Monica một hơi uống hết bia còn thừa lại, giống như là muốn nuốt xuống chuyện không vui ngày xưa: Cho nên mới nói, đường đều do mình đi, huống chi dù chuyện này trách ai cũng không trách đến trên đầu cậu, cậu mới là người vô tội nhất. Mình nghĩ, mặc dù ngoài mặt tên Phó Thần Thương hoàn toàn không lộ vẻ bất hiển sơn bất lộ thủy*(không lộ vẻ gì), trong lòng khẳng định cũng không chịu nổi,hơn nữa chuyện Tô Hội Lê chết đi với mình mà nói, chuyện ảnh hưởng lớn nhất là thái độ của anh ta đối với chuyện này. Mình thấy anh ta đúng là thật lòng hối cãi rồi, Phật viết, . Cuộc sống ngắn ngủn mấy chục năm, sinh mạng có lúc lại yếu ớt như vậy, quý trọng tức thời mới là quan trọng nhất. . . . . .
An Cửu tựa đầu vào trên vai của cô: Monica, cám ơn cậu, thật rất cảm ơn. . . . . .
Monica vô tình phất tay một cái : Còn khách khí với mình à ~
Chỉ là, Monica, đột nhiên mình phát hiện cậu càng ngày càng biết khuyên người, quả thật còn chuyên nghiệp hơn mấy bác sĩ tâm lý kia nữa! An Cửu thuận miệng nói một câu.
Ánh mắt Moni chớp chớp, giống như che giấu rót ly rượu: Thật sao?
An Cửu gật đầu nói: Đương nhiên rồi, mình có bạn thân là bác sĩ tâm lý, nhưng nói chuyện, lại đặc biệt thích phỉ nhổ mình, mỗi lần mình đều bị anh ôm đi, lần sau giới thiệu cho cậu biết.
Hai người đang trò chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.
An Cửu bò dậy đi mở cửa, sau đó thấy Phó Thần Thương hơi có vẻ tiều tụy đứng ở ngoài cửa.
Ánh mắt Phó Thần Thương dời xuống, thấy trước cửa có thêm một đôi giày : Có khách?
An Cửu lại mang: Ừ, Monica tới, bọn em đạ nói chuyện được một lát.
Phó Thần Thương đưa túi ny lon trong tay tới trước mặt cô: “Ăn khuya.
Monica không biết đã bu lại từ lúc nào, mặt vui mừng, không khách khí nhận đồ ăn vào trong tay: “Đến rất đúng lúc, chúng tôi đang cần đồ nhắm !
Rượu à? Phó Thần Thương cau mày.
Nhăn mày cái gì, một chút bia thôi mà! Đi vào cùng đi! Monica nói xong lập tức kéo Phó Thần Thương vào.
Vì vậy, hai người biến thành ba người.
Thấy cả An Cửu và Phó Thần Thương đều trầm mặc không nói lời nào, Monica đã mở miệng nói một câu: Này, tôi nói, hai người các anh chuẩn bị kết hôn lại vào lúc nào đây?
An Cửu bị sặc một hớp bia, ho khan không ngừng, Phó Thần Thương đưa khăn giấy cho cô, sau đó vỗ sau lưng của cô.
Monica kéo cô một cái : Kích động như thế làm gì? Mình hỏi sai rồi sao?
Sau đó, chỉ nghe được Phó
An Cửu tựa đầu vào trên vai của cô: Monica, cám ơn cậu, thật rất cảm ơn. . . . . .
Monica vô tình phất tay một cái : Còn khách khí với mình à ~
Chỉ là, Monica, đột nhiên mình phát hiện cậu càng ngày càng biết khuyên người, quả thật còn chuyên nghiệp hơn mấy bác sĩ tâm lý kia nữa! An Cửu thuận miệng nói một câu.
Ánh mắt Moni chớp chớp, giống như che giấu rót ly rượu: Thật sao?
An Cửu gật đầu nói: Đương nhiên rồi, mình có bạn thân là bác sĩ tâm lý, nhưng nói chuyện, lại đặc biệt thích phỉ nhổ mình, mỗi lần mình đều bị anh ôm đi, lần sau giới thiệu cho cậu biết.
Hai người đang trò chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.
An Cửu bò dậy đi mở cửa, sau đó thấy Phó Thần Thương hơi có vẻ tiều tụy đứng ở ngoài cửa.
Ánh mắt Phó Thần Thương dời xuống, thấy trước cửa có thêm một đôi giày : Có khách?
An Cửu lại mang: Ừ, Monica tới, bọn em đạ nói chuyện được một lát.
Phó Thần Thương đưa túi ny lon trong tay tới trước mặt cô: “Ăn khuya.
Monica không biết đã bu lại từ lúc nào, mặt vui mừng, không khách khí nhận đồ ăn vào trong tay: “Đến rất đúng lúc, chúng tôi đang cần đồ nhắm !
Rượu à? Phó Thần Thương cau mày.
Nhăn mày cái gì, một chút bia thôi mà! Đi vào cùng đi! Monica nói xong lập tức kéo Phó Thần Thương vào.
Vì vậy, hai người biến thành ba người.
Thấy cả An Cửu và Phó Thần Thương đều trầm mặc không nói lời nào, Monica đã mở miệng nói một câu: Này, tôi nói, hai người các anh chuẩn bị kết hôn lại vào lúc nào đây?
An Cửu bị sặc một hớp bia, ho khan không ngừng, Phó Thần Thương đưa khăn giấy cho cô, sau đó vỗ sau lưng của cô.
Monica kéo cô một cái : Kích động như thế làm gì? Mình hỏi sai rồi sao?
Sau đó, chỉ nghe được Phó
/218
|