau này ít đi quán bar lại, đi ngủ sớm một chút."
"Há, dạ được, đại ca ngủ ngon. Anh dâu ngủ ngon." Husky Tưởng Chấp tội nghiệp.
Trở lại lầu hai, Bạch Tông Ân dừng lại ở cửa phòng, Tề Trừng cũng dừng chân lại, vui vẻ phất tay, "Ông xã ngủ ngon. Chú Quyền ngủ ngon."
"Tiểu Trừng, trên mặt con có vết thương, nhớ đừng để dính nước." Chú Quyền nhắc nhở.
Thiếu chút nữa đã quên rồi. Tề Trừng ngoan ngoãn gật đầu, biểu thị nhớ kỹ.
Bạch Tông Ân không nói gì, trở về phòng.
Chờ mãi mà không thấy ông xã nói ngủ ngon, cún con Tiểu Tề Trừng xụ mặt xuống nhưng rất nhanh liền vui vẻ trở lại.
Hôm nay ông xã không tức giận, đó là điều tuyệt vời nhất rồi!!!
Tề Trừng xuất thân là cô nhi, từ nhỏ đã hiểu rõ một đạo lý. Chỉ cần đối với một chuyện, mong đợi thấp lại một chút, sau đó chỉ cần có được một tí thu hoạch, thì sẽ thật hạnh phúc vui sướng. Không có thu hoạch cũng không có gì khổ sở, bởi vì cậu cũng không mất đi cái gì, dù sao đi nữa vẫn là có chỗ tốt!
Cún con vui vui vẻ vẻ trở về phòng ngâm nước nóng tắm.
Cậu còn chưa xem xong quyển truyện tranh thiếu nữ kia.
Hôm nay nữa thì có thể đọc xong, ngày mai lại đi mua thêm quyển khác.
Có thể ăn gà rán, uống trà sữa.
Quá tuyệt!
Lúc tắm, Tề Trừng cẩn thận từng li từng tí để mặt không bị dính nước. Sau khi ngâm mình xong thì dùng khăn lông lau mặt. Cậu nhìn thấy chính mình trong gương, hai má như có thêm chút thịt, cũng không giống như lần trước thấy được quầng thâm xanh đen dưới mắt.
Tất nhiên rồi, gần đây cậu được nuôi cho ăn ngon ngủ ngon thế cơ mà.
Tề Trừng cười rộ lên, lộ ra cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Hình như quên không đem thuốc lên rồi.
Không sao không sao, dù gì bác sĩ cũng đã thoa thuốc, bây giờ không bôi cũng chả có việc gì.
Nếu là trước đây, bị thương nặng hơn cái này cậu cũng sẽ mặc kệ, để nó tự động kết vảy.
Nghĩ thế, Tề Trừng mặc vào áo ngủ LV, xoành xoạch nhảy vào ổ chăn.
Vui vẻ, còn nửa tiếng nữa để xem nữ chính!
...
Mơ mơ màng màng, Tề Trừng cũng không biết lúc nào đã ngủ mất.
Cửa phòng được đẩy ra, Bạch Tông Ân điều khiển xe lăn yên tĩnh không gây ra tiếng động. Đèn ngủ ở đầu giường vẫn bật, tia sáng màu cam nhu hòa chiếu lên người thiếu niên đang nằm trên giường, chăn quấn ở dưới thân, tư thế ngủ lung ta lung tung có chút đáng yêu, áo ngủ vén lên, lộ ra cái bụng nhỏ trắng bóc, giống như cún con đang phơi bụng ngủ vậy.
Trên đùi Bạch Tông Ân có một hòm thuốc.
Anh dời mắt khỏi cái bụng cún kia, lấy tăm bông khử khuẩn nhẹ nhàng lau qua, đầu ngón tay mang theo thuốc mỡ...
Tề Trừng mơ một giấc mơ. Cậu thấy một chú chó màu trắng, mắt to tròn lè cái lưỡi hồng hồng ra liếm liếm mặt cậu, liếm đến mức làm cậu thấy rất mát mẻ, như là cơn gió lạnh mùa hè thổi qua, làm vết thương rất thoải mái, sau đó chú chó lại cọ cọ đầu mũi của nó với mũi cậu.
