Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 72: Chương 65.3

/997


Vào lúc An Nhiên tỉnh lại, cô đã được chuyển đến phòng bệnh thường, trong phòng cô vừa mới động đậy một chút, đã có tiếng nói sổt ruột vang lên:

“Không được động, không được động!”. Từ Tĩnh Ngưng đang cầm một bát cháo, đặt bát cháo trên bàn nhỏ, vội vàng chạy lại đỡ An Nhiên, “Con gái, trên ngực con có một lái lỗ lớn, con không thể lôn xộn được”.

An Nhiên bĩu môi, mới phát hiện bản thân không thể nói ra tiếng, cổ họng thật khô

“Tiểu bảo bối của mẹ, hiện tại không cần phải nói gì cả, mẹ thấm ứơt môi cho con, bác sĩ đã dặn là sau khi tỉnh lại không được uống nước, chỉ có thể thấm ướt môi”.

Từ Tĩnh Ngưng có chút luống cuống tay chân, bà là chủ tịch của tập đoàn lớn, chăm sóc người khác là chuyện bà ít khi làm tới, nhưng An Nhiên là con gái của bà, bà trực tiếp cho hoãn lại hội nghị.

Trời đất bao la, thân thể đứa nhỏ này là điều lớn nhất.

Vào sáng sớm hôm nay, Phó Lão gia tử cùng Phó Quân Nghị đều đã tới, Phó Quân Nghị có công việc, Phó lão gia tử cũng có cái hội nghị không thể không tới, chỉ đến nhìn thoáng qua, lo lắng thật nhiều, nếu không vài phút trước, Phó lão gia tử còn phải gọi điện hỏi tới hỏi lui về tình huống của An Nhiên.

An Nhiên tựa hồ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, đang nhìn tới nhìn lui, thật là mệt mỏi nhưng lại không chịu ngủ.

“Đứa nhỏ kia thật sự là mệt sắp chết rồi, mẹ khuyên hết nữa ngày, mới chịu nằm xuống nghỉ một lát” Từ Tĩnh Ngưng thở dài, bà vừa nói xong, vừa dùng khăn ẩm thấm ướt môi cho An Nhiên.

Quần áo đến sáng nay mới thay, nếu bà không dùng An Nhiên uy hiếp cộng thêm sắc mặt lạnh, mới có thể làm đứa con trai này chịu đi.

Ánh mắt của An Nhiên xuất hiện một mảnh nhu hoà, lặng lẽ muốn rút tay mình ra, nhưng cô vừa mới có hành động thì Phó Quân Hoàng, cái người đang ngủ bỗng chốc tỉnh lại.

An Nhiên hơi giật mình.

Phó Quân Hoàng tỉnh bừng, tay có phản xạ tự nhiên nắm chặt lấy tay của An Nhiên, chính là anh đang nắm giữ, anh rõ ràng cảm giác được, nhưng ở đáy lòng thì có cái gì đó chuyển động không ngừng.

Phó Quân Hoàng ngẩng đầu nhìn về An Nhiên, trong nháy mắt cả người cứng lại.

An Nhiên chỉ có thể hướng về Phó Quân Hoàng mỉm cười, gương mặt tái nhợt tràn đầy ý cười, cũng là chạm đến tâm của Phó Quân Hoàng, nháy mắt nháy mắt tràn đầy ý cười.

Anh không có ôm cô, không có kích động, thậm chí ngày cả biểu cảm cũng không thay đổi, anh nhường như đang chờ đợi cái gì, trong tay anh cầm nút gọi khẩn cấp.

Sắc mặt Từ Tĩnh Ngưng hơi nhíu lại, bà đi đến bên cạnh Phó Quân Hoàng, nhìn thấy tay của anh nắm chặt nút gọi khẩn cấp, bà trấn an nói:

“Quân Hoàng, An Nhiên không có việc gì, con không cần nắm chặt như vậy, bé con sẽ không bị đẩy vào phòng giải phẫu”

-----Lão soái ca

An Nhiên giương môi, cô không phát tíêng nhưng Phó Quân Hoàng trong nháy mắt xuất hiện động tác.

