An Cửu không hiểu gì cả, đây là sự yên tĩnh trước cơn bão sao? Hình như không giống lắm thì phải?
Sau đó, trong bầu không khí mơ hồ như vậy, cô như thường lệ đi tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ thay áo ngủ và nằm trên giường. Mãi đến khi Phó Thần Thương cũng tắm xong nằm ở bên cạnh, vẫn thấy anh chưa có ý định hỏi tội cô.
Cô hết kiên nhẫn, ném cái gối sắp bị cô làm cho nhàu nát xuống giường. Cô kéo gáy anh lại gần dựa đầu qua, ngón tay khẽ vuốt trên lưng anh, Phó Thần Thương. . . . . . Anh không mắng em à?
Lần trước là Anh không đánh em à , lần này là Anh không mắng em à , làm như anh đối với cô rất là bạo lực vậy, Phó Thần Thương quay người lại đối mặt với cô, nhíu mày, Anh đối xử với em rất tệ à?
An Cửu gật đầu, không chút do dự.
Phó Thần Thương: . . . . . .
Chợt nghĩ đến việc anh đã vì cô mà xuống bếp, An Cửu lại lắc đầu.
Chân em còn đau không?
An Cửu hơi kinh ngạc khi thấy anh đã phát hiện, cô lắc đầu, giơ chân lên cho anh xem.
Chân cô chỉ bị trật một chút, không sưng tấy lên.
Cô giơ chân lên, khiến cho áo ngủ trượt đến tận đùi, làm cho Phó Thần Thương, người đã cấm dục một thời gian dài, trong mắt tràn ngập dục hỏa.
Người phụ nữ của anh, làm sao có thể khóc được, cho dù có khóc, cũng chỉ có thể là lúc ở dưới thân anh.
Bàn tay anh vừa vuốt đến eo cô làm An Cửu sợ đến lăn một cái sát tận mép giường cách anh rất xa, mặc dù bây giờ bụng của cô còn chưa nhô lên, nhưng mà . . . . . .tóm lại là cô vẫn hơi chột dạ.
Mà sự chột dạ của cô đã làm cho Phó Thần Thương hiểu lầm là cô chán ghét anh, những suy nghĩ kiều diễm trong đầu anh đều biến mất.
Chỉ là, lần này thì khác, anh không thấy bất mãn và tức giận, ngược lại là. . . . . . cảm thấy tự trách.
Anh vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, ôm cô vào trong lòng, đau đầu thở dài một tiếng, tình hình thật là tệ. . . .
Chuyện tệ nhất, không phải quân cờ không nghe lời. . . . . .
Mà là. . . . . . Tim của anh không nghe lời. . . . . .
An Cửu yên lặng chôn đầu trong lòng anh, cô nhìn anh thở dài như vậy, chắc anh rất nhức đầu.
Thật ra, rõ ràng anh có thể mặc kệ cô và rời đi bất cứ lúc nào, nhưng anh không bỏ đi. Lúc đó, giữa Tô Hội Lê và cô thì anh lại lựa chọn cô.
Bây giờ cô đã thấy ánh sáng hy vọng, cô hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân, là cô không thể chịu thua.
Lúc nửa đêm, An Cửu ngủ không yên ổn, thực ra cô không hề ngủ. Cô nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân mình không được ngủ, Phó Thần Thương vừa cử động, cô liền giật mình mở mắt ra, lo sợ nhìn về phía anh, cô sợ anh sẽ lén lút bỏ đi. Không thấy anh có động tĩnh gì, cô mới hơi thả lỏng tiếp tục nhắm mắt lại. Lúc buồn ngủ quá thì cô nhéo thật mạnh trên đùi, buộc mình phải tỉnh táo lại.
Nhéo đến lần thứ ba, An Cửu không cảm thấy có cơn đau truyền đến, cô ngạc nhiên nghĩ chẳng lẽ là chân bị cô nhéo đến tê dại rồi à? Vì thế cô lại dùng lực mạnh hơn, đến lúc này thì Phó Thần Thương khẽ thở dài, tiếp theo anh nắm chặt tay cô lại .
Đừng nhéo mình nữa, anh sẽ không đi, yên tâm ngủ đi. Phó Thần Thương hết cách đành phải nói rõ ra với cô.
Á, bị phát hiện rồi . . . . . .
An Cửu phồng má, hỏi lại: Thật sự không đi à?
Thật sự không đi.
