Người phụ nữ trung niên vừa trở thành nhà giàu mới nổi ở đế đô, nhà bọn họ không phải là làm địa ốc, cũng không phải giàu có lên bởi vì mỏ than đá, mà là bởi vì chuyện trong truyền thuyết ---- vé số.
Không sai, vé số.
Người phụ nữ trung niên thấy rằng, trên thế giới này không có tiền thì không làm được chuyện gì, sau khi bà đi ra khỏi tứ hợp viện này, bà liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Chỉ là bà mới vừa đi ra không bao xa, liền thấy một đám thanh niên vô công rỗi nghề chụm ở một chỗ hút thuốc, vừa nhìn đã biết là côn đồ đầu đường, thanh niên không nghề nghiệp.
Trong lòng nảy ra một kế, bà đi lên trước, lấy ra một xấp tiền từ bên trong cái túi phiên bản giới hạn của mình, trực tiếp ném ở trước mặt đám thanh niên, để cho bọn họ làm việc cho bà.
Quả nhiên sau khi những thanh niên đó nhìn thấy xấp tiền kia, ánh mắt liền trợn tròn.
“Đây là ứng trước cho các người, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ trả cho các người thêm một phần.” Chỉ cần là giúp bà lên giọng, bà chính là đập nhiều tiền hơn nữa cũng vui vẻ.
Đám không nghề nghiệp nhìn đối phương lẫn nhau một cái, sau khi đạt được nhận thức chung, liền vui vẻ đi theo người phụ nữ trung niên đến một tứ hợp viện.
Chỉ là không ngờ, bọn họ vừa mới bước vào trong tứ hợp viện, người phụ nữ trung niên liền bắt đầu kêu gào lên.
Rõ ràng tiền này cũng phải là dễ dàng kiếm tới tay như vậy.
Vì vậy, lúc An Nhiên từ trong phòng bọn họ đi ra, người phụ nữ trung niên kêu gào càng kiêu ngạo lên.
“Con bé chết tiệt kia, hạ mình nói xin lỗi tôi, nếu không thì, tôi làm cho các người đẹp mặt!” Bảy tám tên côn đồ đứng phía sau người phụ nữ trung niên, ăn mặc đều là hình thù kỳ lạ quái dị, tóc thì đủ màu sắc.
Vẻ mặt Hàn Trì kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên.
Dám ở trước mặt An Nhiên mắng người của cô, bà già này thật đúng là người đầu tiên trong lịch sử, bà đây hoàn toàn chính là liều mạng!
Vẻ mặt An Nhiên vẫn không có biến đổi, vẻ mặt Phó Quân Hoàng đã biến đổi trước.
Anh khẽ bước về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Bà nói, cái gì!” Hoàn toàn không phải là câu nghi vấn, mà là đe dọa thật sự.
Người phụ nữ trung niên bị nhìn mà đáy lòng run lên, nhưng mà sau khi nhớ đến người đứng phía sau, bà kiêu căng nói với người phía sau: “Giải quyết bọn họ, đến lúc đó tôi liền cho các người số tiền còn lại.”
Nhân tính luôn luôn tham lam, sau khi bọn gã cầm số tiền thứ nhất, liền biết người phụ nữ này là một người có tiền, sao bọn họ có thể buông tha cơ hội kiếm tiền dễ dàng như vậy chứ?
“Tôi nói chị, cái này không thể được, vừa nhìn người đàn ông kia cũng biết là rất khó đối phó, nếu như thù lao của bà không thể làm cho chúng tôi hài lòng, chúng tôi…”
Ơ, đây hoàn toàn chính là trả giá.
Nếu là lúc trước, người phụ nữ trung niên nhất định sẽ chửi ầm lên, nhưng mà bây giờ bà không thiếu nhất chính là tiền, bây giờ bà thiếu chính là một chút sức lực!
“Xong chuyện thì tùy tiện các người muốn!” Mặc dù người phụ nữ trung niên kia nói như vậy, nhưng mà vẫn không nhịn được trừng bọn họ một cái.
Mấy người không nghề nghiệp nghe thấy người phụ nữ trung niên nói như vậy, dĩ nhiên bọn họ bật cười.
Ở đây bất quá chỉ có ba người, còn có một người là một phụ nữ, sao bọn họ tổng cộng có tám người không giải quyết được bọn họ chứ?
“Hả, thật đúng là xin lỗi, lấy tiền tài của người giúp người tiêu tai, đúng là đạo lý hiển nhiên, các người muốn trách thì trách mình không nên chọc vào người không nên dây vào đi.” Một gã tóc đỏ thoạt nhìn như là người cầm đầu trong đám không nghề nghiệp bóp nhẹ nắm đấm của mình, bọn họ cười cười với An Nhiên.