Anh dè dặt, cẩn trọng ôm lấy An Nhiên, anh tránh miệng vết thương của An Nhiên, anh đem tựa đầu vào gáy của cô, dần dần có một chất lỏng rơi xuống gáy của cô, làm cho cô cũng nóng lòng theo.

Ánh mắt đầy vẻ sốt ruột, cô nhúc nhích không được nhưng không thể nói được chỉ có thể nhìn về phía Từ Tĩnh Ngưng.

Nhưng Từ Tĩnh Ngưng chỉ đứng một bên bật cười.

Như vậy là tốt rồi, có thể khóc ra một chút là tốt, bà sợ thằng bé khóc không được, đứa nhỏ này từ nhỏ tâm sự luôn để trong lòng, cũng không chia sẻ cho mọi người, không hiểu có thể giải quyết áp lực của bản thân như thế nào nữa, con của bà có một thói quen giữ kín tất cả, nguyện đem bản thân yếu ớt lộ trước mặt của An Nhiên, cô, thật sự là không thể thay thế.

Phó Quân Hoàng tựa vào đầu vai của An Nhiên thật lâu, lâu đến nỗi An Nhiên bắt đầu sốt ruột, cuối cùng bên tay nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ, tâm của An Nhiên mới buông lỏng.

Anh thật sự quá mệt rồi.

Từ Tĩnh Ngưng muốn cho thêm một cái giường cho Phó Quân Hoàng, nhưng bị An Nhiên từ chối, giường của cô nằm rất lớn, Phó Quân Hoàng ngủ bên phải cô.

Phó Quân Hoàng ngủ thật sự yên tĩnh, anh nghiên người về phía An Nhiên, tay vẫn nắm chặt tay cô, đôi mày của anh luôn nhíu lại cũng đã từ từ dãn ra.

Hai người trán đụng trán hướng về phía nhau, An Nhiên mỉm cửoi nhìn anh, nghỉ ngơi cùng anh.

Từ Tĩnh Ngưng ngồi trên sofa trong phòng nhìn thấy hốc mắt đã ươn ướt.

Hít một hơi thật sâu, không biết tại sao tầm mắt lại thoáng tia mơ hồ, bà lấy tài liệu từ công ty ra để xem ngay trong phòng bệnh.

Hai đứa nhỏ này, cứ như vậy, rất tốt.

Gần đây Đế đô được bàn tán náo nhiệt.

Nhà họ Trương trong một đêm bị tiêu diệt, Xí nghiệp Trương thị cũng đóng cửa phá sản, thiếu gia của họ Trương đến bây giờ cũng không rõ.

Gần đây nhất là thảm án liên tiếp phát sinh, thời gian trước nhà họ Kim sau một đêm bị giết tất cả, còn náo loạn kiện cáo, vào lúc đó người đứng đầu chỉ thẳng vào nhà họ Phó,ở nhà họ Phó không có một ai đứng ra giải thích, lời đồn đó chấm dứt, có thể ở phía sau có màn ra tay độc ác!

Tuy rằng không biết người ra tay tàn nhẫn đó là ai, không một ai biết, nhưng sự việc này làm cho người ở Đế Đô lo sợ.

Chuyện đó còn chưa hoàn toàn lắng xuống thì nhà họ Trương lại bị tiêu diệt.

Cục cảnh sát ở Đế Đô gần đây bận tối mắt mỗi mày, Tống Vệ Hoa chạy đi khắp nơi, tóc bạc này càng nhiều.

Chuyện này nếu không xử lí tốt thì đừng mong thì chức của ông còn giữ được

Người dân đã bắt đầu phản ứng, trị an của Đế Đô ngày chàng kém, bây giờ mặc kệ là ở trong nhà hay đi ra đường đều không an toàn, chẳng biết về sau họ nên đi nơi nào.

Hộp thư của thị trưởng cũng bị tắc thư, bưu kiện thì khắp nơi.

Thị trưởng không thoải mái, vậy ông là cục trưởng sao có thể thoải mái được.

Sự việc này quái lạ, không ai biết người họ Trương chết như thế nào, chỉ là bọn họ có chú ý đến một việc, có người nói đêm trước khi người của nhà họ Trương bị giết, có nhiều xe chạy đến tìm hắn, đến đòi tiền, cả đám ngừơi đó lưu manh, thoạt nhìn rất doạ người.