Nhưng. . . . . . Lỡ em ngủ rồi anh lén rời đi thì sao?
Phó Thần Thương xoa xoa mi tâm, Vậy em muốn làm sao mới chịu tin anh đây?
An Cửu suy nghĩ một chút, lập tức đứng dậy, lục ở trong tủ ra một khúc tơ lụa dùng để trang trí phòng tân hôn.
Duỗi hai tay ra. Cô có phần hưng phấn yêu cầu anh.
Phó Thần Thương liếc cô một cái, làm theo lời cô duỗi hai tay ra, để coi rốt cuộc cô định làm gì.
Sau đó thì An Cửu ngồi song song với anh, dùng mảnh vải màu đỏ từng vòng từng vòng cột chặt cả hai người lại, sau cùng thắt một cái nút chết.
Đi ngủ thôi! Nào, cùng em từ từ nằm xuống!
. . . . . . Phó Thần Thương run rẩy khóe miệng nhìn vẻ mặt đắc ý của cô.
Anh như thế nào lại cưới một cô gái ngốc như vậy.
Cho đến lúc này, anh mới sâu sắc cảm nhận được cô có bao nhiêu bất an, ở chung lâu như vậy, mà anh lại không thể đem đến cho cô cảm giác an toàn, khiến cho cô phải dùng những cách vớ vẩn như vậy mới yên tâm được.
-----
Ở khu du lịch suối nước nóng một đêm, sáng hôm sau Phùng Uyển trở về.
Bà vốn dự định ngày mai mới về, nhưng mà, bởi vì Phó Hoa Sênh, đứa con khiến người không bớt lo kia của bà đã đi công tác về, hơn nữa bà vừa nhận được một tin, thật sự không yên lòng, vì vậy bỏ lại Phó Chính Huân, sáng sớm bà đã vội vã trở về trước.
Phùng Uyển vừa bước vô cửa, liền thấy Phó Hoa Sênh đang ngồi ỉu xìu trong phòng khách một mình.
Anh con với An Cửu đâu rồi? Sao điện thoại của Thần Thần gọi không được vậy? Phùng Uyển thay giày, vội vã hỏi.
Con đang ngồi ở đây sao mẹ không quan tâm chút nào đến con vậy? Mẹ chỉ biết hỏi về Phó Nhị không. . . . . .
Con khỏe mạnh ngồi ở đây thì mẹ cần gì phải quan tâm nữa?
Phó Hoa Sênh thấy sắc mặt mẹ cậu không tốt cho lắm, nên không dám chọc giận bà vào lúc này, ngập ngừng trả lời bà: Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao mẹ phải trở về gấp như vậy? Phó Nhị và chị dâu cũng không có việc gì mà, hai người họ đang êm đẹp ngủ ở trong phòng đó, đến giờ còn chưa có thức dậy!
Thật hả? Phùng Uyển hơi nghi ngờ.
Mẹ không tin thì mẹ lên nhìn đi! Mẹ quá lo lắng rồi. . . . . .
Phó Hoa Sênh bất đắc dĩ đi tới, vỗ vai Phùng Uyển, tiếp theo cậu cùng với bà lên lầu nhìn xem.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng ngủ, vẻ mặt hai người đứng ngoài cửa liền trở nên lúng túng.
Nhìn cảnh tượng trong phòng, Phó Hoa Sênh lập tức bật cười: Ha ha ha. . . . . . Phó Nhị, anh đang chơi trò gì vậy?
Phó Thần Thương đã thức dậy từ sớm, anh đang dựa vào đầu giường, mắt đeo kính, tay cầm quyển sách, những phần lộ ra bên ngoài như cánh tay, ngực, eo, bụng toàn bộ đều bị mảnh vải đỏ buộc lung tung chung lại một chỗ với người nằm bên cạnh.
An Cửu vẫn chưa tỉnh dậy, cô dùng mảnh vải quấn quanh cả hai nhiều vòng như vậy nhưng vẫn không yên lòng, mặc dù đang ngủ mà tay cô vẫn nắm chặt góc áo của anh không buông, cho nên dù Phó Thần Thương tỉnh rồi cũng chỉ có thể ngồi như vậy.
Phó Hoa Sênh định lên tiếng, Phó Thần Thương nhíu mày dùng tay ra hiệu cho cậu giữ im lặng, cô nàng này tới gần sáng mới bắt đầu ngủ, bây giờ cô đang ngủ rất say.
