- Hả?
Đan Nghi sững người...
Lục Thượng Hàn bước về phía chiếc bàn kê ngay cạnh ô cửa sổ, mở chiếc lồng bàn làm từ bạc ra.
Hiệu quả giữ ấm không tồi,đồ ăn bên trong vẫn đang bốc hơi nghi ngút,chỉ nhìn thôi là đã thấy thèm ăn rồi.
Lục Thượng Hàn vươn tay kéo chiếc ghế ra để Đan Nghi ngồi xuống:
- Ăn luôn cho nóng!
- Chuẩn bị từ trước khi em tỉnh 30 phút ư?
Đan Nghi có chút hồ nghi, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn....
- Ừm.
Lục Thượng Hàn cũng kéo ghế ngồi xuống, với tay lấy chiếc thìa nhỏ đưa cho cô.
Câu trả lời ngắn gọn, khẳng định và đầy ý vị, thật ra khi mà Đan Nghi mân mê cơ bụng và vuốt ve khuôn mặt hắn thì hắn đã tỉnh dậy từ lâu.
Hắn dậy sớm sai người chuẩn bị bữa sáng rồi lại quay về giường nằm ôm cô vợ nhỏ của mình.
Đan Nghi không biết Lục Thượng Hàn đã sớm thức giấc nên cứ thản nhiên sờ mó trên khắp cơ thể hắn.
Trời ơi....
Bờ môi Đan Nghi mấp máy.... vậy là khi nãy là hắn cố tình giả vờ ngủ để cô tùy ý hành động ư?
Đúng là một đại sắc lang phúc hắc đuôi dài mà!!!
- Không phải em có chuyện muốn nói với anh sao?
Lục Thượng Hàn gắp thức ăn vào đĩa ăn của Đan Nghi,rồi cất tiếng hỏi.
- Chuyện là thế này...
Đan Nghi hít một hơi dài, trả lời:
- Đan gia, mỗi một người thừa kế đều phải tròn 21 tuổi mới được phép nắm giữ cổ quyền. Trước mắt cổ quyền của Đan gia đang được ủy thác cho một công ti chuyên làm về lĩnh vực này quản lí, và do toàn bộ cổ đông cùng giám sát. Còn 3 năm nữa thì em mới đủ tư cách để lấy cổ quyền về tay.
Lục Thượng Hàn nhíu mày:
- Em đang lo sợ, Trần Hải Minh sẽ lợi dụng khoảng thời gian này để nắm lấy cổ quyền?
Đan Nghi nhún vai:
- Ông ấy không thể lấy được, Đan gia hiện chỉ có một mình em có tư cách đó, nếu như em không còn nữa, cổ quyền sẽ đổi ra thành tiền mặt để quyên góp ủng hộ người nghèo.
- Vậy em đang lo lắng điều gì?
- Trong bữa tiệc tối qua, em đã để ý quan sát rất lâu,rất nhiều cổ đông trong công ti có vẻ như đã nghiêng về phe của ba em rồi. Ông ngoại em giờ đã không còn khả năng để điều hành Đan thị, nếu như em đuổi ba ra khỏi Đan gia, cô đông sẽ giở trò gây cản trở cho em trong quá trình tiếp quản cổ quyền. Giờ vẫn còn rất nhiều vướng mắc, trước mắt chỉ còn cách vẫn giữ ba trong Đan gia, mượn tay ông ấy để thanh trừng sạch sẽ hội đồng cổ đông mới được.
Trong ánh mắt Lục Thượng Hàn không giấu nổi sự tán thành giành cho cô:
- Em nghĩ vậy là đúng, rất tinh tường!
- Chỉ cần không gặp chuyện liên quan tới anh... thì mọi suy nghĩ của em đều rất tinh tường.
Đan Nghi thành thật trả lời, nhất là khi hắn dùng mĩ nam kế dụ dỗ cô, thì trí não cô mới không được nhanh nhậy mà thôi.
Lục Thượng Hàn:
- Cẩm ơn đã quá khen!