“Vậy phải xem, cậu có mạng để tiêu tiền này hay không.” Ánh mắt An Nhiên trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt càng lạnh nhạt, giọng nói lạnh lẽo như băng.
Hàn Trì bất giác lui từng bước về phía sau.
Anh biết mấy kẻ côn đồ này hoàn toàn không phải là đối thủ của An Nhiên và Phó Quân Hoàng, đừng nói là hai người, chỉ cần bất cứ một người trong bọn họ, cũng có thể dễ dàng giải quyết xong đám côn đồ này.
“Đứa nhỏ xấu xa chính là đứa nhỏ xấu xa, quả thực là không biết trời cao đất dày!” Gã tóc đỏ trào phúng nói, sau đó nói với người phụ nữ trung niên vẫn đứng ở chỗ cũ một bên: “Chị, người vẫn nên đến đứng một bên đi, để tránh đến lúc đó làm tổn thương đến người, vậy sẽ không tốt.”
Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút cũng đúng, ngay sau đó liền lùi đến cạnh cửa, ánh mắt lại vô tình hoặc cố ý dừng ở trên người Phó Quân Hoàng.
Bà phát hiện, người đàn ông đáng ghét kia đúng là hơi đáng nghét, thế nhưng vóc người thật đúng là rất tốt, thậm chí còn làm cho bà thoáng động lòng. Chờ chuyện này trôi qua, tốt hơn là bà thương lượng một chút với người đàn ông kia, để anh làm người đàn ông của bà, nếu như thực sự không được thì bà liền bọc anh lại, người đàn ông như vậy, ở trên đời này đúng là không thấy nhiều.
Cũng lúc người phụ nữ trung niên còn đang suy nghĩ miên man, An Nhiên đã chậm rãi bước xuống cầu thang.
An Nhiên vừa mới bước một bước thì Phó Quân Hoàng lập tức kéo cô lại.
An Nhiên nhìn anh một lát rồi chuyển ánh mắt nhìn nghiêng vào hông anh: “Anh đợi ở đây đi.”
Phó Quân Hoàng đương nhiên biết ánh mắt cô có ý gì, chính là ghét bỏ anh đang bị thương.
Phó Quân Hoàng bất đắc dĩ, đành đứng tại chỗ, bất động.
Nhìn thấy An Nhiên xuống dưới một mình, vẻ mặt của gã tóc đỏ trở nên kỳ quặc.
Thời gian gã lăn lộn bên ngoài xem như không ngắn, mặc dù nghe qua không nhiều chuyện về tứ hợp viện này nhưng cũng có nghe kể, chẳng qua chuyện này cũng không đủ để ngăn cản gã kiếm tiền đúng không?
Gã tóc đỏ gặp qua không ít người, da.nlze.qu;ydo?nn nhưng người không giận mà tự uy giống như An Nhiên và Phó Quân Hoàng thì gã hiếm khi gặp. Đại khái trong lòng gã hiểu rõ thân phận của bọn họ không đơn giản, nhưng thân phận không đơn giản thì thế nào, dù sao thì bọn gã cũng chỉ là một đám vô công rỗi nghề, sau khi làm xong vụ này bọn gã có thể ôm tiền rồi bỏ chạy.
Đến lúc đó cho dù quyền thế của bọn họ lớn thì cũng không thể nào tìm thấy bọn gã.
“Sao thế này, chồng của cô không dám xuống dưới sao?” Gã tóc đỏ cười bỉ ổi, đến khi An Nhiên đến gần, gã mới phát hiện bộ dạng của cô gái trước mắt này không phải xinh đẹp bình thường, chẳng những ngũ quan tinh xảo mà trên người cô còn có khí chất riêng biệt, toàn thân cô như thu hút người khác, cực kỳ kinh diễm (*).
(*) Kinh diễm: bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.
Nếu có thể đặt cô dưới thân, chắc chắn cảm giác sẽ càng tốt.
An Nhiên dĩ nhiên nhìn ra ý tứ không hề che dấu trong ánh mắt gã tóc đỏ, cô cười lạnh: “Đối phó với các người vốn không cần anh ấy ra tay.” Nói xong, An Nhiên đánh một quyền mạnh vào thẳng sống mũi gã tóc đỏ.
Gã tóc đỏ lập tức choáng váng, cơ thể gã bất giác bắt đầu lui về phía sau, cuối cùng do hai chân vấp vào nhau nên té ngã trên mặt đất một cách nặng nề.
“Nhớ kỹ tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.” An Nhiên nhanh chóng đứng ở trước người gã tóc đỏ, từ trên cao nhìn xuống gã.
