- Cháu thua chắc rồi!
Đề nghị này có vẻ như đã khiến cho ông thấy rất hứng thú...
Đan Nghi cười, thầm hạ quyết tâm:
- Từ giờ về sau, không một ai được phép gây tổn hại cho những người mà tôi yêu quý nữa!
Thời gian chậm chạp trôi đi....
Theo yêu cầu của cô thì Lục Thượng Hàn đã sắp xếp cho các vị bác sĩ vào vị trí sẵn sàng, nhận được thông báo, Đan Nghi lập tức lao đến ôm lấy ông ngoại rồi khóc lớn:
- Ông ngoại,ông ơi ông tỉnh lại đi, tỉnh lại đi ông ơi. Ông sao vậy chứ,ông ơi!
Nghe thấy tiếng gào khóc của Đan Nghi, các bác sĩ vội đẩy cửa lao vào, Đan Nghi nói với họ vài câu đơn giản, những bác sĩ này vốn đều là người của Lục Thượng Hàn, sớm đã được hắn giao việc rõ ràng, giờ Đan Nghi kêu họ làm gì thì họ lập tức làm theo.
Bọn họ lập tức nói lớn:
- Lão gia tử không còn thở nữa,xem gia sức đã tàn, lực cũng đã kiệt, hết cách rồi.
Trần Hải Minh cũng bị tiếng ồn ào này làm kinh động, cũng vội chạy tới phòng ông ngoại Đan Nghi, nhìn thấy ông nằm bất tỉnh trên giường cùng một đám các bác sĩ, nét mặt ông ta đã ẩn hiện một sự vui mừng khó tả, rồi vờ như rất đau lòng mà lên tiếng:
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?
- Tiên sinh, đại tiểu thư xin bớt đau buồn, lão gia tử... đã tắt thở rồi!
Một bác sĩ đứng ra trả lời.
Trần Hải Minh đã mong đợi giây phút ông ngoại Đan Nghi qua đời này từ không biết bao năm nay rồi, nhưng lại không dám tự tay hạ thủ, thứ nhất là sợ sẽ bị người khác nghi ngờ, thứ hai là Đan Nghi còn nhỏ,ông ta lo sợ địa vị bản thân còn chưa được củng cố vững chắc.
Giờ lão gia tử tự chết đi, cộng thêm địa vị của Trần Hải Minh trong Đan gia đã đủ vững vàng.... đối với Trần Hải Minh đây quả là một tin quá tuyệt vời.
Phải biết rằng cả cuộc đời Đan lão gia tử hô phong hoán vũ, lăn lộn bao năm trong chốn thương trường, trí óc tinh tường vô cùng.
Nếu không phải ngày đó, Đan Khánh đột ngột gặp nạn, Đan lão gia tử quá đau buồn mà sinh bệnh, Trần Hải Minh cũng không dám giở trò đốn mạt như vậy.
Từ đó về sau, sức khỏe của Đan lão gia tử càng ngày càng kém, đến mức phải nằm liệt trên giường.
Nghĩ đến việc Đan lão gia tử chết đi,trong nhà chỉ còn một cô tiểu thư đỏng đảnh là Đan Nghi, trong lòng Trần Hải Minh sung sướng vô cùng.
Ông ta cúi gầm mặt xuống, cất giọng nói đầy đau đớn:
- Bác sĩ, cố thêm chút nữa được không? Lão gia tuy nhiều năm nằm liệt giường nhưng xương cốt vẫn còn khỏe khoắn lắm, không thể ra đi sớm như này được đâu!- Chúng tôi.... Thật sự hết cách rồi!
Các vị bác sĩ ai cũng lắc đầu đầy thất vọng.
Trần Hải Minh gào lên tuyệt vọng, nhìn dáng vẻ ấy hệt như vừa bị mất đi một người thân ruột thịt đúng nghĩa.
Nếu không phải Đan Nghi là người đạo diễn cho màn kịch này thì cô cũng sẽ tưởng lầm, Trần Hải Minh thật sự đau đớn lắm...
Khả năng diễn xuất của ông ta quá cao siêu, nếu ông ta mà theo nghiệp diễn thì giờ chắc hẳn đã phải giành được khá nhiều giải thường danh giá rồi.
