Cảnh Tự Thanh nghĩ lại thì hình như sáng nay đã nhìn thấy Đan Nghi xuất hiện ở công ty thì phải.
Việc này lẽ nào có liên quan đến Đan Nghi?
Cảnh Hối thì sống chết cũng không chịu nói.
Cảnh Tự Thanh nói:
- Đan Nghi đã nói với ta rồi, con còn có gì mà giấu với chả giếm?
Cảnh Hối nhớ lại câu mà hôm qua Đan Nghi nói: Trước ngày mai, giữ mồm giữ miệng .
Giờ xem ra cũng đã đến lúc nên có thể nói rồi chăng?
Nghĩ vậy rồi cậu ta mới nói rõ ràng đầu đuôi sự việc đã phát sinh trong ngày hôm qua. Nhưng thực chất thì Cảnh Hối cũng chỉ biết chuyện Đan Nghi đã lấy lại những chiếc vòng thật từ tay Trần Mỹ Tâm, còn những việc khác, bản thân Cảnh Hối cũng không rõ.
Càng nghe Cảnh Hối nói thì thần sắc Cảnh Tự Thanh lại càng trùng xuống.
Mối quan hệ giữa Trần Mỹ Tâm và Trần Hải Minh vốn không tệ, nếu thật là những chiếc vòng thật ấy đã xuất hiện trong tay Trần Mỹ Tâm thì chắc chắn đó là do Trần Hải Minh đang tính kế hãm hại Cảnh gia rồi.
Và Đan Nghi đã lấy lại những chiếc vòng thật ấy, có thể thấy rõ ràng, Đan Nghi đã cứu Cảnh gia.
Cảnh Tự Thanh là người do một tay Đan lão gia tử bồi dưỡng, lại có tình nghĩa huynh muội rất tốt với Đan Khánh, vậy nên những năm qua ông đã luôn một lòng một dạ vì Đan gia mà làm việc.
Tuy là sau khi Đan Khánh mất, Cảnh gia đã luôn phải chịu sự chèn ép của Trần Hải Minh, nhưng Cảnh Tự Thanh cũng chưa bao giờ làm ra việc phản bội Đan gia cả.
Chẳng thể ngờ, Trần Hải Minh lại có thể bạc bẽo tới vậy, dùng đủ mọi cách để ám hại những tâm phúc trung thành của Đan gia châu bảo.
Cảnh Tự Thanh thầm đắn đo, suy nghĩ, Đan Nghi lại đang định làm gì đây?
Ông đã mơ hồ cảm nhận thấy sự thay đổi của Đan Nghi, từ cô đã toát ra phong thái giống như Đan Khánh năm xưa, chỉ là ông vẫn luôn coi cô như một đứa trẻ chưa lớn mà thôi.
Thật không ngờ Đan Nghi giờ đã có bản lĩnh như vậy, đã đủ tài đủ trú để bày mưu đặt kế như vậy.
Cảnh Tự Thanh thầm gật đầu, việc này Đan Nghi không nói ra thì chắc chắn Trần Hải Minh cũng không thể rõ được cơ sự.
Bản thân mình thì lại nhờ hồng phúc của Đan Nghi mà may mắn thoát hiểm cảnh.
Chứ nếu không thì cả đời anh minh của ta đã bị hủy trong gang tấc, kết cả có thể làm rõ mọi chuyện chăng nữa thì vẫn để lại một vết nhơ lớn về nhân phẩm của ông.
Đan Nghi đường hoàng, phóng khoáng, nhân phẩm cao quý, đây cũng coi như là điểm may mắn nhất của Đan gia trong vô vàn những sự bất hạnh khác rồi.
- Ba? Ba? Ba đang nghĩ gì thế?
Cảnh Hối hỏi.
- Chuyện những chiếc vòng này rốt cuộc là thế nào vậy ạ?
- Không sao! Con đi học đi.
Cảnh Tự Thanh cười nói với cậu con trai.
Cảnh Hối không khỏi sợ hãi, bởi tính cậu ta trước giờ nghịch ngợm, hiếu động nên ba cậu ta luôn rất nghiêm khắc và chưa bao giờ cười như này cả.