Phùng Uyển nhức
Sau đó, trong bầu không khí mơ hồ như vậy, cô như thường lệ đi tẩy trang, tắm rửa sạch sẽ thay áo ngủ và nằm trên giường. Mãi đến khi Phó Thần Thương cũng tắm xong nằm ở bên cạnh, vẫn thấy anh chưa có ý định hỏi tội cô.
Cô hết kiên nhẫn, ném cái gối sắp bị cô làm cho nhàu nát xuống giường. Cô kéo gáy anh lại gần dựa đầu qua, ngón tay khẽ vuốt trên lưng anh, Phó Thần Thương. . . . . . Anh không mắng em à?
Lần trước là Anh không đánh em à , lần này là Anh không mắng em à , làm như anh đối với cô rất là bạo lực vậy, Phó Thần Thương quay người lại đối mặt với cô, nhíu mày, Anh đối xử với em rất tệ à?
An Cửu gật đầu, không chút do dự.
Phó Thần Thương: . . . . . .
Chợt nghĩ đến việc anh đã vì cô mà xuống bếp, An Cửu lại lắc đầu.
Chân em còn đau không?
An Cửu hơi kinh ngạc khi thấy anh đã phát hiện, cô lắc đầu, giơ chân lên cho anh xem.
Chân cô chỉ bị trật một chút, không sưng tấy lên.
Cô giơ chân lên, khiến cho áo ngủ trượt đến tận đùi, làm cho Phó Thần Thương, người đã cấm dục một thời gian dài, trong mắt tràn ngập dục hỏa.
Người phụ nữ của anh, làm sao có thể khóc được, cho dù có khóc, cũng chỉ có thể là lúc ở dưới thân anh.
Bàn tay anh vừa vuốt đến eo cô làm An Cửu sợ đến lăn một cái sát tận mép giường cách anh rất xa, mặc dù bây giờ bụng của cô còn chưa nhô lên, nhưng mà . . . . . .tóm lại là cô vẫn hơi chột dạ.
Mà sự chột dạ của cô đã làm cho Phó Thần Thương hiểu lầm là cô chán ghét anh, những suy nghĩ kiều diễm trong đầu anh đều biến mất.
Chỉ là, lần này thì khác, anh không thấy bất mãn và tức giận, ngược lại là. . . . . . cảm thấy tự trách.
Anh vươn tay vuốt mái tóc mềm mại của cô, ôm cô vào trong lòng, đau đầu thở dài một tiếng, tình hình thật là tệ. . . .
Chuyện tệ nhất, không phải quân cờ không nghe lời. . . . . .
Mà là. . . . . . Tim của anh không nghe lời. . . . . .
An Cửu yên lặng chôn đầu trong lòng anh, cô nhìn anh thở dài như vậy, chắc anh rất nhức đầu.
Thật ra, rõ ràng anh có thể mặc kệ cô và rời đi bất cứ lúc nào, nhưng anh không bỏ đi. Lúc đó, giữa Tô Hội Lê và cô thì anh lại lựa chọn cô.
Bây giờ cô đã thấy ánh sáng hy vọng, cô hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân, là cô không thể chịu thua.
Lúc nửa đêm, An Cửu ngủ không yên ổn, thực ra cô không hề ngủ. Cô nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân mình không được ngủ, Phó Thần Thương vừa cử động, cô liền giật mình mở mắt ra, lo sợ nhìn về phía anh, cô sợ anh sẽ lén lút bỏ đi. Không thấy anh có động tĩnh gì, cô mới hơi thả lỏng tiếp tục nhắm mắt lại. Lúc buồn ngủ quá thì cô nhéo thật mạnh trên đùi, buộc mình phải tỉnh táo lại.
Nhéo đến lần thứ ba, An Cửu không cảm thấy có cơn đau truyền đến, cô ngạc nhiên nghĩ chẳng lẽ là chân bị cô nhéo đến tê dại rồi à? Vì thế cô lại dùng lực mạnh hơn, đến lúc này thì Phó Thần Thương khẽ thở dài, tiếp theo anh nắm chặt tay cô lại .
Đừng nhéo mình nữa, anh sẽ không đi, yên tâm ngủ đi. Phó Thần Thương hết cách đành phải nói rõ ra với cô.
Á, bị phát hiện rồi . . . . . .
An Cửu phồng má, hỏi lại: Thật sự không đi à?
Thật sự không đi.