Lúc gã tóc đỏ ôm mũi của mình đau đớn khó chịu, An Nhiên liền không hề khách khí đạp gã một cước.
Đám người vô công rỗi việc còn lại nhìn thấy đại ca của mình bị người khác chỉnh như vậy, đương nhiên là không cam tâm, bọn chúng nhanh chóng cùng nhau tấn công cô.
“Giết chết cô ta!” Mặc dù cả người gã tóc đỏ đều co quắp lại do đau đớn, nhưng thực tế gã vẫn không quên lớn tiếng gào thét.
Người phụ nữ trung niên vẫn luôn nhàn nhã đứng ở cổng, cuối cùng do đứng quá mệt nên bà trực tiếp ngồi thẳng xuống đất.
Bà vẫn đang suy nghĩ kế hoạch làm sao để thu Phó Quân Hoàng vào nhóm hậu cung của mình.
Chỉ là lúc bà vẫn đang tính toán, còn đánh chưa bao lâu thì lúc này toàn bộ bảy tám tên côn đồ đều ngã trên mặt đất, một đám người đau đớn rên rỉ thành tiếng.
Người phụ nữ trung niên hoàn toàn không ngờ tình huống sẽ thành như vậy, có chuyện gì với đám người này vậy, sao đánh có con nhóc cũng đánh không lại.
“Một lũ phế vật! Tôi sẽ không cho các cậu số tiền còn lại! Các cậu là một lũ phế vật!” Người phụ nữ trung niên có vẻ rất tức giận, ở trong mắt bà thì đây chính là ném đi một vạn đồng!
Nếu không phải bởi vì gã tóc đỏ bị An Nhiên đánh không dậy được, gã nhất định sẽ đánh bà già kia răng rơi đầy đất.
“Các người chờ đấy, chờ đấy!” Ngay từ lúc gã tóc đỏ bị đánh ngã thì gã nhanh chóng gọi điện thoại cho vị đại ca mà gã vừa mới quen biết không lâu, ở nơi hỗn loạn như đế đô này, nếu như nói không có người bảo bọc thì chắc chắn chỉ có con đường chết.
An Nhiên nở nụ cười, không phải cô cười gã tóc đỏ vừa nói ra những lời đe dọa mà là người phụ nữ trung niên kia đến bây giờ vẫn chưa đi, còn chờ ở trong này làm cái gì?
Người phụ nữ trung niên cầm theo túi của mình, đi đến cổng dưới ánh mắt lạnh nhạt của An Nhiên, ánh mắt bà vẫn luôn đặt trên người Phó Quân Hoàng, nở một nụ cười tự cho là xinh đẹp động lòng người.
“Tôi nói soái ca này, hay là cậu đi theo tôi đi. Sau khi cậu đi theo tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu sống những ngày xa hoa nhất, miễn là cậu làm cho tôi một chuyện, trở thành người của tôi.”
Người phụ nữ trung niên vừa mới nói xong câu đấy thì An Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Phó Quân Hoàng cứng ngắc lại, sau đó cô không hề nể mặt anh mà hoàn toàn quay lưng lại, phá lên cười ha ha.
Lão soái ca nhà cô, vậy mà lão soái ca mặt than (*) lại bị một người phụ nữ trung niên nhìn trúng, còn tuyên bố muốn bao dưỡng anh. Đây là chuyện buồn cười biết bao.
(*) Mặt than: chỉ người mà ít khi thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt, phần lớn khuôn mặt khá cứng và ít có cảm xúc.
Sắc mặt Phó Quân Hoàng lập tức lạnh xuống.
Hàn Trì ở gần anh nhất không tự chủ được bước chân mà lui về phía sau, lui về phía sau, lui về phía sau… Áp khí quanh người Phó Quân Hoàng lúc này thật sự là rất thấp làm cho mọi người không thở được.
Nhưng người phụ nữ trung niên kia vẫn chưa biết tốt xấu, cũng không biết có phải não của bà bị tiền dán lại hay không mà vẫn không biết sống chết như trước tiếp tục nói:
“Mỗi tháng tôi có thể cho cậu từ ba vạn đến mười vạn, đương nhiên giá bao nhiêu là tùy thuộc vào trình độ hầu hạ của cậu có tốt hay không, nếu như cậu hầu hạ không đạt yêu cầu, số tiền này tôi nhất định sẽ không đưa cho cậu. Nhưng mà trước khi cậu muốn ở bên cạnh tôi thì trước tiên phải làm kiểm tra toàn thân, để tránh có vi khuẩn không tốt trên người cậu truyền sang tôi, đến lúc đó thì không xong rồi.” Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa vô cùng soi mói liếc Phó Quân Hoàng.
