Chương 12: Anh cũng cho là cô đẩy?
Edit: Moon Moon
Hạ Sơ Lễ nheo mắt lại, người của Khâu Xảo Vân cũng dám mắng cô như thế, xem ra bình thường cô ta nói xấu cô ở trước mặt người mình không ít nhỉ.
"Mời cô nhìn cho rõ ràng, khoảng cách giữa tôi và chị hai xa như vậy, làm sao tôi đẩy chị ta được?" Hạ Sơ Lễ nhịn không được lộ ra ánh mắt ngốc nghếch khiến người ta thương xót.
Gây ra chuyền náo loạn lớn như thế, Mục Văn Quân lo lắng ông cụ luyện công buổi sáng sắp trở về, bất đắc dĩ đành đi ra.
"Sáng sớm, ồn ào cái gì? Đều là người một nhà, có mâu thuẫn gì thì nói chuyện cho cẩn thận." Mục Văn Quân vừa vặn thở ra một hơi: “Sơ Lễ, dù nói thế nào thì con cũng ít tuổi hơn con dâu thứ hai, tôn trọng chị dâu là chuyện phải làm, sao con lại ra tay?"
Hạ Sơ Lễ thấy ánh mắt Khâu Xảo Vân sắp phát sáng cả lên, cô cố gắng kìm lại cảm xúc, đứng ở trước mặt Khâu Xảo Vân, đỏ mắt đáp lại: "Mẹ, con không hề gây chuyện, cũng không làm gì chị hai, sao con lại muốn làm loại chuyện quá đáng bậc này khi mà đang có nhiều người nhìn chằm chằm như thế chứ?"
Khâu Xảo Vân lập tức ngây ngẩn cả người, bà ta còn chưa gạt nước mắt đi đâu, sao mà con khốn kia lại khóc nhanh như vậy chứ?
Nghĩ đến cảnh tượng trước khi chết kia, nước mắt Hạ Sơ Lễ càng rơi như đê vỡ.
Cô trùng sinh, thế nhưng con của cô đã mất đi mãi mãi.
"Mẹ, lần trước sau khi nghe mẹ nói, con vẫn luôn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu lời con nói khiến cho chị hai không thoải mái, là lỗi của con, con xin lỗi chị hai." Hạ Sơ Lễ vừa khóc vừa cúi đầu trước Khâu Xảo Vân: “Em không hề đẩy chị hai, em dám thề độc bất kể kiểu gì."
Hai người Khâu Xảo Vân và cô nữ hầu đều ngẩn người trên mặt đất, từ trước đến nay họ chưa từng thấy Hạ Sơ Lễ khóc bao giờ, chứ đừng nói là khóc đến thảm như vậy!
Cô như này, ai nhìn vào cũng thấy là hai người bọn họ không đúng!
Mục Văn Quân nghe thấy Hạ Sơ Lễ nói như vậy, đảo mắt nhìn về phía Khâu Xảo Vân, ánh mắt bà ta chợt lóe lên, lắp bắp nói: "Chẳng, chẳng lẽ là tôi tự đẩy mình hay sao?"
Con khốn kia cũng muốn thề độc luôn rồi, Khâu Xảo Vân hoàn toàn không biết nên phản bác lại thế nào, bà ta lại cũng không dám tự rủa mình.
Lúc trước Mục Văn Quân còn nhìn thấy Hạ Sơ Lễ không vừa mắt, giờ khắc này bà ta bỗng nhiên nhìn thấy cái bóng của mình trên người cô.
Bà ta cũng đã từng dùng loại thủ đoạn như này để tự vệ.
"Tôi nỗ lực vì cái nhà này nhiều như vậy, cô lại đổ oan cho tôi như thế sao? Ngay cả một đứa nhóc con như cô cũng có thể bắt nạt tôi!" Khâu Xảo Vân quyết định liều chết đổ thừa, chờ ông cụ trở về định đoạt.
Hôm nay bà ta nhất định phải trừng trị con nhóc khốn kiếp không có giáo dục này!
"Làm sao bây giờ, mợ hai và mợ chủ nhỏ cãi nhau rồi, một lát nữa ông cụ nhìn thấy sẽ càng giận dữ hơn!"
"Thì giờ có cách nào đâu, là mợ chủ nhỏ không đúng mà! Bây giờ mợ hai vẫn còn nằm trên mặt đất không dậy nổi kìa!"
Mấy nữ hầu còn muốn tiếp tục nói chuyện, lại bị người bên cạnh bỗng nhiên động vào một cái!
"Các người đang làm gì?"
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lạnh lùng, mang theo một loại uy nghiêm không thể chống lại, chỉ là đi từ cổng vào, cũng khiến cho tất cả mọi người không cả dám thở mạnh một tiếng.
Không nghĩ tới Phó Cận Thâm lại trở về nhanh như vậy, Hạ Sơ Lễ kinh ngạc nhìn anh, quên luôn rằng khóe mắt mình vẫn còn ướt.
Thấy Phó Cận Thâm tới, Mục Văn Quân tự động lùi sang một bên, con trai của bà ta mới là người nắm quyền trong nhà họ Phó, nghe anh vô điều kiện.
Khâu Xảo Vân chuẩn bị xong cả đống lí do thoái thác, còn chưa kịp nói ra miệng, đã nhìn thấy Phó Ngôn Mặc mặt vàng như màu đất đi ra từ phía sau Phó Cận Thâm.
Xem ra chính là gặp rắc rối bị Phó Cận Thâm bắt được.
Nghĩ đến lời Hạ Sơ Lễ vừa nói, trong lòng Khâu Xảo Vân nảy lên một cái.
Chẳng lẽ Ngôn Mặc thật sự gây chuyện gì rồi?
Anh cũng tự nhiên cho là cô đẩy?
/960
|