“Làm sao nhìn ra thế?”
“Người ta đề tên Phoebe rõ ràng như vậy mà cậu cũng nhìn không ra hả?”
“Phoebe là gì?”
“Phoebe la tên tiếng anh của Tô Hội Lê, tên tiếng anh đó! Cậu nhìn tên tiếng anh của người ta, rồi nhìn lại của cậu xem, cho dù là Angel có vẻ đại chúng một chút, nhưng tốt xấu gì cũng hay hơn cái tên Nine đơn giản đến không thể nào khinh bỉ hơn của cậu!” Kiều Tang đau lòng tố cáo.
Nếu không phải vừa rồi cô ấy nhìn thêm một cái, thì tám phần cái cô ngốc An Cửu này sẽ trực tiếp bỏ qua mất thôi.
“Có tình địch như cậu quả thực quá thê thảm!” Kiều Tang cảm thán với điệu bộ mệt tim quá.
“Ờ!” An Cửu bày tỏ đã hiểu rồi.
“Ờ cái gì mà ờ! Mau bàn cách đối phó đi!”
“Bàn cái gì? Mình cũng đâu có định đi.”
Kiều Tang đập bàn, “Sao không đi? Cậu sợ cô ta à?”
“Tóm lại là không đi. Nếu không thì mình trực tiếp gọi cho Phó Thần Thương, bảo anh ta đi xử lý.”
Kiều Tang đập đầu xuống đất, “Má ôi, mình sắp bị cậu làm cho tức điên luôn rồi, làm gì có ai bị đưa thư khiêu chiến không chịu ứng chiến mà trực tiếp báo cho phụ huynh đâu chứ, cậu còn có tiền đồ không đấy?”
“Chẳng lẽ bị chó cắn còn phải cắn lại hay sao?”
“Coi cái tư tưởng cố chấp, bảo thủ, không tiến bộ của cậu kìa, cậu có thể thả chó cắn lại mà!”
“Vậy được, cậu đi đi!”
“Dĩ nhiên là mình phải đi rồi! Xì, cậu mắng ai đó hả!”
An Cữu vuốt trán, “Tang Tang, thật ra thì tính mình không tốt lắm đâu, cho dù đã tu thân dưỡng tính một thời gian khá lâu rồi, nhưng bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị mất khống chế.”
“Ặc…… Cho nên?”
“Cậu biết đó, IQ của mình không cao, nếu cãi lộn, chắc chắn sẽ cãi không lại người ta.”
“Cái này thì mình đồng tình.”
“Cho nên nếu có người bày vẽ trí thông minh của cô ta với mình, vậy thì rất có khả năng mình sẽ khoe một chút vũ lực của mình với cô ta.”
“……” Kiều Tang bị nghẹn, nhưng rất nhanh liền hưng phấn nói, “Vậy càng tốt, hai chúng ta song kiếm hợp bích, văn võ song toàn! Đi mà, đi mà! Cơ hội làm nhục kẻ địch đưa đến tận cửa kìa!”
“Không có hứng thú.” An Cửu cụt hứng nhắm mắt lại, giữa hàng chân mày nhuốm mấy phần mệt mỏi, “Gần đây chỉ có hứng với ăn thôi, ngoài cái đó ra, thì những chuyện khác đừng phiền mình.”
“……” Kiều Tang phiền não vò đầu bứt tóc, “Ông trời của tôi ơi, sao cậu có thể không có chí tiến thủ như vậy chứ? Lúc trước rốt cuộc cậu làm thế nào mà xử được Phó Thần Thương vậy?”
“Vừa gặp đã yêu thôi.”
“…….” Kiều Tang đã triệt để không nói nên lời nữa rồi.
Thấy thái độ của An Cửu đã kiên quyết, Kiều Tang không nói nữa, chỉ vùi đầu vào laptop lật lật giở giở, kết quả nét mặt càng ngày càng tệ, phảng phất như cả người có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Nửa tiếng sau, Kiều Tang nghiêm mặt khiêng laptop ở trước mặt An Cửu đi, sau đó bưng cái của mình qua.
An Cửu lười biếng nhìn lướt qua một cái, trước mắt toàn là “Tô Hội Lê trở mặt với Sở Thiên, trở về với vòng tay của người tình cũ”, “Phó Thần Thương dùng 50 triệu chuộc thân cho Tô Hội
“Người ta đề tên Phoebe rõ ràng như vậy mà cậu cũng nhìn không ra hả?”
