Đan Nghi đi vòng quanh phòng,lấy từ trong mỗi lọ thuốc ra một ít, giữ chặt trong lòng bàn tay... chắc chắn không có bất kì ai nhìn thấy thì mới nhanh chóng trở về phòng mình, đưa hết số thuốc đó cho Lục Thượng Hàn.
- Lục Thượng Hàn,anh hãy tìm người kiểm tra những mẫu thuốc này cho em nhé!
Trần Hải Minh là một kẻ xảo quyệt vô cùng, Đan Nghi không dám tưởng tượng ông ta rốt cuộc đáng sợ tới mức nào .
Vốn chỉ cho rằng ông ta là một người đàn ông tồi, ngoại tình và có con riêng bên ngoài thôi... nhưng thực tế,rất có thể ông ta còn có những bí mật khủng khiếp không dám cho người khác biết đến.
Lục Thượng Hàn gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Việc không thể chậm trễ, những chuyện này phải nhanh chóng tìm ra kết quả mới được.
Đan Nghi quay trở lại phòng ông ngoại, dùng Morse code nói chuyện giải khuây cho ông.
Ông ngoại vị sinh bệnh, miệng không nói được,tai cũng không nghe được, những năm qua đã rất khổ sở...
Ngày thường cũng chỉ có Đan Nghi đến nói chuyện, nói những câu đơn giản cùng ông.
Nửa tiếng sau, Lục Thượng Hàn gửi tin nhắn tới:
- Thuốc không có vấn đề gì!
Không có vấn đề?
Một khi đã nảy sinh nghi ngờ thì Đan Nghi không dễ dàng tin vào kết quả đó.
Cũng giống như niềm tin của cô đối với Trần Hải Minh,một khi đã sụp đổ thì sẽ không thể tin tưởng lại được nữa.
- Em sẽ tiếp tục tìm.
Đan Nghi hồi đáp đơn giản cho Lục Thượng Hàn.
Vừa hay lúc này Tôn hộ lí mang đồ ăn vào cho ông ngoại, Đan Nghi để ý theo dõi, quan sát...
Cô không nói hay dò hỏi bất kì chuyện gì...quay người bước ra ngoài, đi về phía phòng bếp.
- Đại tiểu thư, sao tiểu thư lại đến đây vậy?
Người làm nhìn thấy Đan Nghi bước vào nhà bếp thì đều rất kinh ngạc.
- Tiên sinh đã lệnh cho chúng tôi, không được đại tiểu thư động tay động chân vào bất kì việc gì, đồ ăn làm xong thì thông báo với dì Dương để dì đích thân mang lên cho tiểu thư, tiểu thư đâu phải đích thân đến đây chứ? Tiểu thư nhanh ra ngoài đi, dầu mỡ vương vào người, tiên sinh thấy thì sẽ xót lắm đấy!
Xót? Đan Nghi không khỏi cười lạnh lùng trong lòng, ông ta xót thương thì cũng chỉ xót thương mỗi Trần Ngọc Tâm mà thôi nhỉ?
Cô giả bộ như đang rất đói, nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, xong còn vớ lấy một chiếc đùi gà cho lên miệng gặm, rồi nói:
- Tại tôi đói quá, đến đây xem có đồ gì ngon ngon không thôi.
Cô phát hiện, những thứ đồ ăn khi nãy Tôn hộ lí mang tới cho ông ngoại cùng với đồ ăn chuẩn bị mang đi cho Trần Hải Minh và Trần Ngọc Tâm là hoàn toàn giống nhau.
Chỉ duy có một thứ không giống,bữa ăn của ông có thêm một bất cháo. Một món ăn tiện lợi,tốt cho hệ tiêu hóa của người lớn tuổi, nên sẽ không ai nghi ngờ gì.
Nếu không phải có Lục Thượng Hàn nhắc nhở thì có lẽ Đan Nghi cũng sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.
Vờ ngó nghiêng giây lát...
Cô lại vội vàng quay trở lại phòng của ông, may là, Tôn hộ lí vẫn chưa bón cháo cho ông ngoại ăn, ông ngoại ăn rất chậm, Đan Nghi đi một lúc lâu vậy rồi mà ông mới ăn được có mấy miếng thức ăn.
Đan Nghi quay qua cười nói với Tôn hộ lí:
- Tôn hộ lí, cô đến phòng tôi cầm vài quyển sách qua đây, hôm nay rảnh rỗi, vừa hay có thể đọc những quyển sách mà khi xưa ông ngoại tôi rất thích.
Tôn hộ lí vội nhận lời:
- Vâng, giờ tôi đi lấy ạ!
Đan Nghi nhanh chóng đổ số cháo vào một chiếc túi chuẩn bị sẵn từ trước, xong chầm chậm bốn cho đồ ăn cho ông.
Đợi khi Tôn hộ lí quay lại thì đồ ăn đã gần hết, Tôn hộ lí bật cười:
- Mệt cho tiểu thư rồi ạ!
Cô cười nhẹ nhàng, không nói gì.
....
Đan Nghi mang túi cháo về phòng mình.
Chia ra một nửa để gửi cho Lục Thượng Hàn cho người kiểm tra.
Lục Thượng Hàn đã có chuẩn bị sẵn mọi thứ cho tình huống như này...
Nửa tiếng sau,Lục Thượng Hàn báo tin:
- Trong cháo có vấn đề,nhưng bác sĩ vẫn chưa xác định được cụ thể và cũng chưa rõ là sẽ gây hại gì cho cơ thể người. Cần thời gian để xét nghiệm.
