Là đương kim đại tiểu thư duy nhất của Đan gia, cô còn chưa xuất hiện mà Trần Ngọc Tâm có mặt, đang cười nói lả lơi với đám quan khách rồi.
Đan Nghi nở nụ cười tươi tắn bước vào gian phòng, Trần Hải Minh thấy cô thì lập tức nói lớn:
- Nghi Nghi về rồi à con? Con thật là mải chơi quá, không biết cả ngày đều đã đi những đâu mà giờ mới chịu về nữa?
Câu nói của ông ta hệt như sự trách yêu của người cha giành cho cô con gái ham chơi... Nhưng cũng như vô tình mà nói với mọi người trong bữa tiệc, Đan Nghi chính là một đứa con ham chơi không nghe lời.
Đan Nghi cười đáp lại:
- Ba,hôm nay con đi đến mộ thăm ông ngoại nên về muộn chút ạ!
- Thì ra là vậy, xin đại tiểu thư cố nén đau thương!
Lập tức có vị khách mời cất lời an ủi.
Đan Nghi chỉ nhẹ nhàng nói một câu vậy là đã lập tức giải thích được lí do mình về muộn và xóa bỏ được nghi vấn mình là một đứa trẻ ham chơi. Hơn nữa còn thể hiện được sự hiếu thuận của bản thân.
Trần Hải Minh nghe vậy thì cũng chỉ còn cách nở nụ cười gượng gạo:
- Vậy sao? Vậy con nhanh ngồi xuống đây dùng bữa cùng các bác các chứ đi con.
- Vâng ạ!
Đan Nghi ngồi xuống rồi vờ như vô tình mà nói:
- Vừa hay, dùng bữa xong, con sẽ đi thu dọn những món đồ ngọc ngà, đá quý của ông ra. Khi còn sống, ông có nói với con rằng muốn tặng một số món đồ cho các bác, các chú ở đây.
Nghe Đan Nghi nói vậy, mọi người có mặt trong gian phòng đều không khỏi có chút hứng thú.
Đan lão gia nếu đã dặn dò như vậy thật thì chắc chắn những món đồ đó đều không thể chỉ là những món đồ tầm thường rồi. Tuy những vị khách này đều là những người có quyền có địa vị trong xã hội, hàng ngày tiếp xúc với những thứ đồ giá trị là chuyện quá bình thường. Nhưng trang sức ngọc ngà, châu báu, đá quý vốn nổi tiếng đa dạng về mẫu mã, chủng loại, bộ sưu tập của Đan lão gia lại cũng rất phong phú... nên mọi người đều không khỏi tò mò và trông đợi.
- Vậy ư? Thế thì chúng tôi thật là được Đan lão gia ưu ái quá rồi.
Các vị khách nghe vậy thì đều cười nói rôm rả.
Đan Nghi khuôn mặt lộ chút thương cảm mà rằng:
- Nhưng bữa trước cháu có đi xem qua đồ ở phòng ông ngoại thì phát hiện có một số thứ đã không thấy tung tích đâu nữa cả.... À đúng rồi Ngọc Tâm, khi nãy nghe nói em có vào phòng ông chị, không biết có thấy thứ gì không?
Nghe Đan Nghi nói vậy, mọi người lập tức dồn ánh nhìn về phía Trần Ngọc Tâm .
Trần Ngọc Tâm khi nãy vừa lấy được chiếc nhẫn ngọc của Đan lão gia, giờ đang đeo trên tay.
Chiếc nhẫn này có giá trị không nhỏ, là thứ mà khi xưa Đan lão gia luôn đeo theo người, Trần Ngọc Tâm giành được chiếc nhẫn đó thì trong lòng không khỏi dương dương đắc ý. Xong lại sợ dì Dương sẽ tìm cách lấy lại nên chỉ đành mang luôn theo người.
Bị Đan Nghi nhắc nhở như này thì mọi người mới để ý tới chiếc nhẫn mà Trần Ngọc Tâm đang đeo trên tay.
