Dạy cô làm bánh ngọt tặng Cảnh Hi? Anh bị quỷ ám rồi à?
Không cần cám ơn.
An Cửu dĩ nhiên không thể nào tiếp nhận ý tốt quỷ dị của anh.
May thay hình như Phó Thần Thương cũng chỉ thuận miệng nhắc đến chứ không kiên trì.
Cô bớt chút thời gian đưa tin, ngắn ngủn năm phút đồng hồ, truyền thông Internet đã nhanh chóng có phản ứng, tấm hình kia bị xoay chuyển đầy trời. Sau đó diễn đàn có người tự xưng người biết chuyện lần lượt tuôn ra studio Tô Hội Lê bị Kiều Tang bạt tay nhưng Phó Thần Thương thờ ơ với tin tức của vợ bé.
An Cửu lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông đối diện đang thong thả ung dung ăn cơm, hoàn toàn không đoán ra tâm tư của anh.
Có gì muốn hỏi? Phó Thần Thương ngẩng đầu.
An Cửu lập tức dời ánh mắt: Không có. Áo khoác
Tớ có! Kiều Tang lập tức giơ tay: Mặc dù có thể cậu không tin, nhưng từ đầu đến đuôi tớ đều không có ý quan báo tư thù, nhưng mà, dù trước đó tớ có nói gì xấu xa, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu cô ta quá đáng, vậy thì đừng trách tớ phản kích!
An Cửu lập tức đá Kiều Tang một cước, Kiều Tang cũng không buông tha: Đến lúc đó tớ không quản cô ta là mối tình đầu của ai!
Kiều Tang! Đừng nói nhảm! An Cửu bất đắc dĩ, Kiều Tang này, dù thời khắc nhìn chằm chằm cô ấy cũng đều không ngăn được, huống chi lần này đối phó với Tô Hội Lê, sao cô có thể yên tâm.
Có Phó Thần Thương lập trường không rõ ở đây mà nói lời này không khỏi quá xúc động.
Ngược lại Phó Thần Thương hoàn toàn không sao cả, bình tĩnh nhìn dáng vẻ căng thẳng lại nhức đầu của An Cửu, mỉm cười an ủi cô: Đừng quan tâm, cô ấy gây họa thì còn có anh.
Một câu nói khiến Kiều Tang và An Cửu đều ngây ngẩn cả người. . . . . .
Này này cái người này cứ như đám con chúng tôi gây họa thì còn có người cha như anh đây à?
Buổi chiều còn có buổi họp, buổi tối sẽ qua đón các em.
Không đợi họ phản ứng, Phó Thần Thương đã đi rồi.
Kiều Tang cắn đũa: Anh ta đây là đứng về phía tớ vô điều kiện à?
Nói xong mình cũng cảm thấy không đơn giản như vậy. . . . . .
Kiều Tang ôm đầu phiền não vò tóc: An Cửu, người này tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối có ý đồ bất chính với cậu đấy!
An Cửu là người trong cuộc chẳng qua chỉ hơi sợ sệt, nên làm cái gì thì làm cái đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhưng đến tối Kiều Tang kết thúc công việc vẫn còn rối rắm với Phó Thần Thương rốt cuộc là sao thế.
Dù sao cũng bởi vì mình ép An Cửu ở dưới mắt Phó Thần Thương, chuyện giải quyết xong vốn An Cửu có thể đi, nhưng bởi vì lo lắng cho mình nên mới ở lại.
Vẫn muốn giúp An Tiểu Cửu lấy lại công đạo, kết quả lại làm liên lụy đến cô, điều này sao cô ấy có thể không ngại được.
Vì vậy, buổi tối Phó Thần Thương đến đón cô, Kiều Tang không sợ gian nguy, dứt khoát quyết định bảo An Cửu trở về, không cần theo cô ấy.
Thấy Phó Thần Thương đến đón, trí nhớ đêm hôm đó của An Cửu bị khơi lên, cho nên đặc biệt bài xích xe của anh, đang rầu rĩ thì Kiều Tang nói vậy, không ngờ cô ấy sẽ chủ động nói ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vậy ngày mai gặp ~
Ừ, ngày mai gặp ~ Kiều Tang kiên cường phất tay.
Phó Thần Thương, anh đừng trông cậy vào việc lợi dụng tôi để đến gần An Cửu nữa! Tôi sẽ không để anh được như ý đâu! Kiều Tang chính nghĩa nhìn chằm chằm người đàn ông lái xe bên cạnh.
Phó Thần Thương một tay chống má một tay điều khiển tay lái, không chút để ý hỏi: Tại sao không để tôi đến gần An Cửu? Cô yêu tôi à?
Mắc ói, tôi yêu Phó Hoa Sênh cũng sẽ không yêu anh! Lúc này Kiều Tang nổi giận.
Vậy thì tốt.
Kiều Tang suýt nữa phát điên, người này cứ bày ra nét mặt ‘cô không yêu tôi là được, nếu cô yêu tôi tôi sẽ rất đau khổ đấy’ thật sự quá đáng đánh đòn rồi!
--- ------ ------ ------ -----
An Cửu đi ở ven đường, sau lưng, Lâm Huyên lái xe bên cạnh thả chậm tốc độ lại từ từ đi theo, Tô Hội Lê ngồi kế tay lái nhắm mắt dưỡng thần.
A, bị chồng trước và bạn thân bỏ lại một mình, cảm giác thế nào? Nói chuyện chính là Lâm Huyên mang vẻ mặt hả hê: Có vài người! Chính là muốn đánh cho vang dội! Kiều Tang cũng không
Không cần cám ơn.