“Phoebe là gì?”
“Phoebe la tên tiếng anh của Tô Hội Lê, tên tiếng anh đó! Cậu nhìn tên tiếng anh của người ta, rồi nhìn lại của cậu xem, cho dù là Angel có vẻ đại chúng một chút, nhưng tốt xấu gì cũng hay hơn cái tên Nine đơn giản đến không thể nào khinh bỉ hơn của cậu!” Kiều Tang đau lòng tố cáo.
Nếu không phải vừa rồi cô ấy nhìn thêm một cái, thì tám phần cái cô ngốc An Cửu này sẽ trực tiếp bỏ qua mất thôi.
“Có tình địch như cậu quả thực quá thê thảm!” Kiều Tang cảm thán với điệu bộ mệt tim quá.
“Ờ!” An Cửu bày tỏ đã hiểu rồi.
“Ờ cái gì mà ờ! Mau bàn cách đối phó đi!”
“Bàn cái gì? Mình cũng đâu có định đi.”
Kiều Tang đập bàn, “Sao không đi? Cậu sợ cô ta à?”
“Tóm lại là không đi. Nếu không thì mình trực tiếp gọi cho Phó Thần Thương, bảo anh ta đi xử lý.”
Kiều Tang đập đầu xuống đất, “Má ôi, mình sắp bị cậu làm cho tức điên luôn rồi, làm gì có ai bị đưa thư khiêu chiến không chịu ứng chiến mà trực tiếp báo cho phụ huynh đâu chứ, cậu còn có tiền đồ không đấy?”
“Chẳng lẽ bị chó cắn còn phải cắn lại hay sao?”
“Coi cái tư tưởng cố chấp, bảo thủ, không tiến bộ của cậu kìa, cậu có thể thả chó cắn lại mà!”
“Vậy được, cậu đi đi!”
“Dĩ nhiên là mình phải đi rồi! Xì, cậu mắng ai đó hả!”
An Cữu vuốt trán, “Tang Tang, thật ra thì tính mình không tốt lắm đâu, cho dù đã tu thân dưỡng tính một thời gian khá lâu rồi, nhưng bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị mất khống chế.”
“Ặc…… Cho nên?”
“Cậu biết đó, IQ của mình không cao, nếu cãi lộn, chắc chắn sẽ cãi không lại người ta.”
“Cái này thì mình đồng tình.”
“Cho nên nếu có người bày vẽ trí thông minh của cô ta với mình, vậy thì rất có khả năng mình sẽ khoe một chút vũ lực của mình với cô ta.”
“……” Kiều Tang bị nghẹn, nhưng rất nhanh liền hưng phấn nói, “Vậy càng tốt, hai chúng ta song kiếm hợp bích, văn võ song toàn! Đi mà, đi mà! Cơ hội làm nhục kẻ địch đưa đến tận cửa kìa!”
“Không có hứng thú.” An Cửu cụt hứng nhắm mắt lại, giữa hàng chân mày nhuốm mấy phần mệt mỏi, “Gần đây chỉ có hứng với ăn thôi, ngoài cái đó ra, thì những chuyện khác đừng phiền mình.”
“……” Kiều Tang phiền não vò đầu bứt tóc, “Ông trời của tôi ơi, sao cậu có thể không có chí tiến thủ như vậy chứ? Lúc trước rốt cuộc cậu làm thế nào mà xử được Phó Thần Thương vậy?”
“Vừa gặp đã yêu thôi.”
“…….” Kiều Tang đã triệt để không nói nên lời nữa rồi.
Thấy thái độ của An Cửu đã kiên quyết, Kiều Tang không nói nữa, chỉ vùi đầu vào laptop lật lật giở giở, kết quả nét mặt càng ngày càng tệ, phảng phất như cả người có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Nửa tiếng sau, Kiều Tang nghiêm mặt khiêng laptop ở trước mặt An Cửu đi, sau đó bưng cái của mình qua.
An Cửu lười biếng nhìn lướt qua một cái, trước mắt toàn là “Tô Hội Lê trở mặt với Sở Thiên, trở về với vòng tay của người tình cũ”, “Phó Thần Thương dùng 50 triệu chuộc thân cho Tô Hội
/218
|