"Tiểu bạch không nên nháo."
Thiếu niên trong mộng nói mớ.
Bạch Tông Ân thu hồi lại tay đang điểm lên mũi Tề Trừng.
"Ngủ ngon." Anh dừng một chút, "Trừng Trừng."
Ngày thứ hai, Tề Trừng tỉnh lại lết đi đánh răng, phát hiện mấy vết thương trên mặt đã phai nhạt dần, bây giờ đã bắt đầu kết vảy.
Cậu nói mà, một chút xíu vết thương nhỏ nhoi ấy căn bản không cần bôi thuốc, tự nó sẽ trở nên tốt dần thôi!
Hơn bảy giờ, trong phòng ăn mọi người đã đến đủ cả. Sáng hôm nay, chú Quyền làm bánh thịt bò, mùi thơm của hành lá xắt nhỏ, cái bánh to bằng nắm tay trẻ con, từng tầng từng tầng vỏ xốp giòn, bên trong bao bọc nhân bánh là thịt bò và hành lá, mặt trên có rắc chút vừng đen.
Miệng vừa cắn xuống một ngụm, rắc rắc, vỏ bánh vỡ ra còn lại hương vị nhân bánh tuyệt vời bên trong.
Tưởng Chấp là người phương bắc chính gốc, hắn cực kì yêu thích các món nước dùng như mì, bún.
Bây giờ còn có một ly sữa đậu nành không đường, thấm thuần hương vị đậu, uống một ngụm, dạ dày cũng thật thoải mái.
"Aiz, quá tuyệt." Tề Trừng trước đây không cảm thấy được mì, bún tốt chỗ nào, nhưng bây giờ không giống vậy nữa. Bất kể là sủi cảo ngày hôm qua, hay là ngày thứ nhất ăn mì sợi mà dì giúp việc làm cho, sau đó còn là bánh quẩy của chú Quyền, rồi bánh bao gạch cua, bánh thịt bò.
Hiện tại cậu yêu nhất là món này nha.
"Tiểu Tưởng ăn nhiều một chút." Chú Quyền cười ha ha bê ra một lồng mới.
Tưởng Chấp cảm động gớt nước mắt, "Vẫn là có chú Quyền mới nhớ đến con, con ở trong cái nhà này chẳng có một vị trí."
Bạch Tông Ân thả xuống cái chén trong tay.
"Thật ra cũng có." Tưởng Husky lúng túng.
"*ICON Sheene." Bạch Tông Ân ngữ khí nhàn nhạt, "Quà sinh nhật của cậu, hẳn là một tuần sau sẽ vừa vặn đến."
Ngày năm tháng một là sinh nhật của Tưởng Chấp, một tuần lễ sau thì vừa vặn trước sinh nhật một ngày.
Tưởng Chấp:!!!
Kinh hỉ tột độ, Tưởng Husky lao đến ôm lấy đại ca, ngao ngao ngao nói: "Anh, anh nói thật sao? Thật sự mua được, ôi má, toàn cầu cũng chỉ có năm mươi ba chiếc. Em yêu anh quá đi mất anh trai của emm!!!"
Vì để tưởng niệm tay đua kiệt xuất của Anh quốc- Barry Sheene, nên họ chỉ sản xuất một số lượng giới hạn.
Tưởng Chấp trước giờ luôn có một chấp niệm rất lớn với xe, người lớn trong nhà không hiểu và cũng không khuyến khích đam mê của hắn, 'Lái xe motor nhiều nguy hiểm, để mẹ mua xe thể thao cho con', 'Đã lớn như vậy rồi phải ổn trọng, sao lại chơi xe máy cái gì'. Nhưng Tưởng Chấp cũng không ngờ anh trai hắn lại nhớ kĩ, năm mười tám tuổi đã đáp ứng nguyện vọng của hắn.
"Tay." Bạch Tông Ân nhắc nhở.
Tưởng Chấp sảng khoái buông tay ra, biết rằng đại ca không thích người khác ôm anh. Bây giờ hắn không cảm thấy rằng anh trai đã bỏ rơi hắn nữa, Tiểu Husky đắc ý gặm bánh, khoe khoang với anh dâu.