Cậu ta kinh ngạc nói:
- Ba, ba không phải định đánh con thật đấy chứ?
- Ai muốn đánh con chứ? Đi đi!
Cảnh Tự Thanh nói.
Cảnh Hối nghe vậy mới lao nhanh ra ngoài.
- Quay lại!
Cảnh Tự Thanh một lần nữa gào lên.
Cảnh Hối hốt hoảng đi giật lùi lại.
Cảnh Tự Thanh không nhịn nổi cười,rồi nghiêm sắc mặt nói:
- Đan Nghi là một cô gái tốt, Cảnh gia chúng ta trước giờ cũng luôn hợp tác cùng Đan gia. Con là nam tử hán đại trượng phu nên phải biết nhường nhịn con bé một chút.
- Con tất nhiên là sẽ luôn nhường nhịn cô ấy rồi, con luôn coi Đan Nghi như em gái của mình vậy, con có bao giờ bắt nạt cô ấy đâu, ba không thấy cô ấy có yêu cầu gì là con đều đáp ứng hết sao...
Cảnh Hối nói luôn một tràng không ngưng nghỉ...
Cảnh Tự Thanh vội xua tay ra hiệu cho cậu ta rời đi.
Cảnh Hối đi ra ngoài rồi, trong lòng Cảnh Tự Thanh bắt đầu có vài điều suy nghĩ.
Nếu là Trần Hải Minh muốn hại ông, theo như tính ông trước giờ thì sớm đã không chịu rồi.
Nhưng Đan Nghi mới thật sự là người mang huyết thống Đan gia.
Muốn Cảnh Tự Thanh hoàn toàn tách khỏi Đan gia châu bảo, ông ta hoàn toàn có khả năng làm được và còn có thể tự mình gây dựng cơ nghiệp riêng... Nhưng cái chính ở đây là ông không thể buông tay bỏ mặc Đan Nghi.
Cũng may, chỉ cần đợi hai năm nữa thôi, Đan Nghi có thể trở thành người kế nghiệp rồi.
Việc này lẽ nào có liên quan đến Đan Nghi?
Cảnh Hối thì sống chết cũng không chịu nói.
Cảnh Tự Thanh nói:
- Đan Nghi đã nói với ta rồi, con còn có gì mà giấu với chả giếm?
Cảnh Hối nhớ lại câu mà hôm qua Đan Nghi nói: Trước ngày mai, giữ mồm giữ miệng .
Giờ xem ra cũng đã đến lúc nên có thể nói rồi chăng?
Nghĩ vậy rồi cậu ta mới nói rõ ràng đầu đuôi sự việc đã phát sinh trong ngày hôm qua. Nhưng thực chất thì Cảnh Hối cũng chỉ biết chuyện Đan Nghi đã lấy lại những chiếc vòng thật từ tay Trần Mỹ Tâm, còn những việc khác, bản thân Cảnh Hối cũng không rõ.
Càng nghe Cảnh Hối nói thì thần sắc Cảnh Tự Thanh lại càng trùng xuống.
Mối quan hệ giữa Trần Mỹ Tâm và Trần Hải Minh vốn không tệ, nếu thật là những chiếc vòng thật ấy đã xuất hiện trong tay Trần Mỹ Tâm thì chắc chắn đó là do Trần Hải Minh đang tính kế hãm hại Cảnh gia rồi.
Và Đan Nghi đã lấy lại những chiếc vòng thật ấy, có thể thấy rõ ràng, Đan Nghi đã cứu Cảnh gia.
Cảnh Tự Thanh là người do một tay Đan lão gia tử bồi dưỡng, lại có tình nghĩa huynh muội rất tốt với Đan Khánh, vậy nên những năm qua ông đã luôn một lòng một dạ vì Đan gia mà làm việc.
Tuy là sau khi Đan Khánh mất, Cảnh gia đã luôn phải chịu sự chèn ép của Trần Hải Minh, nhưng Cảnh Tự Thanh cũng chưa bao giờ làm ra việc phản bội Đan gia cả.