Nhưng ông ta tính trước tính sau thì cũng không thể lường tới, màn kịch hiện tại này đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của cô công chúa đỏng đảnh Đan Nghi.
Từ nay về sau, mỗi bước đi của ông ta sẽ chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt của Đan Nghi mà thôi.
Xưa kia ông ta lừa dối, qua mắt Đan Nghi và tất cả mọi người... nhưng từ giờ tình thế đã đảo ngược, Đan Nghi đang từng bước từng bước bắt ông ta phải hiện nguyên hình.
....
Đan Nghi cũng gào khóc thảm thiết:
- Ngoại ơi, ngoại ơi.... ngoại đừng bỏ mặc cháu mà đi mà, ông đừng bỏ cháu, ông ơi....
Trần Hải Minh cũng giả bộ đến bên ôm Đan Nghi vào lòng mà an ủi... rất tròn vai....
Rất nhanh, các bác sĩ đã chuẩn bị xong xuôi để đưa di thể Đan lão gia đến nhà xác, nơi sẽ lo các thủ tục chôn cất....
Trần Hải Minh đang đắm chìm trong niềm vui, trong sự sung sướng vô bờ nên cũng không để tâm kiểm tra tình hình thực tế, Đan lão chết thật hay chưa...
Đan Nghi diễn cũng rất nhập vai, không để lộ ra chút sơ hở nào cả... cô cứ thế ôm chặt lấy di thể ông ngoại mà không chịu buông tay.... cho đến tận khi vào đến nhà xác.
....
Lục Thượng Hàn đến nơi, thì thấy ngay cảnh Đan Nghi gào khóc không ngừng mà ôm lấy cái xác , trong lòng hắn vừa kinh ngạc lại vừa xót xa cho cô.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy Nghi Nghi?
Hắn ôm chặt lấy cô vào lòng:
- Sáng nay không phải sức khỏe của ông vẫn rất tốt sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy Nghi Nghi?
Lục Thượng Hàn vốn anh minh là vậy mà giờ đứng trước cảnh này, thấy cô vợ nhỏ khóc lên khóc xuống, đầu óc bỗng chốc trở lên kém nhanh nhậy hẳn.
Đề nghị này có vẻ như đã khiến cho ông thấy rất hứng thú...
Đan Nghi cười, thầm hạ quyết tâm:
- Từ giờ về sau, không một ai được phép gây tổn hại cho những người mà tôi yêu quý nữa!
Thời gian chậm chạp trôi đi....
Theo yêu cầu của cô thì Lục Thượng Hàn đã sắp xếp cho các vị bác sĩ vào vị trí sẵn sàng, nhận được thông báo, Đan Nghi lập tức lao đến ôm lấy ông ngoại rồi khóc lớn:
- Ông ngoại,ông ơi ông tỉnh lại đi, tỉnh lại đi ông ơi. Ông sao vậy chứ,ông ơi!
Nghe thấy tiếng gào khóc của Đan Nghi, các bác sĩ vội đẩy cửa lao vào, Đan Nghi nói với họ vài câu đơn giản, những bác sĩ này vốn đều là người của Lục Thượng Hàn, sớm đã được hắn giao việc rõ ràng, giờ Đan Nghi kêu họ làm gì thì họ lập tức làm theo.
Bọn họ lập tức nói lớn:
- Lão gia tử không còn thở nữa,xem gia sức đã tàn, lực cũng đã kiệt, hết cách rồi.
Trần Hải Minh cũng bị tiếng ồn ào này làm kinh động, cũng vội chạy tới phòng ông ngoại Đan Nghi, nhìn thấy ông nằm bất tỉnh trên giường cùng một đám các bác sĩ, nét mặt ông ta đã ẩn hiện một sự vui mừng khó tả, rồi vờ như rất đau lòng mà lên tiếng:
- Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?
- Tiên sinh, đại tiểu thư xin bớt đau buồn, lão gia tử... đã tắt thở rồi!
Một bác sĩ đứng ra trả lời.
Trần Hải Minh đã mong đợi giây phút ông ngoại Đan Nghi qua đời này từ không biết bao năm nay rồi, nhưng lại không dám tự tay hạ thủ, thứ nhất là sợ sẽ bị người khác nghi ngờ, thứ hai là Đan Nghi còn nhỏ,ông ta lo sợ địa vị bản thân còn chưa được củng cố vững chắc.
