Phó Hoằng Văn nhàn nhã tựa người trên ghế salông, một mặt đắc ý nói: Sao vậy? Bị người khác nói đúng nên thẹn quá thành giận?
Tiếng ồn ào trong phòng khách đã làm kinh động đến những người hầu bên ngoài, mọi người đều hai mặt nhìn nhau không ai dám nói chuyện, quản gia lo lắng sợ xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy vào, trong lòng run sợ nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm Phu nhân...
Bởi vì Phó Thần Thương xảy ra chuyện nên mấy ngày nay bầu không khí trong nhà đặc biệt nặng nề. Lần trước có người làm vườn lắm miệng nói một câu Thiếu gia sợ là không tỉnh lại , trêu đến người luôn luôn có tính khí tốt như Phùng Uyển, bà nổi trận lôi đình cho sa thải tại chỗ. Từ lúc đó, cũng không ai dám lắm miệng, đều cẩn thận vùi đầu làm việc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Hiện tại đại thiếu gia cùng phu nhân sắp trở về, cuộc sống của bọn họ có lẽ càng khó khăn hơn.
Hiếm khi thấy từ trên xuống dưới người nhà họ Phó lại cực kỳ chờ mong một kẻ lãnh khốc lại đáng sợ như đại thiếu gia mau chóng tỉnh lại như vậy. Tuy rằng chỉ cần anh vừa xuất hiện thì sẽ làm tất cả mọi người cảm thấy căng thẳng nhưng dù sao so với tình huống bây giờ cũng cảm thấy không đáng sợ như vậy.
Không có chuyện gì, sai người đến dọn dẹp một chút. Giọng nói của Phùng Uyển đã khôi phục bình thường nhưng vừa nãy khi ném chén trà, tay bà còn khẻ run rẩy chưa thể phục hồi lại được.
Quản gia vừa muốn xoay người liền bị Phó Hoằng Văn gọi lại Quản gia, chuẩn bị xe, chờ một lúc nữa tôi sẽ cùng phu nhân đây đi đến bệnh viện thăm thiếu gia.
Quản gia vừa nghe xong, thân thể lập tức căng thẳng. Ông nhìn Phùng Uyển, lại nhìn Phó Hoằng Văn không biết nên ứng đối ra sao.
Ngay khi không khí đọng lại, mùi thuốc súng đang phân tán, điện thoại di động của Phùng Uyển reo lên.
Phùng Uyển nhìn chằm chằm vào Phó Hoằng Văn đang ngồi đối diện trên ghế salông không một chút sợ hãi, khuôn mặt âm trầm tiện tay ấn xuống nút nhận cuộc gọi Alo?
Sau nửa giây, bởi vì bà cũng nhận ra là do ai điện đến nên giọng nói cũng có chút nhu hòa: Là An Cửu sao? Có chuyện gì thế con?
Tô Nhu cùng Phó Hoằng Văn nhìn nhau, gương mặt không chút biến sắc nghe Phùng Uyển nói chuyện.
Trên mặt Phùng Uyển đột nhiên kích động vạn phần Con nói cái gì? Thần Thần tỉnh rồi?
Bác sĩ nói thế nào?
Ông trời phù hộ! An Cửu, mẹ thực sự là không biết nên làm sao cảm tạ con mới được.
Được được được, mẹ sẽ đến ngay.
Phùng Uyển cúp điện thoại xong, cả người đều cảm thấy thoải mái, mà trái lại khuôn mặt của Phó Hoằng Văn và Tô Nhu lại đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Phó Hoằng Văn hừ một tiếng Nguỵ trang thật giống nhỉ? Làm sao anh ta có thể tỉnh lại được chứ??
Tô Nhu cũng để lộ ra vẻ mặt xem thường.
Phùng Uyển tiện tay sửa sang lại mái tóc, ôm túi xách nói với quản gia: Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe tôi vừa nói sẽ đến bệnh viện thăm đại thiếu gia sao? Còn không mau đi!
Phùng Uyển nói xong cũng liên tục gọi cho những nhân vật quan trọng để thông báo tin tức này, lại chậm chạp bước ra cửa lớn.
Vâng, vậy thì đi. Quản gia phản ứng lại, vội vàng đi chuẩn bị xe.
Xem ra thiếu gia thật sự tỉnh rồi, bằng không Phùng Uyển cũng không thể chủ động gọi quản gia đi chuẩn bị xe.
Thấy vậy, Phó Hoằng Văn và Tô Nhu mới bắt đầu cuống lên.
Phó Hoằng Văn thấp giọng nói một tiếng Đáng chết! Thật sự tỉnh rồi sao?
Đừng nóng vội, trước tiên đi xem xem, nếu tỉnh rồi thì thế nào? Ai biết có di chứng về sau không chứ!
Đúng, đúng... Nói không sai!
Sau nửa giờ, trong phòng bệnh đã chật ních người vào thăm.
Phùng Uyển, Phó Hoa Sanh, ông cụ cũng ngay lập tức chạy
/218
|