Tuy nghe Trần Hải Minh giới thiệu như vậy nhưng Hắc Khải cũng chả mấy để ý tới Trần Ngọc Minh,anh ta ngó trước ngó sau, dường như đang muốn tìm một ai đó.
- Hắc thiếu gia, sớm đã nghe danh tiếng lẫy lừng của anh!
Trần Ngọc Tâm giơ tay ra....
Hắc Khải và Lục Thượng Hàn sở hữu hai phong cách hoàn toàn khác biệt, một tuấn tú cởi mở, một lạnh lùng, khó gần.
Trần Ngọc Tâm cũng bị cái vẻ ngoài thanh tao, tuấn tú của Hắc Khải làm cho mê mệt.
Hắc Khải không hề giơ tay ra đáp lại, vẫn giữ tư thế một tay đút túi quần, rồi lệnh cho trợ lí lấy ra một phần quà:
- Trần tiểu thư, quà cho cô! Không cần khách sáo! Đan Nghi đâu rồi nhỉ?
Anh ta nói một tràng,chặn luôn cả phần thoại mà Trần Ngọc Tâm định nói và nhấn mạnh nhất vào câu cuối.
- Xin hỏi,Hắc thiếu hôm nay tới đây là có việc gì vậy?
Trần Hải Minh dò hỏi.
- Tìm Đan Nghi,nếu không thì tôi chả thà ở nhà chứ đến bữa tiệc nhạt nhẽo này mà làm gì?
Câu trả lời của Hắc Khải khiến Trần Hải Minh không khỏi cảm thấy mất mặt....
...có vài người đứng cạnh cũng nghe thấy cuộc hội thoại giữa hai người, trong lòng mới chợt hiểu ra:
Thì ra Hắc Khải tới đây là để tìm Đan tiểu thư chứ không phải do nể mặt Trần Hải Minh...
Trần Ngọc Tâm thấy vô cùng ấm ức, nhưng cũng cố gắng nở nụ cười gượng gạo:
- Vậy để tôi đưa Hắc thiếu đi tìm Đan Nghi nhé!
- Không cần đâu! Tôi nhìn thấy cô ấy rồi!
Hắc Khải từ chối thẳng thừng.
- Đan Nghi!
Hắn cất tiếng gọi lớn vậy nên mọi người đều nghe thấy, và dồn ánh nhìn qua phía Đan Nghi.
Rất nhiều người giờ cũng mới kịp nhận ra, Hắc thiếu là vì Đan Nghi nên mới tới bữa tiệc này.
Sắc mặt Trần Hải Minh càng lúc càng tệ.
- Sao anh lại đến đây?
Đan Nghi cất bước đi về phía Hắc Khải.
- Cô nói coi, tôi vì sao mà tới? Bản vẽ thiết kế của tôi đâu?
Đan Nghi giờ mới nhớ ra, vốn dĩ hôm nay là ngày mà cô phải giao bản thiết kế cho Hắc Khải.
Nhưng mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô không còn thời gian, tâm sức để giải quyết việc gì khác nữa.- Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh! Đây quả đúng là sai sót của tôi!
Vừa nói vừa vỗ vỗ vào trán mình mấy cái.
- Cho tôi thêm một ngày nữa được không? Ngày mai nhất định tôi sẽ giao cho anh!
- Được! Nhưng cô phải thêm cho tôi một mẫu nữa.
- Được!
Đan Nghi không chút do dự mà đồng ý ngay. Việc lần này đúng là do cô làm việc thiếu chuyên nghiệp, quên cả một việc quan trọng như vậy, nghiêm túc mà nói thì đã vi phạm vào điều khoản đã nêu trên hợp đồng.
May là Hắc Khải không tính toán, mà chỉ đời chút đền bù tổn thất như vậy thì cũng không có gì là quá đáng.
Hắc Khải tiếp lời:
- Nếu còn lần sau thì sẽ không đơn giản vậy nữa đâu!
- Đa tạ Hắc thiếu đã khoan dung đại độ!
Đan Nghi mỉm cười đáp lại.
Hắc Khải giơ tay ra, không hiểu anh ta rút từ đâu ra một chiếc hộp:
- Tặng cô chút quà nhỏ!
- Hắc thiếu có lòng rồi!
Đan Nghi cười nhẹ nhàng, đưa tay ra nhận lấy món quà từ tay anh ta.
- Cô cũng có thể coi như hôm nay tôi tới đây để đòi nợ!
Hắc Khải cười khoan khoái.
Tận mắt chứng kiến cuộc nói chuyện vui vẻ giữa Đan Nghi cùng Hắc Khải, ai cũng hiểu rằng, mối quan hệ giữa hai người họ là rất không tồi....
... trong phút chốc, không ít người thấy ngưỡng mộ và cũng chẳng ít người ghen tức...
Trần Ngọc Tâm nghiến răng, nghiến lợi:
- Cái tên Hắc Khải này sao lại quen biết Đan Nghi chứ? Con nói chuyện với hắn ta mà hắn còn chả buồn tiếp lời nữa!
- Hắc Khải vốn là người kiêu căng, ngạo mạn, trước giờ đều thế. Nhưng không phải hắn ta cũng tặng cả quà cho con rồi sao? Có thể thấy rằng hắn cũng vẫn rất là tôn trọng Đan gia, tôn trọng ba, và cũng không xem thường con.
Ông ta nói vậy không phải chỉ là an ủi Trần Ngọc Tâm mà cũng là tự an ủi bản thân mình...
Trần Ngọc Tâm nở nụ cười, nói:
- Vậy lát con sẽ chủ động tìm anh ta để nói chuyện!