Chẳng thể ngờ, Trần Hải Minh lại có thể bạc bẽo tới vậy, dùng đủ mọi cách để ám hại những tâm phúc trung thành của Đan gia châu bảo.
Cảnh Tự Thanh thầm đắn đo, suy nghĩ, Đan Nghi lại đang định làm gì đây?
Ông đã mơ hồ cảm nhận thấy sự thay đổi của Đan Nghi, từ cô đã toát ra phong thái giống như Đan Khánh năm xưa, chỉ là ông vẫn luôn coi cô như một đứa trẻ chưa lớn mà thôi.
Thật không ngờ Đan Nghi giờ đã có bản lĩnh như vậy, đã đủ tài đủ trú để bày mưu đặt kế như vậy.
Cảnh Tự Thanh thầm gật đầu, việc này Đan Nghi không nói ra thì chắc chắn Trần Hải Minh cũng không thể rõ được cơ sự.
Bản thân mình thì lại nhờ hồng phúc của Đan Nghi mà may mắn thoát hiểm cảnh.
Chứ nếu không thì cả đời anh minh của ta đã bị hủy trong gang tấc, kết cả có thể làm rõ mọi chuyện chăng nữa thì vẫn để lại một vết nhơ lớn về nhân phẩm của ông.
Đan Nghi đường hoàng, phóng khoáng, nhân phẩm cao quý, đây cũng coi như là điểm may mắn nhất của Đan gia trong vô vàn những sự bất hạnh khác rồi.
- Ba? Ba? Ba đang nghĩ gì thế?
Cảnh Hối hỏi.
- Chuyện những chiếc vòng này rốt cuộc là thế nào vậy ạ?
- Không sao! Con đi học đi.
Cảnh Tự Thanh cười nói với cậu con trai.
Cảnh Hối không khỏi sợ hãi, bởi tính cậu ta trước giờ nghịch ngợm, hiếu động nên ba cậu ta luôn rất nghiêm khắc và chưa bao giờ cười như này cả.
Cậu ta kinh ngạc nói:
- Ba, ba không phải định đánh con thật đấy chứ?
- Ai muốn đánh con chứ? Đi đi!
Cảnh Tự Thanh nói.
Cảnh Hối nghe vậy mới lao nhanh ra ngoài.
- Quay lại!
Cảnh Tự Thanh một lần nữa gào lên.
Cảnh Hối hốt hoảng đi giật lùi lại.
Cảnh Tự Thanh không nhịn nổi cười,rồi nghiêm sắc mặt nói:
- Đan Nghi là một cô gái tốt, Cảnh gia chúng ta trước giờ cũng luôn hợp tác cùng Đan gia. Con là nam tử hán đại trượng phu nên phải biết nhường nhịn con bé một chút.
- Con tất nhiên là sẽ luôn nhường nhịn cô ấy rồi, con luôn coi Đan Nghi như em gái của mình vậy, con có bao giờ bắt nạt cô ấy đâu, ba không thấy cô ấy có yêu cầu gì là con đều đáp ứng hết sao...
Cảnh Hối nói luôn một tràng không ngưng nghỉ...
Cảnh Tự Thanh vội xua tay ra hiệu cho cậu ta rời đi.
Cảnh Hối đi ra ngoài rồi, trong lòng Cảnh Tự Thanh bắt đầu có vài điều suy nghĩ.
Nếu là Trần Hải Minh muốn hại ông, theo như tính ông trước giờ thì sớm đã không chịu rồi.
Nhưng Đan Nghi mới thật sự là người mang huyết thống Đan gia.
Muốn Cảnh Tự Thanh hoàn toàn tách khỏi Đan gia châu bảo, ông ta hoàn toàn có khả năng làm được và còn có thể tự mình gây dựng cơ nghiệp riêng... Nhưng cái chính ở đây là ông không thể buông tay bỏ mặc Đan Nghi.
Cũng may, chỉ cần đợi hai năm nữa thôi, Đan Nghi có thể trở thành người kế nghiệp rồi.
/263
|