Con thật sự muốn làm như vậy?
Bên trong thư phòng, Phó Chính Huân chống gậy, ngó ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất nặng nề.
Ngài nên hiểu, trước mắt đây là phương thức giải quyết tốt nhất.
Mặt Phó Chính Huân không đồng ý, Con bé là một cô gái, một mình ở nước ngoài. . . . . .
Con sẽ sắp xếp thỏa đáng, có một người bạn thân học ở bên đó, con sẽ nhờ đối phương chiếu cố.
Tính con bé thích tự do, nếu như mặc kệ một mình nó, còn không biết sẽ xảy ra cái gì. Tóm lại ta không yên lòng! Phó Chính Huân vẫn không đồng ý như trước.
Phó Thần Thương nghiêm mặt nói, Tính cách của cô ấy là hoàn cảnh tạo nên, rời khỏi cái hoàn cảnh đó đối với cô ấy mà nói chưa chắc không phải là chuyện tốt, luôn là coi cô ấy như đứa bé, llêqquýđônn cô ấy vĩnh viễn sẽ không thể lớn lên. Cho dù là ba, cũng không thể giữ được cô ấy cả đời.
Lời đã nói đến mức này, mỗi một câu đều là vì An Cửu, mà trên thực tế những lời anh nói đều có đạp lí ấy.
Phó Chính Huân cũng buông lỏng ra, Con bé đồng ý?
Vâng Phó Thần Thương trả lời.
Trên thực tế, An Cửu chưa từng nói qua đồng ý, chỉ là, cô căn bản không có quyền lựa chọn mà thôi.
Trước khi con bé đi thì mang sang chỗ này, tránh khỏi lại xảy ra cái gì thiêu thân.
Dĩ nhiên là ông cụ biết từ trước đến nay Phó Thần Thương sống chung một chỗ với ai, sợ An Cửu phiền lòng.
Nhắm mắt làm ngơ nói không chừng thật sự là một chọn lựa không tồi.
A Đại sống gần đây, vốn ông định đặt An Cửu dưới mắt để chăm sóc, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể để cho cô cách xa đất thị phi.
Hiện tại, lão Nhị đưa cô ra nước ngoài, vừa có thể tránh được An Cửu bởi vì Tô Hội Lê mà cùng nó nháo, đồng thời ổn định Tô Hội Lê, cũng tránh khỏi con bé ở trong nước bị Phó Hoa Sênh cùng Phó Cảnh Hi có cơ hội có thể lợi dụng, có thể nói hoàn mỹ.
Nhưng mà, ông vốn cho rằng thái độ của con trai với An Cửu sẽ khác biệt, không ngờ nó có thể hạ quyết tâm mạnh mẽ đưa An Cửu đi.
Đối với con trai ngoan tuyệt, ông không biết nên vui mừng hay là nên than thở.
Thằng bé thật sự giống mình năm đó. . . . . .
-----
Chiều chủ nhật, Phương Như gọi điện thoại tới nói muốn tới đón Tiểu An Bình trở về, An Cửu không nói gì, đoán chừng bà ta chỉ sợ lâu ngày rồi Tiểu An Bình có chị sẽ quên mẹ, càng sợ thằng bé bị dạy hư.
An Cửu nhét hết đồ chơi cùng kẹo mình chuẩn bị cho Tiểu An Bình gọn gàng cho bé, Tiểu An Bình im lặng ngồi trên ghế sa lon, l.q.đ đầu nhỏ không chịu để ý đến cô.
Bé không muốn về nhà.
An Cửu đeo túi sách nhỏ vào sau lưng bé, Ngày mai em còn phải đi nhà trẻ, anh rể phải đi làm, chị cũng phải đi học, nào có thời gian chăm sóc em. EM ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện một chút.
Tiểu An Bình không phối hợp, ba lô đã đeo lại bị kéo xuống, Nhưng chị cũng không nghe lời không hiểu chuyện, An Bình cũng không cần nghe lời, không cần hiểu chuyện!
An Cửu vuốt trán, được rồi, trách cô, trách người chị này không làm gương tốt.
May mà lúc này chuông cửa reo, cô có thể nhà học tiếp.