An Nhiên đã hoàn toàn không ngừng được, vốn chỉ là nhún vai đè nén tiếng cười, lần này rốt cuộc hoàn toàn phá lên cười.
An Nhiên ôm bụng, cơ thể vì cười mà không ngừng run run, cái tay còn lại chỉ vào Phó Quân Hoàng, cười ra nước mắt:
“Ha ha, lão soái ca, mau nhìn xem, có người bao dưỡng anh kìa, em lớn như vậy vẫn chưa từng thấy chuyện như vậy đâu.”
Sắc mặt Phó Quân Hoàng càng đen hơn.
Lúc người phụ nữ trung niên còn muốn nói thêm gì đó thì chỉ nghe phịch một tiếng, một luồng nhiệt nóng xẹt qua vành tai người phụ nữ trung niên, bà lập tức sửng sốt, sau đó cảm giác cực kỳ đau đớn từ vành tai nhanh chóng truyền xuống, bà đưa tay lên sờ, trên tay nhuộm một mảng đỏ tươi.
Ngay lập tức giọng gào thét the thé của người phụ nữ trung niên vang lên.
Mà lúc bà phản ứng kịp là cái gì làm bà bị thương thì trong tầm mắt của bà xuất hiện một khẩu súng lục tinh xảo xinh xắn, mà cò súng đang nắm chắc trong tay Phó Quân Hoàng.
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, toàn bộ tứ hợp viện đều yên tĩnh trở lại.
Mà mấy tên côn đồ kia vốn đều là còn nằm trên mặt đất không ngừng đau đớn rên rỉ cũng toàn bộ đều ngậm miệng không nói trong nháy mắt.
Đó là súng, là súng thật.
Vậy mà cũng đúng lúc này, cửa bị mạnh mẽ phá vỡ, giọng nói lập tức truyền đến, chính là truyền đến một giọng nói mười phần rõ ràng:
“Ai ức hiếp người anh em của Triệu Tứ tôi? Đứng ra đây cho ông!”
Người đi vào là một người cao to, gã rất là cường tráng, làn da ngăm đen, dáng dấp ngũ quan rất dọa người, giọng nói ồm ồm, nếu là người nhát gan thì nhìn gã cũng sẽ bị dọa đến mức ngủ không yên.
Vậy mà lúc An Nhiên nhìn người tới, mặt mày hơi đanh lại, ngay sau đó xoay người rời đi, đi tới bên cạnh Phó Quân Hoàng, còn không quên trêu ghẹo nhìn anh một cái nói:
“Lão soái ca, sau này em cũng cho anh tiền công nha, xem anh có thể hầu hạ em thoải mái hơn không.”
Thấy vẻ mặt đáng yêu của bảo bối nhà mình, Phó Quân Hoàng trực tiếp đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực của mình, trước mặt mọi người, trực tiếp cúi xuống hôn lên môi cô nhóc.
Hàn Trì hoàn toàn là giấu bản thân ở phía sau cây cột, bây giờ Phó Quân Hoàng thật sự là càng ngày càng cởi mở, thật là ở nơi nào cũng có thể đùa giỡn ra tình cảm.
Triệu Tứ thấy không ai quan tâm mình, dfienđn lieqiudoon lúc gã thấy anh em nhà mình nằm đầy đất, lập tức giận dữ.
Ở trong phạm vi khu vực này, bọn côn đồ đều là thuộc về trông coi của gã, gã nhớ rõ những người này gã mới vừa thu dưới trướng không bao lâu. Nhưng mà chính là bọn thủ hạ mới không bao lâu thì người liền bị thương, nếu như Triệu Tứ gã không cho bọn họ công đạo, sau này gã còn có chỗ đứng thế nào trước mặt các anh em chứ?
Lần này gã mang không nhiều người tới lắm, nhưng cũng không ít, có khoảng hai mươi người, thoạt nhìn một màn đông nghìn nghịt, ít nhất ở trên khí thế rất đủ.
“Hỏi lại các người một lần, là ai đánh anh em của tôi!” Giọng nói Triệu Tứ rất trầm thấp, ánh mắt gã khó chịu đảo một vòng trong đám người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người phụ nữ trung niên, hung ác nói: “Có phải là bà hay không?”
“Không, không phải tôi, là bọn họ!” Giọng nói của người phụ nữ trung niên bị Triệu Tứ trừng không nhịn được đều đang phát run, người này đơn giản chính là một vũ phu vô lễ thô bạo.
Dĩ nhiên người mà người phụ nữ trung niên chỉ là An Nhiên và Phó Quân Hoàng, mà lúc này An Nhiên và Phó Quân Hoàng đã sớm kết thúc nụ hôn kia.