Hiện tại các phú thương ( người buôn bán giàu có) hoặc là các nhà giàu mới nổi cũng không có khả năng đắc tội, như vây họ Trương đắc tội với nhân vật nào?

Nhưng sự việc này chưa xong, Tần môn vậy mà nổi lên nội chiến, buổi tối lại đánh nhau, bắn nhau.

Ở đế đô, sự việc ác liệt như vậy! Nhất định phải nghiêm trị.

Tần môn có nội gián?

Thật là nội gián, Tần Vũ Triết mang theo người trực tiếp tiến vào Tần trạch, không nhìn thấy bảo vệ gác cổng cảnh cáo, liền đánh què chân của hắn.

“Ai dám ngăn cản tôi, tôi sẽ trực tiếp giết hắn”. Tần Vũ Triết dù gì cũng cùng Tần Lam có huyết thống, tuy rằng diện mạo mập mạp một chút, thoạt nhìn dễ gần một chút nhưng khi hắn trầm mặt thoạt nhìn cực kì khiếp sợ.

Tần Vũ Triết lại mang rất nhiều người đến bao vây cả Tần trạch.

Lúc Tần Vụ Triết đi vào đại sảnh, Diêm Tử Diệp còn đang thử độ ấm của trà, hắn nhìn Tần Vũ Triết một cái, rồi tiếp tục thử trà.

Tần Vũ Triết không chút do dự, đi đến trước mặt của Diêm Tử Diệp, hung hăng đá Diêm Tử Diệp một cước.

Diêm Tử Diệp kip thời tránh né, trà bên trong chén một tràn ra ngoài một chút

“Gia, sẽ mất hứng” Diêm Tử Diệp mi mày nhíu lại, nói lạnh như băng “Tần Vũ Triết, mày đừng tưởng mọi chuyện tao sẽ nhịn mày, sợ mày!”

“Cút mẹ mày đi, gia sẽ mất hứng!” Tần Vũ Triết một thân béo lại hướng về phía Diêm Tử Diệp tránh đi, tay chân linh loạt liền đối với hắn xuất quyền, “Diêm Tử Diệp, Bàn gia tao hôm nay không giết chết mày, Bàn gia tao liền không xứng là cháu của gia!”

Thân thủ của Diêm Tử Diệp là do một tay của Tần Lam dạy dỗ, ở Tần môn, Diêm Tử Diệp là người có thân thủ tốt nhất, không có người nào hay hơn, cho nên Bàn gia sẽ không uy hiếp được hắn.

Giữa hai người không biết đánh nhau bao lâu, nhưng trong phòng không có tổn thất nào hết.

Không bao lâu, Bàn gia thở hổn hển.

Bàn gia chung quy không muốn chịu thiệt. Lần đầu tiên, Bàn gia hối hận tại sao lúc trước minh ăn nhiều như vây, hiện tại béo lên ngay cả Diêm Tử Diệp đều đánh không lại.

“Tần Vũ Triết, mày phát điên cái gì!” Diêm Tử Diệp đở lấy bình hoa, trong mắt xẹt qua một tia tàn khốc “Mày nếu dám làm nơi này phát sinh vấn đề gì, mày nhất định sẽ phải đền mạng!”

Trong phòng này mỗi một vật, mỗi một thứ đều do Tần Lam bố trí, hắn không cho phép bất kì ai làm tổn hại đến nó.

“Đền mạng?” Tần Vũ Triết nở một nụ cừơi vặn vẹo. “Diêm Tử Diệp mày không xưng nói lời này!” Nói xong xuất ra một đòn hướng hắn đánh tới.

Tần Vũ Triết mặc dù béo, nhưng tốc độ của hắn cùng sức mạnh được xếp cao ở Tần môn, trong Tần môn không hề thiếu sát thủ xếp vị trí cao trên thế giới về sát thủ, mà trong đó Bàn gia có 1 vị trí.

Diêm Tử Diệp che chở bình hoa, tránh không kịp, nên bị một quyền.