Tiểu An Bình còn đang giận dỗi,
Bên trong thư phòng, Phó Chính Huân chống gậy, ngó ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất nặng nề.
Ngài nên hiểu, trước mắt đây là phương thức giải quyết tốt nhất.
Mặt Phó Chính Huân không đồng ý, Con bé là một cô gái, một mình ở nước ngoài. . . . . .
Con sẽ sắp xếp thỏa đáng, có một người bạn thân học ở bên đó, con sẽ nhờ đối phương chiếu cố.
Tính con bé thích tự do, nếu như mặc kệ một mình nó, còn không biết sẽ xảy ra cái gì. Tóm lại ta không yên lòng! Phó Chính Huân vẫn không đồng ý như trước.
Phó Thần Thương nghiêm mặt nói, Tính cách của cô ấy là hoàn cảnh tạo nên, rời khỏi cái hoàn cảnh đó đối với cô ấy mà nói chưa chắc không phải là chuyện tốt, luôn là coi cô ấy như đứa bé, llêqquýđônn cô ấy vĩnh viễn sẽ không thể lớn lên. Cho dù là ba, cũng không thể giữ được cô ấy cả đời.
Lời đã nói đến mức này, mỗi một câu đều là vì An Cửu, mà trên thực tế những lời anh nói đều có đạp lí ấy.
Phó Chính Huân cũng buông lỏng ra, Con bé đồng ý?
Vâng Phó Thần Thương trả lời.
Trên thực tế, An Cửu chưa từng nói qua đồng ý, chỉ là, cô căn bản không có quyền lựa chọn mà thôi.
Trước khi con bé đi thì mang sang chỗ này, tránh khỏi lại xảy ra cái gì thiêu thân.
Dĩ nhiên là ông cụ biết từ trước đến nay Phó Thần Thương sống chung một chỗ với ai, sợ An Cửu phiền lòng.
Nhắm mắt làm ngơ nói không chừng thật sự là một chọn lựa không tồi.
A Đại sống gần đây, vốn ông định đặt An Cửu dưới mắt để chăm sóc, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể để cho cô cách xa đất thị phi.
Hiện tại, lão Nhị đưa cô ra nước ngoài, vừa có thể tránh được An Cửu bởi vì Tô Hội Lê mà cùng nó nháo, đồng thời ổn định Tô Hội Lê, cũng tránh khỏi con bé ở trong nước bị Phó Hoa Sênh cùng Phó Cảnh Hi có cơ hội có thể lợi dụng, có thể nói hoàn mỹ.
Nhưng mà, ông vốn cho rằng thái độ của con trai với An Cửu sẽ khác biệt, không ngờ nó có thể hạ quyết tâm mạnh mẽ đưa An Cửu đi.
Đối với con trai ngoan tuyệt, ông không biết nên vui mừng hay là nên than thở.
Thằng bé thật sự giống mình năm đó. . . . . .
-----
Chiều chủ nhật, Phương Như gọi điện thoại tới nói muốn tới đón Tiểu An Bình trở về, An Cửu không nói gì, đoán chừng bà ta chỉ sợ lâu ngày rồi Tiểu An Bình có chị sẽ quên mẹ, càng sợ thằng bé bị dạy hư.
An Cửu nhét hết đồ chơi cùng kẹo mình chuẩn bị cho Tiểu An Bình gọn gàng cho bé, Tiểu An Bình im lặng ngồi trên ghế sa lon, l.q.đ đầu nhỏ không chịu để ý đến cô.
Bé không muốn về nhà.
An Cửu đeo túi sách nhỏ vào sau lưng bé, Ngày mai em còn phải đi nhà trẻ, anh rể phải đi làm, chị cũng phải đi học, nào có thời gian chăm sóc em. EM ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện một chút.
Tiểu An Bình không phối hợp, ba lô đã đeo lại bị kéo xuống, Nhưng chị cũng không nghe lời không hiểu chuyện, An Bình cũng không cần nghe lời, không cần hiểu chuyện!
An Cửu vuốt trán, được rồi, trách cô, trách người chị này không làm gương tốt.
May mà lúc này chuông cửa reo, cô có thể nhà học tiếp.
Tiểu An Bình còn đang giận dỗi,
/218
|