Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 167 - Anh Là Cái Đồ Tai Họa

/218


Lại bị rơi vào bẫy rồi.

An Cửu bị rơi thất điên bát đảo nằm ngửa ra trên giường, tóm lại mục đích anh làm mọi chuyện chỉ để đẩy cô lên giường thôi.

Anh vừa tắm xong, trên người còn vương lại hương thơm nhè nhè lành lạnh, nhưng vẫn không che giấu được hết hơi rượu còn sót lại.

Hoàn thành mưu đồ, anh ôm cô vào ngực như thể ôm búp bê vậy, cố gắng chiếm lấy môi cô, như thể một đứa bé tham lam mút kẹo, ăn bao nhiêu cũng không đủ, còn không có chút tiết chế nào.

Bị An Cửu đưa tay chặn lại thì lập tức thuận thế theo đó hôn viền theo từng ngón tay cô, tóm lại, cô dùng thân thể kháng cự lại thì anh lập tức chuyển hướng tới đó mà dịu dàng dùng nụ hôn khuất phục…

“Thiếu gia của tập đoàn xây dựng Kiến Diệp – Trình Vũ, anh ta thích đàn ông… Tiếng anh vang lên bên tai cô đầy ý nhắc nhở và cảnh cáo.

“Thật sao?”

Anh không trả lời, nhưng lời anh vừa nói lại khiến An Cửu nổi lên suy nghĩ.

Cô cũng không còn hy vọng vào thứ xa vời như tình yêu nữa rồi, chỉ hy vọng tìm được một người cha tốt cho hai tiểu bảo bối, nhưng cô là người phụ nữ đã qua một đời chồng, bên cạnh còn có hai đứa bé, muốn tìm một người có điều kiện tốt còn đối tốt với mình và hai con là điều dễ dàng sao? Hơn nữa, xét trên kinh nghiệm bản thân, cô tuyệt đối không muốn sinh thêm đứa bé nào với người đàn ông khác nữa.

Yêu cầu như thế, có người đàn ông nào có thể chấp nhận?

Nếu Trình Vũ đúng như những gì Phó Thần Thương nói, anh ta thích đàn ông thì ít nhất cũng cần có một cuộc hôn nhần để che giấu, vậy ngược lại nhu cầu hai bên của bọn họ có thể mang lại lợi ích cho đối phương, nói không chừng còn là mua một tặng một, hai tiểu bảo bối còn có hai người ba ba yêu thương ấy chứ.

Nhìn An Cửu thể hiện vẻ hứng thú thấy rõ còn như thể nóng lòng muốn thử xem sao, Phó Thần Thương mới phát hiện hình như vừa tự bê đá đập chân mình, con nhóc này tình tình đã như đàn ông rồi, có lẽ nào cô cho rằng đối phương thích đàn ông thì cũng có thể thích cô?

Anh tức giận đẩy quần ngủ của cô lên lại bị An Cửu đưa tay chặn lại, dùng giọng tố cáo hành động có tình gây sự của anh: “Phó Thần Thương, anh xong chưa!”

Bàn tay anh dì vào trong quần lót cô đang vẽ phác một vòng, một tay khác thì xoa trên ngực cô: “Không phải là không có cảm giác gì sao? Làm một lần thì thế nào? Coi như là… Dịch vụ phòng miễn phí đi…”

Dịch vụ phòng miễn phí… Thật bội phục anh có thể nghĩ ra loại ví dụ như vậy.

Vốn cô còn cho rằng buổi sáng nói như thế với Phó Thần Thương thì ít nhất trong thời gian ngắn anh sẽ không chủ động tới tìm cô chứ, ai mà biết lại khiến lúc này cô bị rơi vào tình trạng hoàn toàn không ngờ tới…

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú chiếm tiện nghi của người khác!” An Cửu né tránh nói.

Kết quả, Phó Thần Thương lại nghiêm túc nói với cô: “Vậy coi như là thù lao năm năm qua anh thay em làm trâu làm ngựa xử lý công việc ở công ty đi…”

“…” Quả nhiên, đạo lý từ miệng người này nói ra, chưa thấy có cái gì là anh không nghĩ ra được.