"Anh trai nhớ kỹ sinh nhật tôi, còn có cả quà là hàng limited toàn cầu nữa đó."
Tề Trừng hự hự cắn bánh thịt bò.
Tốt ghê!
"Xe máy hẳn rất đắt, so với máy chơi game càng quý giá hơn."
Tề Trừng cầm cốc sữa đậu nành tu ừng ực.
A a, thật đã!
Husky đắc ý nửa ngày nhưng không thấy anh dâu đáp lại, "Anh dâu, cậu không có gì muốn nói hả? Cậu sẽ không ăn dấm chứ? Vì đại ca tốt với tôi như vậy."
"Ăn dấm?" Tề Trừng trợn to hai mắt, khó hiểu: "Tại sao tui phải ghen với cậu?" - "Cậu chỉ là một tên em trai."
Tưởng Chấp:... Một kích ngay tim. Hắn cảm giác anh dâu đang mắng người.
"Chính là anh ấy tốt với tôi —— "
"Đó là bởi vì chồng tui là người tốt nhất vũ trụ." Cún con nghiêm túc.
Người tốt sao?
Bạch Tông Ân cảm thấy buồn cười, thần sắc lạnh như băng. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen láy sáng ngời của thiếu niên lại im lặng không nói gì, ngầm tiếp nhận tấm thẻ người tốt này, mở miệng hướng Tưởng Chấp nói, "Xe có còn muốn không?"
Tưởng Chấp bé ngoan ngậm miệng, có quà rồi thì anh dâu vẫn là anh dâu mà, hắn cũng không phải là không có một chút địa vị nào!
Hắn chính là một tên em trai!
Ăn xong bữa sáng, Tưởng Chấp vui sướng trở về đi học.
Tề Trừng ở phòng khách chơi game, ông xã có việc phải trở về phòng xử lý. Chơi một hồi, cậu bắt đầu suy nghĩ xuất thần, trên màn hình hiện lên dòng chữ【Game Over】.
Cún con chống cằm, nghĩ về một chuyện.
Ông xã đúng thật là đem Tưởng Husky coi như em trai ruột mà đối xử. Tuy rằng trên mặt có ý xa lánh, lạnh nhạt Husky, nhưng trong lòng vẫn coi trọng tình cảm này. Nghĩ đến việc sau này anh em bọn họ trở mặt thành thù, Tề Trừng thật thương tâm thay cho Bạch Tông Ân, nhưng mà cậu cũng chả có năng lực gì có thể ngăn cản được chuyện ấy.
Khoảng thời gian ông xã đứng đầu cả phương bắc này cách bây giờ còn bốn, năm năm.
Tề Trừng phồng má, nghĩ nghĩ, dựa theo cốt truyện, vì ông xã là đại nhân vật phản diện nên sau đó rơi vào kết cục rất thảm, nhưng mà cậu cũng là chồng nhỏ của đại nhân vật phản diện á!
Thôi, dù sao cậu vốn dĩ đã sắm vai pháo hôi, kết cục thảm thiệt thảm cũng đã được định từ trước.
Được vui vẻ sống hạnh phúc nhiều năm như vậy là đã kiếm lời rồi!
Cún con Tiểu Tề Trừng lần nữa nghĩ thông suốt, vui sướng trở lại nhìn đến màn hình máy chơi game.
Lại chết thẳng cẳng...
"Ông xã cứu mạng!"
__
Trong một căn phòng ở lầu hai, Bạch Tông Ân vừa kết thúc cuộc nói chuyện.
Máy tính trên bàn làm việc được mở sáng, trên màn hình rõ ràng là cảnh tượng ngày hôm qua ở lầu hai của quán bar. Hơn nữa dưới cây bút máy chính là thông tin của tất cả nhân vật đã xuất hiện trên video, từ gia thế đến thân phận đều được liệt kê đầy đủ, tỉ mỉ.
Vết thương trên mặt thiếu niên vì sao mà thành, cứ như vậy tính hết lên người bọn họ đi.
Đáy mắt Bạch Tông Ân không che giấu được lãnh ý.
/114
|