Đan Nghi: ....
- Ba em chắc chắn là muốn đợi đến khi em tròn 21 tuổi thì sẽ lấy cổ quyền từ tay em. Tốt thôi, em sẽ đấu với ông ấy... đợi đến ngày mà ông ta tưởng như mọi thứ công thành danh toại thì cũng chính là ngày thân bại danh liệt....
- Được!
Lục Thượng Hàn nhận thấy cô đã suy nghĩ rất thông suốt mọi chuyện rồi,giờ hắn chỉ cần ở bên, đợi khi cô cần thì ra tay sau thôi.
Đan Nghi nhìn về phía Lục Thượng Hàn, Lục Thượng Hàn ưu tú đến mức khiến những người xung quanh bị vùi dập không thương tiếc, cô là vợ hợp pháp của hắn, thì nhất định phải có năng lực tự chủ của bản thân để có thể kề vai sát cánh cùng hắn bước đi trên cuộc đời này.
Thấy Đan Nghi sẵn sàng chia sẻ với mình về tình trạng Đan gia lúc này thì tâm trạng Lục Thượng Hàn rất không tệ, rất tốt, cô ấy đã bắt đầu học được cách tin tưởng vào hắn rồi.
Sự thay đổi này đã là một bước biến chuyển rất tốt.
Giọng Đan Nghi lại lần nữa nhẹ nhàng cất lên.
- À, Thượng Hàn, em muốn nhờ anh giúp em một việc.
- Nói sai rồi!
Lục Thượng Hàn nhíu mày, đầy vẻ không vui.
- Sao ạ? Anh đang lo lắng điều gì sao?
Đan Nghi tưởng rằng hắn còn có điều gì e ngại.
- Em muốn bảo anh làm gì, hoàn toàn không cần nói đến từ giúp. Cứ nói luôn việc em muốn anh làm là được.
Lục Thượng Hàn nghiêm nghị nói với cô, bản thân hắn không cần sự khách sáo của cô, đó là cách nói giành cho người ngoài mà thôi
Đan Nghi sững người...
Lục Thượng Hàn bước về phía chiếc bàn kê ngay cạnh ô cửa sổ, mở chiếc lồng bàn làm từ bạc ra.
Hiệu quả giữ ấm không tồi,đồ ăn bên trong vẫn đang bốc hơi nghi ngút,chỉ nhìn thôi là đã thấy thèm ăn rồi.
Lục Thượng Hàn vươn tay kéo chiếc ghế ra để Đan Nghi ngồi xuống:
- Ăn luôn cho nóng!
- Chuẩn bị từ trước khi em tỉnh 30 phút ư?
Đan Nghi có chút hồ nghi, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn....
- Ừm.
Lục Thượng Hàn cũng kéo ghế ngồi xuống, với tay lấy chiếc thìa nhỏ đưa cho cô.
Câu trả lời ngắn gọn, khẳng định và đầy ý vị, thật ra khi mà Đan Nghi mân mê cơ bụng và vuốt ve khuôn mặt hắn thì hắn đã tỉnh dậy từ lâu.
Hắn dậy sớm sai người chuẩn bị bữa sáng rồi lại quay về giường nằm ôm cô vợ nhỏ của mình.
Đan Nghi không biết Lục Thượng Hàn đã sớm thức giấc nên cứ thản nhiên sờ mó trên khắp cơ thể hắn.
Trời ơi....
Bờ môi Đan Nghi mấp máy.... vậy là khi nãy là hắn cố tình giả vờ ngủ để cô tùy ý hành động ư?
Đúng là một đại sắc lang phúc hắc đuôi dài mà!!!
- Không phải em có chuyện muốn nói với anh sao?
Lục Thượng Hàn gắp thức ăn vào đĩa ăn của Đan Nghi,rồi cất tiếng hỏi.
- Chuyện là thế này...