Mấy ngày nay cô đúng là bị anh làm phiền đến chết đi được, thêm việc còn sắp đón hai tiểu bảo bối về, thế mà anh lại ở nhà đối diện, còn thỉnh thoảng lại không báo trước đã chạy sang, đến lúc đó phải an bài cho hai đứa nhỏ thế nào, rốt cuộc lúc nào mới có thể nói với anh, thậm chí có nên nói hay không, có thể nói hay không chứ…

Thật là rối loạn phát điên…

Trong lúc chờ đợi cô suy nghĩ câu trả lời, anh cũng không còn động đến quàn lót cô nữa, chẳng qua là vén qua một bên rồi cho một ngón tay đi vào, nhẹ nhàng gạt gạt hải cánh hoa trơn mềm như hai cánh quạt nhỏ ra, tỉ mỉ thám hiểm vào vùng đầm nước chặt khít, cảm giác tốt đẹp kỳ diệu này thiếu chút nữa thì bức anh phát điên, vốn chỉ định trêu đùa cô một chút, nhưng chính anh lại bị ép cho không kiềm chế được, càng ngày càng đút vào sâu hơn, cho đến khi ngón tay anh bị nuốt hết vào trong, hoàn toàn không vào sâu hơn được nữa,…

Động tác của anh vô cùng từ từ, hết sức dịu dàng có kỹ xảo, cho tới khi anh bắt đầu động tác đưa đẩy ngón tay mới khiến cô bị kéo ra từ trong suy nghĩ phiền loạn, cô giật mình chưa kịp phản ứng lại hành động của anh thì thân thể đã mềm nhũn run rẩy một trận, trong phòng lập tức tràn đầy hương vị tình ái thơm ngọt…

“Thật nhạy cảm…” Giọng Phó Thần Thương có chút bất ngờ, như thể hoàn toàn không ngờ cô sẽ có phản ứng đến như vậy.

Lời này nói ra như thể đang tát vào mặt cô!

An Cửu lập tức ngồi dậy: “Anh… Cái tên lưu manh này! Anh đi ra… đi ra ngay cho tôi…”

“Ngoan, đừng nóng vội… Đây chẳng phải là đang ra ngoài sao…”

Phó Thần Thương chỉ sợ cô tức giận, cẩn thận từng li từng tí an ủi cô, hơn nữa còn thuận theo lời cô mà rút ngón tay ướt át ra ngoài, đúng lúc cô đang thở phào một hơi thì lại bị anh đẩy ngã mà không kịp phản kháng, hơn nữa còn phát hiện ra thứ đồ đang lớn dần lên của anh đè trên người cô…

Dĩ nhiên An Cửu không thể để cho anh được như ý, đang ra sức giãy giụa thì khứu giác nhạy cảm ngửi thấy mùi máu tươi, hơn nữa mùi máu còn có vẻ rất nồng nặc như thể bị chảy rất nhiều máu…

An Cửu cố nén cảm giác khó chịu, lần mò nhấn nút công tắc, bóng đèn cô vừa thay xong lập tức sáng lên.

Cô đẩy Phó Thần Thương ra một chút, sau đó thấy ngay khóe môi anh thoáng qua vệt máu đỏ, quay đầu nhìn lại thì đập ngay vào mắt cô là cái gối ở đầu giường đã nhuộm đầy máu tươi làm người ta kinh hãi run rẩy…

Lúc này An Cửu mới bò ra từ dưới người anh, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt mà bướng bỉnh của anh thì mặt cô thoáng qua vẻ ảo não, còn có một chút tức giận chưa từng có: “Anh… Anh bị điên rồi à! Phó Thần Thương, anh quả thật là không thể nói lý!”

Thân thể đã như vậy rồi mà không biết nói một tiếng nào à, sau khi bị cô phát hiện còn làm ra bộ dạng dỗ dành: “Bã xã, em đừng tức giận, thật ra thì anh có thể…”

“Anh là cái đồ tai họa!”

