Chương 07: Anh chỉ có giá trị lợi dụng
Edit: Moon Moon
Một Hạ Sơ Lễ mềm mại yêu kiều lại đáng thương hoàn toàn không phải người vừa rồi ra tay mạnh mẽ, nhóm người Bạch Chỉ Nghiên đều sợ đến ngây dại.
"Anh Thâm, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Khác với Hạ Sơ Lễ giả vờ dịu dàng, một giọng nói truyền ra từ trong thang máy, tiếng nói dịu dàng nhu hòa như nước.
Hạ Sơ Lễ dừng động tác lại, cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy trắng dài tinh khôi này không phải Cố Vãn Tình thì là ai?
Sơ Lễ nhà họ Hạ, Vãn Tình nhà họ Cố, là hai mỹ nhân nổi danh nhất trong số những gia đình danh giá, chỉ là những lời bình phẩm về hai người lại khác nhau một trời một vực.
"Sơ Lễ." Cố Vãn Tình làm như không hề nhận ra bầu không khí khác lạ này, cô ta kinh ngạc nhìn về phía Bạch Chỉ Nghiên: “Sao mấy người lại ở đây?"
Nhìn thấy Cố Vãn Tình tới, Bạch Chỉ Nghiên lập tức có cảm giác tập hợp đầy đủ lực lượng.
Cô ta và Cố Vãn Tình có quan hệ không tệ, Cố Vãn Tình lại được Phó Cận Thâm coi như em gái ruột, cô ấy tuyệt đối sẽ không để con khốn dám động thủ đánh cô ta được tốt hơn!
"Vãn Tình! Cậu tới thật đúng lúc!" Bạch Chỉ Nghiên vội vàng lôi kéo Cố Vãn Tình không biết cái gì đến bên cạnh mình, kẻ ác mách tội trước: "Tối hôm qua Hạ Sơ Lễ vụng trộm bỏ thuốc kích thích cho anh Phó uống!"
"Sơ Lễ và anh Thâm?" Cố Vãn Tình bỗng dưng trừng lớn mắt, lại vội vàng khôi phục lại bình tĩnh: "Tiểu Nghiên, cậu không nên nói lung tung những này, đây là chuyện riêng giữa bọn họ."
Mặc kệ là lúc nào, chỉ cần nghe được hai chữ "anh Thâm" là Hạ Sơ Lễ lập tức sinh ra ý phản kháng.
Bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Bạch Chỉ Nghiên, Hạ Sơ Lễ biết cô ta muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Trước kia cô yêu Phó Cận Thâm, ghen ghét với Cố Vãn Tình là điều đương nhiên, nhưng bây giờ, đối với cô mà nói thì người đàn ông này...
Chỉ còn lại giá trị lợi dụng.
"Tôi thật sự không làm loại chuyện như này." Ánh mắt Hạ Sơ Lễ trở nên ảm đạm, cô ngước lên nhìn Phó Cận Thâm, nói khẽ: "Xin anh tin tưởng tôi, A Thâm, nếu như tôi nói láo, tôi sẽ chết không yên lành."
Nghe thấy Hạ Sơ Lễ buông lời thề độc, Bạch Chỉ Nghiên bị nghẹn đến tức ngực, dù sao thì cô ta cũng chột dạ, không làm được chuyện nguyền rủa chính mình.
Chưa từng nghe thấy cô bé này gọi mình như vậy, ánh mắt Phó Cận Thâm hơi trầm xuống, đương nhiên là anh tin tưởng cô, anh còn không đến mức không phân biệt được đúng sai.
Bạch Chỉ Nghiên trước mắt này, hiển nhiên là đến đây có chuẩn bị, mang theo người giúp đỡ và phóng viên, Phó Cận Thâm phát hiện người phóng viên kia, thấy anh ta vụng trộm sờ lên cánh tay, liền biết có vấn đề.
Duỗi cánh tay dài ra, Phó Cận Thâm không chút lưu tình túm lấy cánh tay của tên phóng viên kia, dùng sức vặn một cái.
"A a a!" Tên phóng viên kêu đau một tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì camera dự phòng giấu ở trong tay áo lập tức rơi xuống đất.
Không cần Phó Cận Thâm ra lệnh, trợ lý đặc biệt của anh lập tức tiến lên ghì chặt người này xuống.
Bạch Chỉ Nghiên nhìn đường cong sườn mặt đẹp như điêu khắc của Phó Cận Thâm, bên trong vẻ lạnh lẽo cứng rắn kia không hề mất đi sự sắc bén, trong lòng cô ta bỗng nhiên thấp thỏm, có phải anh đã nghe con khốn Hạ Sơ Lễ kia nói cái gì rồi hay không?
Trong lúc mỗi người một suy nghĩ, người của Phó Cận Thâm đã đuổi hết quần chúng vây xem đi, người đàn ông nhíu mày nhìn gương mặt phiếm hồng của Hạ Sơ Lễ.
Làn da của cô rất trắng, hơi có chút gì là lập tức nhìn ra được có vấn đề ngay.
"Tôi không sao." Hạ Sơ Lễ nhận thấy ánh mắt của Phó Cận Thâm thì hời hợt cười cười, dù sao thì một bàn tay này cô cũng đã mạnh mẽ đáp trả rồi.
Âm thầm nhìn Bạch Chỉ Nghiên một chút, có thể thấy rõ ràng dấu tay in trên mặt cô ta, trong ánh mắt Hạ Sơ Lễ là vẻ cười mà như không cười lập tức khiến cho đối phương giận mà không dám nói gì.
[Cô có tiếp tục giày vò, anh ta cũng không nhìn thấy cô đâu!]
Đọc được trong mắt Hạ Sơ Lễ ẩn ý này, Bạch Chỉ Nghiên cắn chặt hai hàm răng trắng.
Dựa vào cái gì?
Con khốn kia có điểm nào hơn được cô ta?
Cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho con khốn kia.
/960
|