Đan Nghi nhíu mày, phải đợi ư? Cô không đợi nổi nữa rồi, có thể sẽ phải đợi rất lâu mà chưa chắc đã tìm ra được chính xác đó là thứ gì....
- Lục Thượng Hàn,anh hãy tìm người kiểm tra những mẫu thuốc này cho em nhé!
Trần Hải Minh là một kẻ xảo quyệt vô cùng, Đan Nghi không dám tưởng tượng ông ta rốt cuộc đáng sợ tới mức nào .
Vốn chỉ cho rằng ông ta là một người đàn ông tồi, ngoại tình và có con riêng bên ngoài thôi... nhưng thực tế,rất có thể ông ta còn có những bí mật khủng khiếp không dám cho người khác biết đến.
Lục Thượng Hàn gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Việc không thể chậm trễ, những chuyện này phải nhanh chóng tìm ra kết quả mới được.
Đan Nghi quay trở lại phòng ông ngoại, dùng Morse code nói chuyện giải khuây cho ông.
Ông ngoại vị sinh bệnh, miệng không nói được,tai cũng không nghe được, những năm qua đã rất khổ sở...
Ngày thường cũng chỉ có Đan Nghi đến nói chuyện, nói những câu đơn giản cùng ông.
Nửa tiếng sau, Lục Thượng Hàn gửi tin nhắn tới:
- Thuốc không có vấn đề gì!
Không có vấn đề?
Một khi đã nảy sinh nghi ngờ thì Đan Nghi không dễ dàng tin vào kết quả đó.
Cũng giống như niềm tin của cô đối với Trần Hải Minh,một khi đã sụp đổ thì sẽ không thể tin tưởng lại được nữa.
- Em sẽ tiếp tục tìm.
Đan Nghi hồi đáp đơn giản cho Lục Thượng Hàn.
Vừa hay lúc này Tôn hộ lí mang đồ ăn vào cho ông ngoại, Đan Nghi để ý theo dõi, quan sát...
Cô không nói hay dò hỏi bất kì chuyện gì...quay người bước ra ngoài, đi về phía phòng bếp.
- Đại tiểu thư, sao tiểu thư lại đến đây vậy?
Người làm nhìn thấy Đan Nghi bước vào nhà bếp thì đều rất kinh ngạc.
- Tiên sinh đã lệnh cho chúng tôi, không được đại tiểu thư động tay động chân vào bất kì việc gì, đồ ăn làm xong thì thông báo với dì Dương để dì đích thân mang lên cho tiểu thư, tiểu thư đâu phải đích thân đến đây chứ? Tiểu thư nhanh ra ngoài đi, dầu mỡ vương vào người, tiên sinh thấy thì sẽ xót lắm đấy!
Xót? Đan Nghi không khỏi cười lạnh lùng trong lòng, ông ta xót thương thì cũng chỉ xót thương mỗi Trần Ngọc Tâm mà thôi nhỉ?
Cô giả bộ như đang rất đói, nhìn chỗ này, ngó chỗ kia, xong còn vớ lấy một chiếc đùi gà cho lên miệng gặm, rồi nói:
- Tại tôi đói quá, đến đây xem có đồ gì ngon ngon không thôi.
Cô phát hiện, những thứ đồ ăn khi nãy Tôn hộ lí mang tới cho ông ngoại cùng với đồ ăn chuẩn bị mang đi cho Trần Hải Minh và Trần Ngọc Tâm là hoàn toàn giống nhau.
Chỉ duy có một thứ không giống,bữa ăn của ông có thêm một bất cháo. Một món ăn tiện lợi,tốt cho hệ tiêu hóa của người lớn tuổi, nên sẽ không ai nghi ngờ gì.
Nếu không phải có Lục Thượng Hàn nhắc nhở thì có lẽ Đan Nghi cũng sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.
Vờ ngó nghiêng giây lát...
Cô lại vội vàng quay trở lại phòng của ông, may là, Tôn hộ lí vẫn chưa bón cháo cho ông ngoại ăn, ông ngoại ăn rất chậm, Đan Nghi đi một lúc lâu vậy rồi mà ông mới ăn được có mấy miếng thức ăn.
Đan Nghi quay qua cười nói với Tôn hộ lí:
- Tôn hộ lí, cô đến phòng tôi cầm vài quyển sách qua đây, hôm nay rảnh rỗi, vừa hay có thể đọc những quyển sách mà khi xưa ông ngoại tôi rất thích.
Tôn hộ lí vội nhận lời:
- Vâng, giờ tôi đi lấy ạ!
Đan Nghi nhanh chóng đổ số cháo vào một chiếc túi chuẩn bị sẵn từ trước, xong chầm chậm bốn cho đồ ăn cho ông.
Đợi khi Tôn hộ lí quay lại thì đồ ăn đã gần hết, Tôn hộ lí bật cười:
- Mệt cho tiểu thư rồi ạ!
Cô cười nhẹ nhàng, không nói gì.
....
Đan Nghi mang túi cháo về phòng mình.
Chia ra một nửa để gửi cho Lục Thượng Hàn cho người kiểm tra.
Lục Thượng Hàn đã có chuẩn bị sẵn mọi thứ cho tình huống như này...
Nửa tiếng sau,Lục Thượng Hàn báo tin:
- Trong cháo có vấn đề,nhưng bác sĩ vẫn chưa xác định được cụ thể và cũng chưa rõ là sẽ gây hại gì cho cơ thể người. Cần thời gian để xét nghiệm.
Đan Nghi nhíu mày, phải đợi ư? Cô không đợi nổi nữa rồi, có thể sẽ phải đợi rất lâu mà chưa chắc đã tìm ra được chính xác đó là thứ gì....
/263
|