Giờ lão gia tử tự chết đi, cộng thêm địa vị của Trần Hải Minh trong Đan gia đã đủ vững vàng.... đối với Trần Hải Minh đây quả là một tin quá tuyệt vời.
Phải biết rằng cả cuộc đời Đan lão gia tử hô phong hoán vũ, lăn lộn bao năm trong chốn thương trường, trí óc tinh tường vô cùng.
Nếu không phải ngày đó, Đan Khánh đột ngột gặp nạn, Đan lão gia tử quá đau buồn mà sinh bệnh, Trần Hải Minh cũng không dám giở trò đốn mạt như vậy.
Từ đó về sau, sức khỏe của Đan lão gia tử càng ngày càng kém, đến mức phải nằm liệt trên giường.
Nghĩ đến việc Đan lão gia tử chết đi,trong nhà chỉ còn một cô tiểu thư đỏng đảnh là Đan Nghi, trong lòng Trần Hải Minh sung sướng vô cùng.
Ông ta cúi gầm mặt xuống, cất giọng nói đầy đau đớn:
- Bác sĩ, cố thêm chút nữa được không? Lão gia tuy nhiều năm nằm liệt giường nhưng xương cốt vẫn còn khỏe khoắn lắm, không thể ra đi sớm như này được đâu!- Chúng tôi.... Thật sự hết cách rồi!
Các vị bác sĩ ai cũng lắc đầu đầy thất vọng.
Trần Hải Minh gào lên tuyệt vọng, nhìn dáng vẻ ấy hệt như vừa bị mất đi một người thân ruột thịt đúng nghĩa.
Nếu không phải Đan Nghi là người đạo diễn cho màn kịch này thì cô cũng sẽ tưởng lầm, Trần Hải Minh thật sự đau đớn lắm...
Khả năng diễn xuất của ông ta quá cao siêu, nếu ông ta mà theo nghiệp diễn thì giờ chắc hẳn đã phải giành được khá nhiều giải thường danh giá rồi.
Nhưng ông ta tính trước tính sau thì cũng không thể lường tới, màn kịch hiện tại này đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của cô công chúa đỏng đảnh Đan Nghi.
Từ nay về sau, mỗi bước đi của ông ta sẽ chỉ có thể đi theo sự dẫn dắt của Đan Nghi mà thôi.
Xưa kia ông ta lừa dối, qua mắt Đan Nghi và tất cả mọi người... nhưng từ giờ tình thế đã đảo ngược, Đan Nghi đang từng bước từng bước bắt ông ta phải hiện nguyên hình.
....
Đan Nghi cũng gào khóc thảm thiết:
- Ngoại ơi, ngoại ơi.... ngoại đừng bỏ mặc cháu mà đi mà, ông đừng bỏ cháu, ông ơi....
Trần Hải Minh cũng giả bộ đến bên ôm Đan Nghi vào lòng mà an ủi... rất tròn vai....
Rất nhanh, các bác sĩ đã chuẩn bị xong xuôi để đưa di thể Đan lão gia đến nhà xác, nơi sẽ lo các thủ tục chôn cất....
Trần Hải Minh đang đắm chìm trong niềm vui, trong sự sung sướng vô bờ nên cũng không để tâm kiểm tra tình hình thực tế, Đan lão chết thật hay chưa...
Đan Nghi diễn cũng rất nhập vai, không để lộ ra chút sơ hở nào cả... cô cứ thế ôm chặt lấy di thể ông ngoại mà không chịu buông tay.... cho đến tận khi vào đến nhà xác.
....
Lục Thượng Hàn đến nơi, thì thấy ngay cảnh Đan Nghi gào khóc không ngừng mà ôm lấy cái xác , trong lòng hắn vừa kinh ngạc lại vừa xót xa cho cô.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy Nghi Nghi?
Hắn ôm chặt lấy cô vào lòng:
- Sáng nay không phải sức khỏe của ông vẫn rất tốt sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy Nghi Nghi?
Lục Thượng Hàn vốn anh minh là vậy mà giờ đứng trước cảnh này, thấy cô vợ nhỏ khóc lên khóc xuống, đầu óc bỗng chốc trở lên kém nhanh nhậy hẳn.
/263
|