Không sai, vé số.
Người phụ nữ trung niên thấy rằng, trên thế giới này không có tiền thì không làm được chuyện gì, sau khi bà đi ra khỏi tứ hợp viện này, bà liền nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Chỉ là bà mới vừa đi ra không bao xa, liền thấy một đám thanh niên vô công rỗi nghề chụm ở một chỗ hút thuốc, vừa nhìn đã biết là côn đồ đầu đường, thanh niên không nghề nghiệp.
Trong lòng nảy ra một kế, bà đi lên trước, lấy ra một xấp tiền từ bên trong cái túi phiên bản giới hạn của mình, trực tiếp ném ở trước mặt đám thanh niên, để cho bọn họ làm việc cho bà.
Quả nhiên sau khi những thanh niên đó nhìn thấy xấp tiền kia, ánh mắt liền trợn tròn.
“Đây là ứng trước cho các người, sau khi chuyện thành công, tôi sẽ trả cho các người thêm một phần.” Chỉ cần là giúp bà lên giọng, bà chính là đập nhiều tiền hơn nữa cũng vui vẻ.
Đám không nghề nghiệp nhìn đối phương lẫn nhau một cái, sau khi đạt được nhận thức chung, liền vui vẻ đi theo người phụ nữ trung niên đến một tứ hợp viện.
Chỉ là không ngờ, bọn họ vừa mới bước vào trong tứ hợp viện, người phụ nữ trung niên liền bắt đầu kêu gào lên.
Rõ ràng tiền này cũng phải là dễ dàng kiếm tới tay như vậy.
Vì vậy, lúc An Nhiên từ trong phòng bọn họ đi ra, người phụ nữ trung niên kêu gào càng kiêu ngạo lên.
“Con bé chết tiệt kia, hạ mình nói xin lỗi tôi, nếu không thì, tôi làm cho các người đẹp mặt!” Bảy tám tên côn đồ đứng phía sau người phụ nữ trung niên, ăn mặc đều là hình thù kỳ lạ quái dị, tóc thì đủ màu sắc.
Vẻ mặt Hàn Trì kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên.
Dám ở trước mặt An Nhiên mắng người của cô, bà già này thật đúng là người đầu tiên trong lịch sử, bà đây hoàn toàn chính là liều mạng!
Vẻ mặt An Nhiên vẫn không có biến đổi, vẻ mặt Phó Quân Hoàng đã biến đổi trước.
Anh khẽ bước về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Bà nói, cái gì!” Hoàn toàn không phải là câu nghi vấn, mà là đe dọa thật sự.
Người phụ nữ trung niên bị nhìn mà đáy lòng run lên, nhưng mà sau khi nhớ đến người đứng phía sau, bà kiêu căng nói với người phía sau: “Giải quyết bọn họ, đến lúc đó tôi liền cho các người số tiền còn lại.”
Nhân tính luôn luôn tham lam, sau khi bọn gã cầm số tiền thứ nhất, liền biết người phụ nữ này là một người có tiền, sao bọn họ có thể buông tha cơ hội kiếm tiền dễ dàng như vậy chứ?
“Tôi nói chị, cái này không thể được, vừa nhìn người đàn ông kia cũng biết là rất khó đối phó, nếu như thù lao của bà không thể làm cho chúng tôi hài lòng, chúng tôi…”
Ơ, đây hoàn toàn chính là trả giá.
Nếu là lúc trước, người phụ nữ trung niên nhất định sẽ chửi ầm lên, nhưng mà bây giờ bà không thiếu nhất chính là tiền, bây giờ bà thiếu chính là một chút sức lực!
“Xong chuyện thì tùy tiện các người muốn!” Mặc dù người phụ nữ trung niên kia nói như vậy, nhưng mà vẫn không nhịn được trừng bọn họ một cái.
Mấy người không nghề nghiệp nghe thấy người phụ nữ trung niên nói như vậy, dĩ nhiên bọn họ bật cười.
Ở đây bất quá chỉ có ba người, còn có một người là một phụ nữ, sao bọn họ tổng cộng có tám người không giải quyết được bọn họ chứ?
“Hả, thật đúng là xin lỗi, lấy tiền tài của người giúp người tiêu tai, đúng là đạo lý hiển nhiên, các người muốn trách thì trách mình không nên chọc vào người không nên dây vào đi.” Một gã tóc đỏ thoạt nhìn như là người cầm đầu trong đám không nghề nghiệp bóp nhẹ nắm đấm của mình, bọn họ cười cười với An Nhiên.