An Cửu dĩ nhiên không thể nào tiếp nhận ý tốt quỷ dị của anh.
May thay hình như Phó Thần Thương cũng chỉ thuận miệng nhắc đến chứ không kiên trì.
Cô bớt chút thời gian đưa tin, ngắn ngủn năm phút đồng hồ, truyền thông Internet đã nhanh chóng có phản ứng, tấm hình kia bị xoay chuyển đầy trời. Sau đó diễn đàn có người tự xưng người biết chuyện lần lượt tuôn ra studio Tô Hội Lê bị Kiều Tang bạt tay nhưng Phó Thần Thương thờ ơ với tin tức của vợ bé.
An Cửu lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông đối diện đang thong thả ung dung ăn cơm, hoàn toàn không đoán ra tâm tư của anh.
Có gì muốn hỏi? Phó Thần Thương ngẩng đầu.
An Cửu lập tức dời ánh mắt: Không có. Áo khoác
Tớ có! Kiều Tang lập tức giơ tay: Mặc dù có thể cậu không tin, nhưng từ đầu đến đuôi tớ đều không có ý quan báo tư thù, nhưng mà, dù trước đó tớ có nói gì xấu xa, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu cô ta quá đáng, vậy thì đừng trách tớ phản kích!
An Cửu lập tức đá Kiều Tang một cước, Kiều Tang cũng không buông tha: Đến lúc đó tớ không quản cô ta là mối tình đầu của ai!
Kiều Tang! Đừng nói nhảm! An Cửu bất đắc dĩ, Kiều Tang này, dù thời khắc nhìn chằm chằm cô ấy cũng đều không ngăn được, huống chi lần này đối phó với Tô Hội Lê, sao cô có thể yên tâm.
Có Phó Thần Thương lập trường không rõ ở đây mà nói lời này không khỏi quá xúc động.
Ngược lại Phó Thần Thương hoàn toàn không sao cả, bình tĩnh nhìn dáng vẻ căng thẳng lại nhức đầu của An Cửu, mỉm cười an ủi cô: Đừng quan tâm, cô ấy gây họa thì còn có anh.
Một câu nói khiến Kiều Tang và An Cửu đều ngây ngẩn cả người. . . . . .
Này này cái người này cứ như đám con chúng tôi gây họa thì còn có người cha như anh đây à?
Buổi chiều còn có buổi họp, buổi tối sẽ qua đón các em.
Không đợi họ phản ứng, Phó Thần Thương đã đi rồi.
Kiều Tang cắn đũa: Anh ta đây là đứng về phía tớ vô điều kiện à?
Nói xong mình cũng cảm thấy không đơn giản như vậy. . . . . .
Kiều Tang ôm đầu phiền não vò tóc: An Cửu, người này tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối có ý đồ bất chính với cậu đấy!
An Cửu là người trong cuộc chẳng qua chỉ hơi sợ sệt, nên làm cái gì thì làm cái đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhưng đến tối Kiều Tang kết thúc công việc vẫn còn rối rắm với Phó Thần Thương rốt cuộc là sao thế.
Dù sao cũng bởi vì mình ép An Cửu ở dưới mắt Phó Thần Thương, chuyện giải quyết xong vốn An Cửu có thể đi, nhưng bởi vì lo lắng cho mình nên mới ở lại.
Vẫn muốn giúp An Tiểu Cửu lấy lại công đạo, kết quả lại làm liên lụy đến cô, điều này sao cô ấy có thể không ngại được.
Vì vậy, buổi tối Phó Thần Thương đến đón cô, Kiều Tang không sợ gian nguy, dứt khoát quyết định bảo An Cửu trở về, không cần theo cô ấy.
Thấy Phó Thần Thương đến đón, trí nhớ đêm hôm đó của An Cửu bị khơi lên, cho nên đặc biệt bài xích xe của anh, đang rầu rĩ thì Kiều Tang nói vậy, không ngờ cô ấy sẽ chủ động nói ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vậy ngày mai gặp ~
Ừ, ngày mai gặp ~ Kiều Tang kiên cường phất tay.
Phó Thần Thương, anh đừng trông cậy vào việc lợi dụng tôi để đến gần An Cửu nữa! Tôi sẽ không để anh được như ý đâu! Kiều Tang chính nghĩa nhìn chằm chằm người đàn ông lái xe bên cạnh.
Phó Thần Thương một tay chống má một tay điều khiển tay lái, không chút để ý hỏi: Tại sao không để tôi đến gần An Cửu? Cô yêu tôi à?
Mắc ói, tôi yêu Phó Hoa Sênh cũng sẽ không yêu anh! Lúc này Kiều Tang nổi giận.
Vậy thì tốt.
Kiều Tang suýt nữa phát điên, người này cứ bày ra nét mặt ‘cô không yêu tôi là được, nếu cô yêu tôi tôi sẽ rất đau khổ đấy’ thật sự quá đáng đánh đòn rồi!
--- ------ ------ ------ -----
An Cửu đi ở ven đường, sau lưng, Lâm Huyên lái xe bên cạnh thả chậm tốc độ lại từ từ đi theo, Tô Hội Lê ngồi kế tay lái nhắm mắt dưỡng thần.
A, bị chồng trước và bạn thân bỏ lại một mình, cảm giác thế nào? Nói chuyện chính là Lâm Huyên mang vẻ mặt hả hê: Có vài người! Chính là muốn đánh cho vang dội! Kiều Tang cũng không
/218
|