Đan Nghi hít một hơi dài, trả lời:
- Đan gia, mỗi một người thừa kế đều phải tròn 21 tuổi mới được phép nắm giữ cổ quyền. Trước mắt cổ quyền của Đan gia đang được ủy thác cho một công ti chuyên làm về lĩnh vực này quản lí, và do toàn bộ cổ đông cùng giám sát. Còn 3 năm nữa thì em mới đủ tư cách để lấy cổ quyền về tay.
Lục Thượng Hàn nhíu mày:
- Em đang lo sợ, Trần Hải Minh sẽ lợi dụng khoảng thời gian này để nắm lấy cổ quyền?
Đan Nghi nhún vai:
- Ông ấy không thể lấy được, Đan gia hiện chỉ có một mình em có tư cách đó, nếu như em không còn nữa, cổ quyền sẽ đổi ra thành tiền mặt để quyên góp ủng hộ người nghèo.
- Vậy em đang lo lắng điều gì?
- Trong bữa tiệc tối qua, em đã để ý quan sát rất lâu,rất nhiều cổ đông trong công ti có vẻ như đã nghiêng về phe của ba em rồi. Ông ngoại em giờ đã không còn khả năng để điều hành Đan thị, nếu như em đuổi ba ra khỏi Đan gia, cô đông sẽ giở trò gây cản trở cho em trong quá trình tiếp quản cổ quyền. Giờ vẫn còn rất nhiều vướng mắc, trước mắt chỉ còn cách vẫn giữ ba trong Đan gia, mượn tay ông ấy để thanh trừng sạch sẽ hội đồng cổ đông mới được.
Trong ánh mắt Lục Thượng Hàn không giấu nổi sự tán thành giành cho cô:
- Em nghĩ vậy là đúng, rất tinh tường!
- Chỉ cần không gặp chuyện liên quan tới anh... thì mọi suy nghĩ của em đều rất tinh tường.
Đan Nghi thành thật trả lời, nhất là khi hắn dùng mĩ nam kế dụ dỗ cô, thì trí não cô mới không được nhanh nhậy mà thôi.
Lục Thượng Hàn:
- Cẩm ơn đã quá khen!
Đan Nghi: ....
- Ba em chắc chắn là muốn đợi đến khi em tròn 21 tuổi thì sẽ lấy cổ quyền từ tay em. Tốt thôi, em sẽ đấu với ông ấy... đợi đến ngày mà ông ta tưởng như mọi thứ công thành danh toại thì cũng chính là ngày thân bại danh liệt....
- Được!
Lục Thượng Hàn nhận thấy cô đã suy nghĩ rất thông suốt mọi chuyện rồi,giờ hắn chỉ cần ở bên, đợi khi cô cần thì ra tay sau thôi.
Đan Nghi nhìn về phía Lục Thượng Hàn, Lục Thượng Hàn ưu tú đến mức khiến những người xung quanh bị vùi dập không thương tiếc, cô là vợ hợp pháp của hắn, thì nhất định phải có năng lực tự chủ của bản thân để có thể kề vai sát cánh cùng hắn bước đi trên cuộc đời này.
Thấy Đan Nghi sẵn sàng chia sẻ với mình về tình trạng Đan gia lúc này thì tâm trạng Lục Thượng Hàn rất không tệ, rất tốt, cô ấy đã bắt đầu học được cách tin tưởng vào hắn rồi.
Sự thay đổi này đã là một bước biến chuyển rất tốt.
Giọng Đan Nghi lại lần nữa nhẹ nhàng cất lên.
- À, Thượng Hàn, em muốn nhờ anh giúp em một việc.
- Nói sai rồi!
Lục Thượng Hàn nhíu mày, đầy vẻ không vui.
- Sao ạ? Anh đang lo lắng điều gì sao?
Đan Nghi tưởng rằng hắn còn có điều gì e ngại.
- Em muốn bảo anh làm gì, hoàn toàn không cần nói đến từ giúp. Cứ nói luôn việc em muốn anh làm là được.
Lục Thượng Hàn nghiêm nghị nói với cô, bản thân hắn không cần sự khách sáo của cô, đó là cách nói giành cho người ngoài mà thôi
/263
|