“Vậy phải xem, cậu có mạng để tiêu tiền này hay không.” Ánh mắt An Nhiên trong trẻo lạnh lùng, vẻ mặt càng lạnh nhạt, giọng nói lạnh lẽo như băng.
Hàn Trì bất giác lui từng bước về phía sau.
Anh biết mấy kẻ côn đồ này hoàn toàn không phải là đối thủ của An Nhiên và Phó Quân Hoàng, đừng nói là hai người, chỉ cần bất cứ một người trong bọn họ, cũng có thể dễ dàng giải quyết xong đám côn đồ này.
“Đứa nhỏ xấu xa chính là đứa nhỏ xấu xa, quả thực là không biết trời cao đất dày!” Gã tóc đỏ trào phúng nói, sau đó nói với người phụ nữ trung niên vẫn đứng ở chỗ cũ một bên: “Chị, người vẫn nên đến đứng một bên đi, để tránh đến lúc đó làm tổn thương đến người, vậy sẽ không tốt.”
Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút cũng đúng, ngay sau đó liền lùi đến cạnh cửa, ánh mắt lại vô tình hoặc cố ý dừng ở trên người Phó Quân Hoàng.
Bà phát hiện, người đàn ông đáng ghét kia đúng là hơi đáng nghét, thế nhưng vóc người thật đúng là rất tốt, thậm chí còn làm cho bà thoáng động lòng. Chờ chuyện này trôi qua, tốt hơn là bà thương lượng một chút với người đàn ông kia, để anh làm người đàn ông của bà, nếu như thực sự không được thì bà liền bọc anh lại, người đàn ông như vậy, ở trên đời này đúng là không thấy nhiều.
Cũng lúc người phụ nữ trung niên còn đang suy nghĩ miên man, An Nhiên đã chậm rãi bước xuống cầu thang.
An Nhiên vừa mới bước một bước thì Phó Quân Hoàng lập tức kéo cô lại.
An Nhiên nhìn anh một lát rồi chuyển ánh mắt nhìn nghiêng vào hông anh: “Anh đợi ở đây đi.”
Phó Quân Hoàng đương nhiên biết ánh mắt cô có ý gì, chính là ghét bỏ anh đang bị thương.
Phó Quân Hoàng bất đắc dĩ, đành đứng tại chỗ, bất động.
Nhìn thấy An Nhiên xuống dưới một mình, vẻ mặt của gã tóc đỏ trở nên kỳ quặc.
Thời gian gã lăn lộn bên ngoài xem như không ngắn, mặc dù nghe qua không nhiều chuyện về tứ hợp viện này nhưng cũng có nghe kể, chẳng qua chuyện này cũng không đủ để ngăn cản gã kiếm tiền đúng không?
Gã tóc đỏ gặp qua không ít người, da.nlze.qu;ydo?nn nhưng người không giận mà tự uy giống như An Nhiên và Phó Quân Hoàng thì gã hiếm khi gặp. Đại khái trong lòng gã hiểu rõ thân phận của bọn họ không đơn giản, nhưng thân phận không đơn giản thì thế nào, dù sao thì bọn gã cũng chỉ là một đám vô công rỗi nghề, sau khi làm xong vụ này bọn gã có thể ôm tiền rồi bỏ chạy.
Đến lúc đó cho dù quyền thế của bọn họ lớn thì cũng không thể nào tìm thấy bọn gã.
“Sao thế này, chồng của cô không dám xuống dưới sao?” Gã tóc đỏ cười bỉ ổi, đến khi An Nhiên đến gần, gã mới phát hiện bộ dạng của cô gái trước mắt này không phải xinh đẹp bình thường, chẳng những ngũ quan tinh xảo mà trên người cô còn có khí chất riêng biệt, toàn thân cô như thu hút người khác, cực kỳ kinh diễm (*).
(*) Kinh diễm: bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.
Nếu có thể đặt cô dưới thân, chắc chắn cảm giác sẽ càng tốt.
An Nhiên dĩ nhiên nhìn ra ý tứ không hề che dấu trong ánh mắt gã tóc đỏ, cô cười lạnh: “Đối phó với các người vốn không cần anh ấy ra tay.” Nói xong, An Nhiên đánh một quyền mạnh vào thẳng sống mũi gã tóc đỏ.
Gã tóc đỏ lập tức choáng váng, cơ thể gã bất giác bắt đầu lui về phía sau, cuối cùng do hai chân vấp vào nhau nên té ngã trên mặt đất một cách nặng nề.
“Nhớ kỹ tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.” An Nhiên nhanh chóng đứng ở trước người gã tóc đỏ, từ trên cao nhìn xuống gã.
Lúc gã tóc đỏ ôm mũi của mình đau đớn khó chịu, An Nhiên liền không hề khách khí đạp gã một cước.
