Chương 19: Cô chỉ muốn tiếp tục sống
Edit: Moon Moon
Biết Hạ Sơ Lễ có lời muốn nói với mình, đúng lúc ông cụ Phó cũng muốn nói chuyện với cô, sau bữa ăn liền bảo cô đến phòng sách nói chuyện.
Ngoài cửa là ánh mắt ghen tị của Khâu Xảo Vân, Hạ Sơ Lễ khẽ cười một tiếng, đóng cửa phòng sách lại.
"Sơ Lễ, ngồi đi." Ông cụ Phó vỗ vỗ lên ghế sô pha, nhìn cô gái khiến người khác yêu thích này: “Ngày trước con nghịch ngợm là nghịch ngợm, hiện giờ hồi tâm cũng rất tốt, cho dù thế nào cũng được, con cứ làm chuyện mà con muốn."
Trong lòng Hạ Sơ Lễ cảm thấy ấm áp, đây là câu nói đầu tiên sau khi cô sống lại mà nghe vào cảm thấy ấm lòng.
Cô biết trước kia mình làm cô chủ nhà họ Hạ, thanh danh không tốt, giờ ông cụ Phó dùng từ "nghịch ngợm" này, thật sự thiếu chút nữa đã làm vành mắt cô đỏ lên.
Ông thật sự coi cô như người thân trong nhà mình.
"Chuyện của con và A Thâm, khiến con phải chịu thiệt thòi rồi." Ông cụ Phó hắng giọng một cái: “Biết các con có tiến triển, ba thật sự rất vui vẻ."
Mặt Hạ Sơ Lễ đỏ lên, lời này cô hoàn toàn không có cách nào nói tiếp.
"Đúng rồi, con muốn nói chuyện gì với ba?" Ông cụ Phó quay lại chủ đề chính.
Hạ Sơ Lễ không nghĩ tới chỉ là một ánh mắt của mình, ông cụ Phó đã hiểu được rõ ý của cô, cô chần chờ một lát rồi nói: "Ba, con muốn theo thầy Lạc Trường An học một chút võ nghệ phòng thân."
"Con?" Ông cụ Phó sợ ngây người: “Tên khốn Ngôn Mặc này còn sợ khổ không muốn đi, con chắc chắn mình có thể làm sao? Trường An sẽ không vì con là con gái mà nương tay đâu."
"Con sẽ dốc hết toàn lực kiên trì ạ." Lần này Hạ Sơ Lễ và Bạch Chỉ Nghiên gây gổ một trận, cô đã hiểu ra, bảo vệ tốt bản thân mới là cách thức đúng đắn nhất: “Thể chất của con không tốt lắm, lúc đầu con cũng định đăng ký học Taekwondo."
Bây giờ cô chẳng muốn quản cái gì cả, chỉ muốn tiếp tục sống, chứ không phải mỗi khi phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn cô đều không có cách nào phản kháng.
"Ai." Ông cụ Phó thở dài, cô bé này có giải thích thế nào đi nữa, ông cũng đều hiểu: “Vậy để ba hẹn gặp Trường An một chút, rồi đưa con đi gặp cậu ta."
Cho dù là ngôi nhà này, hay là Phó Cận Thâm, đều không mang lại cho cô cảm giác an toàn.
"Con cảm ơn ba!" Hạ Sơ Lễ cười vui vẻ, thầy giáo này hẳn là một thầy dạy võ giỏi, cô nhất định phải theo anh ta nghiên cứu một chút xem làm thế nào để khiến cho thân thế của mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Chí ít thì khi gặp lại người đàn ông trong bóng tối kia, cô cũng có năng lực tự vệ, chứ không phải là chỉ trơ mắt nhìn đối phương đâm một dao vào tim của mình.
Khi Hạ Sơ Lễ đi ra khỏi phòng sách, bất giác đưa tay vuốt vuốt tim.
Cô thực sự đã phải chịu kích thích, chỉ riêng nghĩ đến cảnh tượng trước khi chết kia, trái tim cô liền như bị bóp nghẹt, co rút đau đớn.
Phó Cận Thâm đã thay đổi một bộ tây trang màu khói xám chuẩn bị ra ngoài. Anh đang đi xuống cầu thang thì vừa hay trông thấy động tác của Hạ Sơ Lễ.
"A Thâm, đi thong thả." Hạ Sơ Lễ tự nhiên thả tay xuống, dựa người vào lan can tầng trên, cười nhẹ nhàng rồi phất phất tay với người đàn ông.
Vốn dĩ tâm tình của Phó Cận Thâm đã rất tệ, nhìn thấy điệu cười này của Hạ Sơ Lễ thì càng nát bét hơn, anh không buồn đáp lại cô, lạnh mặt đi xuống.
"Lãnh đạm vậy sao?" Hạ Sơ Lễ cũng không nghĩ Phó Cận Thâm sẽ để ý tới mình, cô cười cười, tự trở lại phòng ngủ.
Cuối cùng, khi ở trong không gian riêng chỉ còn lại một thân một mình, Hạ Sơ Lễ thở một hơi thật dài, lúc này mới kịp bình ổn lại tâm tình một chút.
Bỗng nhiên được sống lại, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi so với kiếp trước, nhìn thì có vẻ như cô vẫn bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại hỗn loạn, những người khác không thể nào hiểu được.
"Rốt cuộc thì là ai muốn đẩy mình vào chỗ chết?" Hạ Sơ Lễ bất an ôm gối, nằm dựa ở đầu giường, sờ tay lên bụng.
Bé con ở cùng cô mấy tháng đã ở lại trong thời không kia, giờ cô cũng chỉ có thể cô đơn một mình.
Hạ Yên Nhiên.
/960
|