Lập tức không khí căn phòng trở nên rất kì lạ....
Trần Hải Minh nét mặt biến sắc, vừa xong ông ta cũng không để ý là Trần Ngọc Tâm đeo chiếc nhẫn ngọc ấy trên tay, giờ muốn cứu vãn thì cũng đã muộn.
Mọi người ai cũng nhận ra chiếc nhẫn ấy vốn là món đồ mà Đan lão gia thường xuyên mang theo người, giờ Đan lão gia mất đi thì theo lí mà nói chiếc nhẫn đó cũng phải do Đan Nghi tiểu thư bảo quản... vậy sao giờ lại ở trên tay Trần Ngọc Tâm ?
Để che giấu đi vẻ ngại ngùng của mình thì không ít người đã vờ ho nhẹ.
Trần Ngọc Tâm muốn giấu chiếc nhẫn đi thì cũng đã không kịp nữa.
Cô ta đành nói dối để che giấu đi hành vi xấu xa của mình:
- Chiếc nhẫn này là do ông ngoại tặng cho tôi. Tôi là con gái ân nhân cứu mạng của Đan gia, ông ngoại quý tôi nên trước lúc nhắm mắt xuôi tay đã tặng lại chiếc nhẫn cho tôi.
Cô ta nói dường như cũng khá là có lí.
Đan Nghi dường như cũng sớm đã đoán ra câu trả lời của cô ta nên chỉ cười mà rằng:
- Vậy sao? Ông ngoại tôi thật là yêu thương cô mà!
- Vâng ạ!
Trần Ngọc Tâm nở nụ cười đầy khiêu khích, cơ bản là không coi Đan Nghi ra gì.
Trần Hải Minh cũng vội cười:
- Chuyện là vậy thì cũng không có gì đáng nói nữa, nào, mời mọi người tiếp tục dùng bữa đi thôi. Tôi xin kính các vị một li trước.
- Ba, vậy con lên gác thu dọn những món đồ mà ông muốn giành tặng cho các bác, các chú ở đây, để lát mang tặng cho mọi người ạ.
Nói rồi, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Đan Nghi nở nụ cười tươi tắn bước vào gian phòng, Trần Hải Minh thấy cô thì lập tức nói lớn:
- Nghi Nghi về rồi à con? Con thật là mải chơi quá, không biết cả ngày đều đã đi những đâu mà giờ mới chịu về nữa?
Câu nói của ông ta hệt như sự trách yêu của người cha giành cho cô con gái ham chơi... Nhưng cũng như vô tình mà nói với mọi người trong bữa tiệc, Đan Nghi chính là một đứa con ham chơi không nghe lời.
Đan Nghi cười đáp lại:
- Ba,hôm nay con đi đến mộ thăm ông ngoại nên về muộn chút ạ!
- Thì ra là vậy, xin đại tiểu thư cố nén đau thương!
Lập tức có vị khách mời cất lời an ủi.
Đan Nghi chỉ nhẹ nhàng nói một câu vậy là đã lập tức giải thích được lí do mình về muộn và xóa bỏ được nghi vấn mình là một đứa trẻ ham chơi. Hơn nữa còn thể hiện được sự hiếu thuận của bản thân.
Trần Hải Minh nghe vậy thì cũng chỉ còn cách nở nụ cười gượng gạo:
- Vậy sao? Vậy con nhanh ngồi xuống đây dùng bữa cùng các bác các chứ đi con.
- Vâng ạ!
Đan Nghi ngồi xuống rồi vờ như vô tình mà nói:
- Vừa hay, dùng bữa xong, con sẽ đi thu dọn những món đồ ngọc ngà, đá quý của ông ra. Khi còn sống, ông có nói với con rằng muốn tặng một số món đồ cho các bác, các chú ở đây.
Nghe Đan Nghi nói vậy, mọi người có mặt trong gian phòng đều không khỏi có chút hứng thú.