Vì vậy, An Cửu từ nửa đêm giúp người thay bóng đèn trực tiếp thăng cấp thành nửa đêm cưỡng chế người đến bệnh viện rồi.



Theo yêu cầu của anh, An Cửu đưa anh đến một bệnh viện tư nhân anh thường tới.

Ở đó anh còn có phòng bệnh VIP xa hoa riêng, rộng hơn một trăm mét vuông, còn có phòng khách, phòng làm việc, phòng ngủ, phòng điều dưỡng và nhà bếp với đầy đủ nội thất. Ngoài ra còn có tủ lạnh, lò vi sóng, TV LCD, wifi, ghế sa lon bằng da thật, máy đun nước,… cái gì cũng có.

Người này đây là sống luôn trong bệnh viện à?

Sau một loạt các loại kiểm tra, bác sĩ vô cùng nghiêm trọng mà thông báo kết quả, dạ dày bị xuất huyết nặng.

Không thể nghi ngờ đây là vì dạ dày bị viêm còn chưa hồi phục hoàn toàn đã uống rượu như nước, tạo thành kích thích mạnh lên thành dạ dày, ngay sau đó còn trải qua một trận đánh đấm kịch liệt với Phó Hoa Sênh, dĩ nhiên, anh còn có ý đồ tự sát với một loại hình thức vận động toàn kịch liệt đầy kích thích, cô đẩy anh ra cũng coi như đã cứu lấy cái mạng nhỏ của anh rồi…

Nói tóm lại hai chữ, chiếu theo đủ các loại hành động kể trên thì chính là – Đáng đời!

Giằng co suốt cả đêm, An Cửu cầm cái khăn lông nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh trắng toát, lau mặt cho anh không chút dịu dàng, còn cố ý mỉa mai giễu cợt anh một trận: “Mới làm được một nữa mà đã suy yếu đến hộc máu luôn, chú hai, tôi thấy anh không được đâu, đã già thật rồi thì sau này cũng bớt phô trương đi thì tốt hơn…”

Phó Thần Thương: “…”

Nhìn dáng vẻ không biết hối cải của anh, An Cửu càng cảm thấy tức giận: “Phó Thần Thương, thật sự tôi chưa bao giờ thấy ai như anh đâu, lão gia tử nói Phó Hoa Sênh càng lớn càng không hiểu chuyện, nhưng anh mới là kẻ càng già càng chỉ biết cố tình gây sự đấy! Anh mà cứ thế này thì sẽ không được chết tử tế đâu!”

Phó Thần Thương: “…” “Câm rồi à, sao không nói chuyện đi? Không phải ban nãy còn rất có tinh thần à?”

Phó Thần Thương bị nói khích thế mà không có chút tức giận nào, ngược lại còn tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn, một mực giữ dáng vẻ mặc cho cô đánh cô mắng thế nào cũng được, cũng không biết là có phải vì bị bệnh nên hết hơi sức rồi không.

An Cửu vừa lau máu dính trên tay anh vừa tiếp tục: “Tôi cũng chỉ là muốn lau sạch dấu vân tay của tôi ở trên người anh đi thôi, tránh đến lúc anh chết lại bị người ta tới tìm bắt đền mạng thì thiệt rồi…”

Khóe miệng Phó Thần Thương vẫn duy trì nụ cười, mắt vẫn cố gắng mở lớn nhìn cô, nhìn cô,…

Cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ngủ thiếp đi trong tiếng nói liến thoắng không ngừng, thật khiến cho người ta an tâm của cô.

Đã nhiều năm rồi, anh cũng chưa từng được nằm ngủ một giấc an ổn như vậy…



Mấy ngày kế tiếp, An Cửu một bên chăm sóc Phó Thần Thương, một bên để ý tới Kiều Tang, hơn nữa trạng thái của Kiều Tang có vẻ không ổn, như thể không hồn không có ở đây, Phó Thần Thương lại là một ông chủ đặc


/218

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status