Với cách thức tỉnh dậy như vậy,buổi sáng này chủ định không thể bình yên.
Lục Thượng Hàn vốn cũng không định để cho Đan Nghi được yên ổn mà thức giấc.
Hắn sẵn sàng bỏ ra thời gian và tinh lực vì cô trên tất cả mọi mặt trận, nhất là trong chuyện này, về tình về lí đều phải nhiều hơn mới đúng, không phải sao?
Đợi đến khi được Lục Thượng Hàn đưa về tới Đan gia, thì cũng đã là lúc quá trưa.
- Nhớ phải giữ liên lạc với anh, anh mà gọi điện thì phải nghe đấy, nghe chưa?
Lục Thượng Hàn dặn dò đầy nghiêm khắc.
- Vâng!
Đan Nghi khẽ gật đầu.
Lục Thượng Hàn hỏi lại thêm lần nữa.
- Đã nhớ chưa?
- Nhớ rồi ạ!
Đan Nghi lè lè lưỡi, nhưng chưa kịp thu lưỡi lại thì đã bị hắn dùng miệng; tóm được.
- Ư...ư!
Đan Nghi đấm đấm vào ngực hắn, đây đang là Đan gia, hắn định làm gì chứ?
Lục Thượng Hàn mãi mới chịu buông cô ra.
- Anh định làm gì thế hả? Bị người khác phát hiện thì làm sao?
- Sợ em không nhớ kĩ nên thêm chút gia vị thôi!
- Đan Nghi xoa xoa chỗ eo đang bị mỏi nhừ của mình:
- Đã đủ nhiều rồi!
Lục Thượng Hàn khẽ đặt nụ hôn lên trán cô, xong mới chịu quay người ra về.
Đan Nghi nhìn theo bóng lưng hắn,trong lòng thấy bình yên tới lạ, bất luận lòng người khó lường tới đâu thì cô vẫn luôn chân trọng hạnh phúc trước mắt.
- Đại tiểu thư, đến giờ thử váy rồi ạ!
Giọng dì Dương vang lên phía ngoài cửa.
- Dì vào đi ạ!
Đan Nghi nhẹ nhàng đáp lại.
Dì Dương không khỏi xót xa:
- Đại tiểu thư, sáng cũng đã không dậy ăn rồi, giờ dì cho người dọn đồ ăn lên nhé?
- Không cần đâu ạ, khi nãy cháu vừa ăn chút hoa quả rồi.
Đan Nghi nghĩ lại cảnh khi nãy Lục Thượng Hàn bón cho mình ăn mà không khỏi đỏ mặt....
Dì Dương mang chiếc váy tới trước mặt Đan Nghi:
- Tối nay có bữa tiệc của công ty, tiên sinh đã mời không ít người đến tham dự , đại tiểu thư cũng nên đến tham gia mà gặp gỡ những nhân vật trong các gia tộc thế giao với Đan gia chúng ta, tiện cho việc sau này tiếp quản sản nghiệp.
- Cháu chỉ định đến đó góp mặt qua loa chút thôi.
Đan Nghi có vẻ như không mấy để tâm tới buổi tiệc này.
- Thế sao được? Cháu là đại tiểu thư của Đan gia, rồi sẽ có một ngày tiếp quản sản nghiệp của Đan gia, giờ không tiếp xúc dần cho quen thì đến bao giờ?
Dì Dương vừa giúp Đan Nghi thử váy vừa cất tiếng khuyên nhủ.
Đang định nói tiếp thì Trần Ngọc Tâm từ đâu đẩy cửa chạy vào:
- Chị ơi! Chị xem chiếc váy này của em có đẹp không?
Thấy Trần Ngọc Tâm không biết giữ phép tắc mà chạy vào phòng Đan Nghi như này, sắc mặt dì Dương lập tức sầm xuống, nhưng với thân phận hiện tại cũng không tiện đuổi cô ta ra ngoài:
- Đại tiểu thư đang thay đồ, cô tự ý mở cửa ra như vậy là ý làm sao?
- Thì không phải đã thay xong rồi sao?
Ánh mắt Trần Ngọc Tâm nhìn chằm chằm vào Đan Nghi, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Đan Nghi bằng tuổi cô ta, được ăn uống tiêu sài tốt hơn đã đành là một nhẽ, nhưng lại còn sở hữu chiều cao lí tưởng, cao hơn Trần Ngọc Tâm cả một cái đầu, chân dài, eo thon, chiếc cổ thon thả như thiên nga, khí chất thì hơn người, chỉ đơn giản là đứng đó thử váy, soi gương thôi cũng đã đẹp hơn cô ta nhiều lần.
Nhất là dung mạo của Đan Nghi, càng là nghìn người chọn một, còn chưa trang điểm....Mà đôi mắt long lanh, trong vắt, hàng lông mi vừa công vừa dày, tựa như hai cánh hồ điệp xinh xắn dừng lại nơi mí mắt... Trần Ngọc Tâm cũng không tránh khỏi bị vẻ đẹp của cô làm cho mê đắm.
Những năm học trung học, Trần Ngọc Tâm cũng là một hot girl được rất nhiều người theo đuổi, bởi cô ta sở hữu vẻ bề ngoài dịu dàng như một tiểu bạch thỏ, nhưng giờ đứng cạnh Đan Nghi thì hệt như, vịt con xấu xí đứng cạnh bạch thiên nga xinh đẹp vậy.
Ngay cả ông trời cũng thiên vị cho Đan Nghi như vậy sao?
Liệu tối nay, Lục Thượng Hàn tới rồi, có còn để mắt tới bản thân mình nữa không?
Trần Ngọc Tâm thầm tính toán trong bụng, rồi cất tiếng:
- Chị à, váy của chị đẹp quá đi!