Sắc mặt của Diêm Tử Diệp biến sắc, hắn xác định bình hoa đã để an toàn xuống đất, hắn đi ra chổ khác để đứng.

“Diêm Tử Diệp, tao Tần Vũ Triết đứng tại chỗ này, bên trong nhà cũ của họ Tần, nói, từ nay về sau, Diêm Tử Diệp mày cùng tao Tần Vũ Triết không đội trời chung!”

Diêm Tử Diệp biết Tần Vũ Triết luôn muốn không thấy hắn.

Năm đó, tang lễ ở nhà họ Tần, Tần Vũ Triết suýt nữa đã giết chết hắn.

Vì để Tần môn cân bằng mà phát triển, nên Tần Vũ Triết luôn nhẫn nhịn dù bản thân tức giận đến cách mấy, giữa hai người rất ít lui tới, mặc dù không muốn gặp lẫn nhau nhưng ở trước công ty, bọn họ cũng hoà hợp lại thành một.

Nhưng hiện tại Tần Vũ Triết lại cắt ngang, chuyện này đến cùng là có nguyên nhân gì!

“Tần Vũ Triết” Diêm Tử Diệp lạnh lùng nói, hắn cũng không muốn hỏi cái gì, một ánh mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ.

Tần Vũ Triết chú ý đến Tần Lam, xuỵt cười một tiếng, che kính ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Lam, hừ lạnh nói “Tốt là một Tần Lam”

Diêm Tử Diệp sắc mặt khẽ biến.

Hắn một phát đi đến Tần Vũ Triết “Lời mày nói là có ý gì!”

Phanh ----

Súng không chút do dự lấy ra.

Diêm Tử Diệp nhanh lắc lắc người.

Tần Vũ Triết thật không có ý tứ giết Diêm Tử Diệp, nếu hắn có ý định đó thì viên đạn sẽ nằm trên người Diêm Tử Diệp muốn tránh cũng không được.

Hiện tại, Diêm Tử Diệp không thể chết được.

Trước mắt hắn là trụ cột của Tần môn.

Hắn mà chết, Tần môn sẽ rối loạn.

Rối loạn, thì đến cả mấy quốc gia đều rối loạn.

“Tốt tốt nghe một chút” Tần Vũ Triết đi đến chổ của Diêm Tử Diệp ném ra một máy ghi âm, sau đó mang theo người của mình rút lui.

Diêm Tử Diệp cảm thấy có chút kì lạ, không không biết lí do là sao.

Hắn nhìn máy ghi âm bị Tần Vũ Triết ném xuống đất, nhất thời hắn không dá nhặt lên

Đem nhặt máy ghi âm lên, chăm chú nhìn vào máy ghi âm, mày nhíu lại.

“Gia…” Tiếng nói của Diêm tử Diệp vẫn như thường, nhung trong lúc đó không biết nói gì.

Tần Lam nhìn máy ghi âm trong tay, lại nhìn vẻ mặt lo sợ của Diêm Tử Diệm, hơi nghi ngờ, nghiên đầu, đưa thứ cầm trong tay đưa cho Diêm Tử Diệp.

Diêm Tử Diệp nhìn thấy chiếc máy ghi âm phía trước bản thân “Gia”

Chiếc máy vẫn ở trước mặt hắn, không nhúc nhích.

Diêm Tử Diệp chần thờ đem máy tiếp nhận, không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, sau khi hắn tiếp nhận thì tâm tình của Tần Lam tựa hồ tốt lên rất nhiều.

“Gia, tôi đưa ngày về phòng” Diêm Tử Diệp đem máy ghi âm bỏ vào túi áo sau, rồi đỡ Tần Lam đi lên lầu.

Tần Lam gật đầu, toàn bộ cơ thể của cô cơ hồ đều dựa trên người Diêm Tử Diệp, nhìn phía sau của hai người, mọi người không thể không tin đây là một đôi yêu nhau cuồng nhiệt.

Vào lúc Diêm Tử Diệp cùng Diêm Tử Diệp đấu đá thì ở trong phòng bệnh tại bệnh viên quân khu Phó Quân Hoàng đã tỉnh

/997

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status