Đám người vô công rỗi việc còn lại nhìn thấy đại ca của mình bị người khác chỉnh như vậy, đương nhiên là không cam tâm, bọn chúng nhanh chóng cùng nhau tấn công cô.
“Giết chết cô ta!” Mặc dù cả người gã tóc đỏ đều co quắp lại do đau đớn, nhưng thực tế gã vẫn không quên lớn tiếng gào thét.
Người phụ nữ trung niên vẫn luôn nhàn nhã đứng ở cổng, cuối cùng do đứng quá mệt nên bà trực tiếp ngồi thẳng xuống đất.
Bà vẫn đang suy nghĩ kế hoạch làm sao để thu Phó Quân Hoàng vào nhóm hậu cung của mình.
Chỉ là lúc bà vẫn đang tính toán, còn đánh chưa bao lâu thì lúc này toàn bộ bảy tám tên côn đồ đều ngã trên mặt đất, một đám người đau đớn rên rỉ thành tiếng.
Người phụ nữ trung niên hoàn toàn không ngờ tình huống sẽ thành như vậy, có chuyện gì với đám người này vậy, sao đánh có con nhóc cũng đánh không lại.
“Một lũ phế vật! Tôi sẽ không cho các cậu số tiền còn lại! Các cậu là một lũ phế vật!” Người phụ nữ trung niên có vẻ rất tức giận, ở trong mắt bà thì đây chính là ném đi một vạn đồng!
Nếu không phải bởi vì gã tóc đỏ bị An Nhiên đánh không dậy được, gã nhất định sẽ đánh bà già kia răng rơi đầy đất.
“Các người chờ đấy, chờ đấy!” Ngay từ lúc gã tóc đỏ bị đánh ngã thì gã nhanh chóng gọi điện thoại cho vị đại ca mà gã vừa mới quen biết không lâu, ở nơi hỗn loạn như đế đô này, nếu như nói không có người bảo bọc thì chắc chắn chỉ có con đường chết.
An Nhiên nở nụ cười, không phải cô cười gã tóc đỏ vừa nói ra những lời đe dọa mà là người phụ nữ trung niên kia đến bây giờ vẫn chưa đi, còn chờ ở trong này làm cái gì?
Người phụ nữ trung niên cầm theo túi của mình, đi đến cổng dưới ánh mắt lạnh nhạt của An Nhiên, ánh mắt bà vẫn luôn đặt trên người Phó Quân Hoàng, nở một nụ cười tự cho là xinh đẹp động lòng người.
“Tôi nói soái ca này, hay là cậu đi theo tôi đi. Sau khi cậu đi theo tôi, tôi nhất định sẽ cho cậu sống những ngày xa hoa nhất, miễn là cậu làm cho tôi một chuyện, trở thành người của tôi.”
Người phụ nữ trung niên vừa mới nói xong câu đấy thì An Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của Phó Quân Hoàng cứng ngắc lại, sau đó cô không hề nể mặt anh mà hoàn toàn quay lưng lại, phá lên cười ha ha.
Lão soái ca nhà cô, vậy mà lão soái ca mặt than (*) lại bị một người phụ nữ trung niên nhìn trúng, còn tuyên bố muốn bao dưỡng anh. Đây là chuyện buồn cười biết bao.
(*) Mặt than: chỉ người mà ít khi thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt, phần lớn khuôn mặt khá cứng và ít có cảm xúc.
Sắc mặt Phó Quân Hoàng lập tức lạnh xuống.
Hàn Trì ở gần anh nhất không tự chủ được bước chân mà lui về phía sau, lui về phía sau, lui về phía sau… Áp khí quanh người Phó Quân Hoàng lúc này thật sự là rất thấp làm cho mọi người không thở được.
Nhưng người phụ nữ trung niên kia vẫn chưa biết tốt xấu, cũng không biết có phải não của bà bị tiền dán lại hay không mà vẫn không biết sống chết như trước tiếp tục nói:
“Mỗi tháng tôi có thể cho cậu từ ba vạn đến mười vạn, đương nhiên giá bao nhiêu là tùy thuộc vào trình độ hầu hạ của cậu có tốt hay không, nếu như cậu hầu hạ không đạt yêu cầu, số tiền này tôi nhất định sẽ không đưa cho cậu. Nhưng mà trước khi cậu muốn ở bên cạnh tôi thì trước tiên phải làm kiểm tra toàn thân, để tránh có vi khuẩn không tốt trên người cậu truyền sang tôi, đến lúc đó thì không xong rồi.” Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa vô cùng soi mói liếc Phó Quân Hoàng.