Lục Thượng Hàn vốn cũng không định để cho Đan Nghi được yên ổn mà thức giấc.
Hắn sẵn sàng bỏ ra thời gian và tinh lực vì cô trên tất cả mọi mặt trận, nhất là trong chuyện này, về tình về lí đều phải nhiều hơn mới đúng, không phải sao?
Đợi đến khi được Lục Thượng Hàn đưa về tới Đan gia, thì cũng đã là lúc quá trưa.
- Nhớ phải giữ liên lạc với anh, anh mà gọi điện thì phải nghe đấy, nghe chưa?
Lục Thượng Hàn dặn dò đầy nghiêm khắc.
- Vâng!
Đan Nghi khẽ gật đầu.
Lục Thượng Hàn hỏi lại thêm lần nữa.
- Đã nhớ chưa?
- Nhớ rồi ạ!
Đan Nghi lè lè lưỡi, nhưng chưa kịp thu lưỡi lại thì đã bị hắn dùng miệng; tóm được.
- Ư...ư!
Đan Nghi đấm đấm vào ngực hắn, đây đang là Đan gia, hắn định làm gì chứ?
Lục Thượng Hàn mãi mới chịu buông cô ra.
- Anh định làm gì thế hả? Bị người khác phát hiện thì làm sao?
- Sợ em không nhớ kĩ nên thêm chút gia vị thôi!
- Đan Nghi xoa xoa chỗ eo đang bị mỏi nhừ của mình:
- Đã đủ nhiều rồi!
Lục Thượng Hàn khẽ đặt nụ hôn lên trán cô, xong mới chịu quay người ra về.
Đan Nghi nhìn theo bóng lưng hắn,trong lòng thấy bình yên tới lạ, bất luận lòng người khó lường tới đâu thì cô vẫn luôn chân trọng hạnh phúc trước mắt.
- Đại tiểu thư, đến giờ thử váy rồi ạ!
Giọng dì Dương vang lên phía ngoài cửa.
- Dì vào đi ạ!
Đan Nghi nhẹ nhàng đáp lại.
Dì Dương không khỏi xót xa:
- Đại tiểu thư, sáng cũng đã không dậy ăn rồi, giờ dì cho người dọn đồ ăn lên nhé?
- Không cần đâu ạ, khi nãy cháu vừa ăn chút hoa quả rồi.
Đan Nghi nghĩ lại cảnh khi nãy Lục Thượng Hàn bón cho mình ăn mà không khỏi đỏ mặt....
Dì Dương mang chiếc váy tới trước mặt Đan Nghi:
- Tối nay có bữa tiệc của công ty, tiên sinh đã mời không ít người đến tham dự , đại tiểu thư cũng nên đến tham gia mà gặp gỡ những nhân vật trong các gia tộc thế giao với Đan gia chúng ta, tiện cho việc sau này tiếp quản sản nghiệp.
- Cháu chỉ định đến đó góp mặt qua loa chút thôi.
Đan Nghi có vẻ như không mấy để tâm tới buổi tiệc này.
- Thế sao được? Cháu là đại tiểu thư của Đan gia, rồi sẽ có một ngày tiếp quản sản nghiệp của Đan gia, giờ không tiếp xúc dần cho quen thì đến bao giờ?
Dì Dương vừa giúp Đan Nghi thử váy vừa cất tiếng khuyên nhủ.
Đang định nói tiếp thì Trần Ngọc Tâm từ đâu đẩy cửa chạy vào:
- Chị ơi! Chị xem chiếc váy này của em có đẹp không?
Thấy Trần Ngọc Tâm không biết giữ phép tắc mà chạy vào phòng Đan Nghi như này, sắc mặt dì Dương lập tức sầm xuống, nhưng với thân phận hiện tại cũng không tiện đuổi cô ta ra ngoài:
- Đại tiểu thư đang thay đồ, cô tự ý mở cửa ra như vậy là ý làm sao?
- Thì không phải đã thay xong rồi sao?
Ánh mắt Trần Ngọc Tâm nhìn chằm chằm vào Đan Nghi, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.
Đan Nghi bằng tuổi cô ta, được ăn uống tiêu sài tốt hơn đã đành là một nhẽ, nhưng lại còn sở hữu chiều cao lí tưởng, cao hơn Trần Ngọc Tâm cả một cái đầu, chân dài, eo thon, chiếc cổ thon thả như thiên nga, khí chất thì hơn người, chỉ đơn giản là đứng đó thử váy, soi gương thôi cũng đã đẹp hơn cô ta nhiều lần.
Nhất là dung mạo của Đan Nghi, càng là nghìn người chọn một, còn chưa trang điểm....Mà đôi mắt long lanh, trong vắt, hàng lông mi vừa công vừa dày, tựa như hai cánh hồ điệp xinh xắn dừng lại nơi mí mắt... Trần Ngọc Tâm cũng không tránh khỏi bị vẻ đẹp của cô làm cho mê đắm.
Những năm học trung học, Trần Ngọc Tâm cũng là một hot girl được rất nhiều người theo đuổi, bởi cô ta sở hữu vẻ bề ngoài dịu dàng như một tiểu bạch thỏ, nhưng giờ đứng cạnh Đan Nghi thì hệt như, vịt con xấu xí đứng cạnh bạch thiên nga xinh đẹp vậy.
Ngay cả ông trời cũng thiên vị cho Đan Nghi như vậy sao?
Liệu tối nay, Lục Thượng Hàn tới rồi, có còn để mắt tới bản thân mình nữa không?
Trần Ngọc Tâm thầm tính toán trong bụng, rồi cất tiếng:
- Chị à, váy của chị đẹp quá đi!
/263
|