Nhưng. . . . . . Lỡ em ngủ rồi anh lén rời đi thì sao?
Phó Thần Thương xoa xoa mi tâm, Vậy em muốn làm sao mới chịu tin anh đây?
An Cửu suy nghĩ một chút, lập tức đứng dậy, lục ở trong tủ ra một khúc tơ lụa dùng để trang trí phòng tân hôn.
Duỗi hai tay ra. Cô có phần hưng phấn yêu cầu anh.
Phó Thần Thương liếc cô một cái, làm theo lời cô duỗi hai tay ra, để coi rốt cuộc cô định làm gì.
Sau đó thì An Cửu ngồi song song với anh, dùng mảnh vải màu đỏ từng vòng từng vòng cột chặt cả hai người lại, sau cùng thắt một cái nút chết.
Đi ngủ thôi! Nào, cùng em từ từ nằm xuống!
. . . . . . Phó Thần Thương run rẩy khóe miệng nhìn vẻ mặt đắc ý của cô.
Anh như thế nào lại cưới một cô gái ngốc như vậy.
Cho đến lúc này, anh mới sâu sắc cảm nhận được cô có bao nhiêu bất an, ở chung lâu như vậy, mà anh lại không thể đem đến cho cô cảm giác an toàn, khiến cho cô phải dùng những cách vớ vẩn như vậy mới yên tâm được.
-----
Ở khu du lịch suối nước nóng một đêm, sáng hôm sau Phùng Uyển trở về.
Bà vốn dự định ngày mai mới về, nhưng mà, bởi vì Phó Hoa Sênh, đứa con khiến người không bớt lo kia của bà đã đi công tác về, hơn nữa bà vừa nhận được một tin, thật sự không yên lòng, vì vậy bỏ lại Phó Chính Huân, sáng sớm bà đã vội vã trở về trước.
Phùng Uyển vừa bước vô cửa, liền thấy Phó Hoa Sênh đang ngồi ỉu xìu trong phòng khách một mình.
Anh con với An Cửu đâu rồi? Sao điện thoại của Thần Thần gọi không được vậy? Phùng Uyển thay giày, vội vã hỏi.
Con đang ngồi ở đây sao mẹ không quan tâm chút nào đến con vậy? Mẹ chỉ biết hỏi về Phó Nhị không. . . . . .
Con khỏe mạnh ngồi ở đây thì mẹ cần gì phải quan tâm nữa?
Phó Hoa Sênh thấy sắc mặt mẹ cậu không tốt cho lắm, nên không dám chọc giận bà vào lúc này, ngập ngừng trả lời bà: Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao mẹ phải trở về gấp như vậy? Phó Nhị và chị dâu cũng không có việc gì mà, hai người họ đang êm đẹp ngủ ở trong phòng đó, đến giờ còn chưa có thức dậy!
Thật hả? Phùng Uyển hơi nghi ngờ.
Mẹ không tin thì mẹ lên nhìn đi! Mẹ quá lo lắng rồi. . . . . .
Phó Hoa Sênh bất đắc dĩ đi tới, vỗ vai Phùng Uyển, tiếp theo cậu cùng với bà lên lầu nhìn xem.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng ngủ, vẻ mặt hai người đứng ngoài cửa liền trở nên lúng túng.
Nhìn cảnh tượng trong phòng, Phó Hoa Sênh lập tức bật cười: Ha ha ha. . . . . . Phó Nhị, anh đang chơi trò gì vậy?
Phó Thần Thương đã thức dậy từ sớm, anh đang dựa vào đầu giường, mắt đeo kính, tay cầm quyển sách, những phần lộ ra bên ngoài như cánh tay, ngực, eo, bụng toàn bộ đều bị mảnh vải đỏ buộc lung tung chung lại một chỗ với người nằm bên cạnh.
An Cửu vẫn chưa tỉnh dậy, cô dùng mảnh vải quấn quanh cả hai nhiều vòng như vậy nhưng vẫn không yên lòng, mặc dù đang ngủ mà tay cô vẫn nắm chặt góc áo của anh không buông, cho nên dù Phó Thần Thương tỉnh rồi cũng chỉ có thể ngồi như vậy.
Phó Hoa Sênh định lên tiếng, Phó Thần Thương nhíu mày dùng tay ra hiệu cho cậu giữ im lặng, cô nàng này tới gần sáng mới bắt đầu ngủ, bây giờ cô đang ngủ rất say.
Phùng Uyển nhức
/218
|