Đan lão gia nếu đã dặn dò như vậy thật thì chắc chắn những món đồ đó đều không thể chỉ là những món đồ tầm thường rồi. Tuy những vị khách này đều là những người có quyền có địa vị trong xã hội, hàng ngày tiếp xúc với những thứ đồ giá trị là chuyện quá bình thường. Nhưng trang sức ngọc ngà, châu báu, đá quý vốn nổi tiếng đa dạng về mẫu mã, chủng loại, bộ sưu tập của Đan lão gia lại cũng rất phong phú... nên mọi người đều không khỏi tò mò và trông đợi.
- Vậy ư? Thế thì chúng tôi thật là được Đan lão gia ưu ái quá rồi.
Các vị khách nghe vậy thì đều cười nói rôm rả.
Đan Nghi khuôn mặt lộ chút thương cảm mà rằng:
- Nhưng bữa trước cháu có đi xem qua đồ ở phòng ông ngoại thì phát hiện có một số thứ đã không thấy tung tích đâu nữa cả.... À đúng rồi Ngọc Tâm, khi nãy nghe nói em có vào phòng ông chị, không biết có thấy thứ gì không?
Nghe Đan Nghi nói vậy, mọi người lập tức dồn ánh nhìn về phía Trần Ngọc Tâm .
Trần Ngọc Tâm khi nãy vừa lấy được chiếc nhẫn ngọc của Đan lão gia, giờ đang đeo trên tay.
Chiếc nhẫn này có giá trị không nhỏ, là thứ mà khi xưa Đan lão gia luôn đeo theo người, Trần Ngọc Tâm giành được chiếc nhẫn đó thì trong lòng không khỏi dương dương đắc ý. Xong lại sợ dì Dương sẽ tìm cách lấy lại nên chỉ đành mang luôn theo người.
Bị Đan Nghi nhắc nhở như này thì mọi người mới để ý tới chiếc nhẫn mà Trần Ngọc Tâm đang đeo trên tay.
Lập tức không khí căn phòng trở nên rất kì lạ....
Trần Hải Minh nét mặt biến sắc, vừa xong ông ta cũng không để ý là Trần Ngọc Tâm đeo chiếc nhẫn ngọc ấy trên tay, giờ muốn cứu vãn thì cũng đã muộn.
Mọi người ai cũng nhận ra chiếc nhẫn ấy vốn là món đồ mà Đan lão gia thường xuyên mang theo người, giờ Đan lão gia mất đi thì theo lí mà nói chiếc nhẫn đó cũng phải do Đan Nghi tiểu thư bảo quản... vậy sao giờ lại ở trên tay Trần Ngọc Tâm ?
Để che giấu đi vẻ ngại ngùng của mình thì không ít người đã vờ ho nhẹ.
Trần Ngọc Tâm muốn giấu chiếc nhẫn đi thì cũng đã không kịp nữa.
Cô ta đành nói dối để che giấu đi hành vi xấu xa của mình:
- Chiếc nhẫn này là do ông ngoại tặng cho tôi. Tôi là con gái ân nhân cứu mạng của Đan gia, ông ngoại quý tôi nên trước lúc nhắm mắt xuôi tay đã tặng lại chiếc nhẫn cho tôi.
Cô ta nói dường như cũng khá là có lí.
Đan Nghi dường như cũng sớm đã đoán ra câu trả lời của cô ta nên chỉ cười mà rằng:
- Vậy sao? Ông ngoại tôi thật là yêu thương cô mà!
- Vâng ạ!
Trần Ngọc Tâm nở nụ cười đầy khiêu khích, cơ bản là không coi Đan Nghi ra gì.
Trần Hải Minh cũng vội cười:
- Chuyện là vậy thì cũng không có gì đáng nói nữa, nào, mời mọi người tiếp tục dùng bữa đi thôi. Tôi xin kính các vị một li trước.
- Ba, vậy con lên gác thu dọn những món đồ mà ông muốn giành tặng cho các bác, các chú ở đây, để lát mang tặng cho mọi người ạ.
Nói rồi, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
/263
|