Thế nhưng, rất tiếc, cô ta không có cơ hội ấy bởi Hắc Khải nói chuyện xong với Đan Nghi là lập tức ra về rồi.
- Hắc thiếu gia, sớm đã nghe danh tiếng lẫy lừng của anh!
Trần Ngọc Tâm giơ tay ra....
Hắc Khải và Lục Thượng Hàn sở hữu hai phong cách hoàn toàn khác biệt, một tuấn tú cởi mở, một lạnh lùng, khó gần.
Trần Ngọc Tâm cũng bị cái vẻ ngoài thanh tao, tuấn tú của Hắc Khải làm cho mê mệt.
Hắc Khải không hề giơ tay ra đáp lại, vẫn giữ tư thế một tay đút túi quần, rồi lệnh cho trợ lí lấy ra một phần quà:
- Trần tiểu thư, quà cho cô! Không cần khách sáo! Đan Nghi đâu rồi nhỉ?
Anh ta nói một tràng,chặn luôn cả phần thoại mà Trần Ngọc Tâm định nói và nhấn mạnh nhất vào câu cuối.
- Xin hỏi,Hắc thiếu hôm nay tới đây là có việc gì vậy?
Trần Hải Minh dò hỏi.
- Tìm Đan Nghi,nếu không thì tôi chả thà ở nhà chứ đến bữa tiệc nhạt nhẽo này mà làm gì?
Câu trả lời của Hắc Khải khiến Trần Hải Minh không khỏi cảm thấy mất mặt....
...có vài người đứng cạnh cũng nghe thấy cuộc hội thoại giữa hai người, trong lòng mới chợt hiểu ra:
Thì ra Hắc Khải tới đây là để tìm Đan tiểu thư chứ không phải do nể mặt Trần Hải Minh...
Trần Ngọc Tâm thấy vô cùng ấm ức, nhưng cũng cố gắng nở nụ cười gượng gạo:
- Vậy để tôi đưa Hắc thiếu đi tìm Đan Nghi nhé!
- Không cần đâu! Tôi nhìn thấy cô ấy rồi!
Hắc Khải từ chối thẳng thừng.
- Đan Nghi!
Hắn cất tiếng gọi lớn vậy nên mọi người đều nghe thấy, và dồn ánh nhìn qua phía Đan Nghi.
Rất nhiều người giờ cũng mới kịp nhận ra, Hắc thiếu là vì Đan Nghi nên mới tới bữa tiệc này.
Sắc mặt Trần Hải Minh càng lúc càng tệ.
- Sao anh lại đến đây?
Đan Nghi cất bước đi về phía Hắc Khải.
- Cô nói coi, tôi vì sao mà tới? Bản vẽ thiết kế của tôi đâu?
Đan Nghi giờ mới nhớ ra, vốn dĩ hôm nay là ngày mà cô phải giao bản thiết kế cho Hắc Khải.
Nhưng mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô không còn thời gian, tâm sức để giải quyết việc gì khác nữa.- Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh! Đây quả đúng là sai sót của tôi!
Vừa nói vừa vỗ vỗ vào trán mình mấy cái.
- Cho tôi thêm một ngày nữa được không? Ngày mai nhất định tôi sẽ giao cho anh!
- Được! Nhưng cô phải thêm cho tôi một mẫu nữa.
- Được!
Đan Nghi không chút do dự mà đồng ý ngay. Việc lần này đúng là do cô làm việc thiếu chuyên nghiệp, quên cả một việc quan trọng như vậy, nghiêm túc mà nói thì đã vi phạm vào điều khoản đã nêu trên hợp đồng.
May là Hắc Khải không tính toán, mà chỉ đời chút đền bù tổn thất như vậy thì cũng không có gì là quá đáng.
Hắc Khải tiếp lời:
- Nếu còn lần sau thì sẽ không đơn giản vậy nữa đâu!
- Đa tạ Hắc thiếu đã khoan dung đại độ!
Đan Nghi mỉm cười đáp lại.
Hắc Khải giơ tay ra, không hiểu anh ta rút từ đâu ra một chiếc hộp:
- Tặng cô chút quà nhỏ!
- Hắc thiếu có lòng rồi!
Đan Nghi cười nhẹ nhàng, đưa tay ra nhận lấy món quà từ tay anh ta.
- Cô cũng có thể coi như hôm nay tôi tới đây để đòi nợ!
Hắc Khải cười khoan khoái.
Tận mắt chứng kiến cuộc nói chuyện vui vẻ giữa Đan Nghi cùng Hắc Khải, ai cũng hiểu rằng, mối quan hệ giữa hai người họ là rất không tồi....
... trong phút chốc, không ít người thấy ngưỡng mộ và cũng chẳng ít người ghen tức...
Trần Ngọc Tâm nghiến răng, nghiến lợi:
- Cái tên Hắc Khải này sao lại quen biết Đan Nghi chứ? Con nói chuyện với hắn ta mà hắn còn chả buồn tiếp lời nữa!
- Hắc Khải vốn là người kiêu căng, ngạo mạn, trước giờ đều thế. Nhưng không phải hắn ta cũng tặng cả quà cho con rồi sao? Có thể thấy rằng hắn cũng vẫn rất là tôn trọng Đan gia, tôn trọng ba, và cũng không xem thường con.
Ông ta nói vậy không phải chỉ là an ủi Trần Ngọc Tâm mà cũng là tự an ủi bản thân mình...
Trần Ngọc Tâm nở nụ cười, nói:
- Vậy lát con sẽ chủ động tìm anh ta để nói chuyện!
Thế nhưng, rất tiếc, cô ta không có cơ hội ấy bởi Hắc Khải nói chuyện xong với Đan Nghi là lập tức ra về rồi.
/263
|