An Nhiên đã hoàn toàn không ngừng được, vốn chỉ là nhún vai đè nén tiếng cười, lần này rốt cuộc hoàn toàn phá lên cười.
An Nhiên ôm bụng, cơ thể vì cười mà không ngừng run run, cái tay còn lại chỉ vào Phó Quân Hoàng, cười ra nước mắt:
“Ha ha, lão soái ca, mau nhìn xem, có người bao dưỡng anh kìa, em lớn như vậy vẫn chưa từng thấy chuyện như vậy đâu.”
Sắc mặt Phó Quân Hoàng càng đen hơn.
Lúc người phụ nữ trung niên còn muốn nói thêm gì đó thì chỉ nghe phịch một tiếng, một luồng nhiệt nóng xẹt qua vành tai người phụ nữ trung niên, bà lập tức sửng sốt, sau đó cảm giác cực kỳ đau đớn từ vành tai nhanh chóng truyền xuống, bà đưa tay lên sờ, trên tay nhuộm một mảng đỏ tươi.
Ngay lập tức giọng gào thét the thé của người phụ nữ trung niên vang lên.
Mà lúc bà phản ứng kịp là cái gì làm bà bị thương thì trong tầm mắt của bà xuất hiện một khẩu súng lục tinh xảo xinh xắn, mà cò súng đang nắm chắc trong tay Phó Quân Hoàng.
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, toàn bộ tứ hợp viện đều yên tĩnh trở lại.
Mà mấy tên côn đồ kia vốn đều là còn nằm trên mặt đất không ngừng đau đớn rên rỉ cũng toàn bộ đều ngậm miệng không nói trong nháy mắt.
Đó là súng, là súng thật.
Vậy mà cũng đúng lúc này, cửa bị mạnh mẽ phá vỡ, giọng nói lập tức truyền đến, chính là truyền đến một giọng nói mười phần rõ ràng:
“Ai ức hiếp người anh em của Triệu Tứ tôi? Đứng ra đây cho ông!”
Người đi vào là một người cao to, gã rất là cường tráng, làn da ngăm đen, dáng dấp ngũ quan rất dọa người, giọng nói ồm ồm, nếu là người nhát gan thì nhìn gã cũng sẽ bị dọa đến mức ngủ không yên.
Vậy mà lúc An Nhiên nhìn người tới, mặt mày hơi đanh lại, ngay sau đó xoay người rời đi, đi tới bên cạnh Phó Quân Hoàng, còn không quên trêu ghẹo nhìn anh một cái nói:
“Lão soái ca, sau này em cũng cho anh tiền công nha, xem anh có thể hầu hạ em thoải mái hơn không.”
Thấy vẻ mặt đáng yêu của bảo bối nhà mình, Phó Quân Hoàng trực tiếp đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực của mình, trước mặt mọi người, trực tiếp cúi xuống hôn lên môi cô nhóc.
Hàn Trì hoàn toàn là giấu bản thân ở phía sau cây cột, bây giờ Phó Quân Hoàng thật sự là càng ngày càng cởi mở, thật là ở nơi nào cũng có thể đùa giỡn ra tình cảm.
Triệu Tứ thấy không ai quan tâm mình, dfienđn lieqiudoon lúc gã thấy anh em nhà mình nằm đầy đất, lập tức giận dữ.
Ở trong phạm vi khu vực này, bọn côn đồ đều là thuộc về trông coi của gã, gã nhớ rõ những người này gã mới vừa thu dưới trướng không bao lâu. Nhưng mà chính là bọn thủ hạ mới không bao lâu thì người liền bị thương, nếu như Triệu Tứ gã không cho bọn họ công đạo, sau này gã còn có chỗ đứng thế nào trước mặt các anh em chứ?
Lần này gã mang không nhiều người tới lắm, nhưng cũng không ít, có khoảng hai mươi người, thoạt nhìn một màn đông nghìn nghịt, ít nhất ở trên khí thế rất đủ.
“Hỏi lại các người một lần, là ai đánh anh em của tôi!” Giọng nói Triệu Tứ rất trầm thấp, ánh mắt gã khó chịu đảo một vòng trong đám người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người phụ nữ trung niên, hung ác nói: “Có phải là bà hay không?”
“Không, không phải tôi, là bọn họ!” Giọng nói của người phụ nữ trung niên bị Triệu Tứ trừng không nhịn được đều đang phát run, người này đơn giản chính là một vũ phu vô lễ thô bạo.
Dĩ nhiên người mà người phụ nữ trung niên chỉ là An Nhiên và Phó Quân Hoàng, mà lúc này An Nhiên và Phó Quân Hoàng đã sớm kết thúc nụ hôn kia.
/997
|