Đường Hi tưởng chừng như mặt đất đảo lộn cả lên. Mặc dù là bị ném lên chiếc giường mềm mại nhưng cô không thấy mềm tý nào, toàn thân như có kim đâm vậy, rất đau.
Máu bắt đầu chảy ra ngày một nhiều hơn, thấm ướt cả chiếc áo sơ mi cô đang mặc, rồi loang ra đến cả chiếc giường này. Ấy vậy mà cô không khóc, cô đương nhiên là rất đau rồi, nước mắt cũng sắp trực trào ra nhưng cô cố gắng nén lại, nhìn rất đáng thương, rất ủy khuất
Lạc Kình thấy vậy thì lòng quặn đau không thôi. Sự tức giận cộng với ý muốn trừng phạt cô đã làm hắn mất đi lý trí. Vội vàng muốn đến đỡ Đường Hi, đem cô đi băng bó.
Đường Hi thấy hắn bế mình thì lập tức muốn bài xích, giương mắt lên chống đối. Không biết tại sao cô lại không thấy sợ hắn nữa, chỉ thấy tức giận với sự chiếm hữu của hắn. Cô biết Lạc Kình không phải người bình thường, suy nghĩ của hắn đương nhiên cũng khác người. Nếu nói hắn thích cô cho nên quan tâm cô thì không nói, đằng này hắn xem cô là vật sở hữu của hắn, bắt cô xem hắn là chủ nhân thì cô không làm được. Oh No! Mình đang nghĩ cái gì vậy, tại sao nghĩ Lạc Kình thích mình vậy?
Lần này thấy Đường Hi không biết hối cải hắn cũng không tức giận nữa, hắn là kẻ kiềm chế cảm xúc rất tốt kia mà. Bây giờ hắn chỉ thấy cô gái này như một con thú nhỏ, rất đáng yêu cũng rất thích hợp với một con thú "trưởng thành" như hắn
Lạc Kình khẽ vuốt nhẹ lên cái cổ mềm mại vì đau đớn mà đang run rẩy của cô. Đột nhiên hắn cảm thấy cổ của cô rất gợi cảm, quyến rũ hắn muốn cắn mút một chút. Hắn có lẽ cũng không biết đôi mắt mình cô bao nhiêu nhu tình
Đường Hi thật muốn lấy tay xoa mắt xem mắt mình có phải nhìn nhầm hay không, sao hắn lại nhìn mình ôn nhu như vậy. Cứ tưởng mình trừng mắt không phục thì hắn sẽ tiện tay ném đi luôn rồi
"Em không cần phải gấp gáp tìm kiếm Hổ Ấn Patrick làm gì. Chờ vết thương lành lại cũng không muộn" Hắn làm sao không biết cô đang gấp gáp cái gì. Nghĩ đến việc cô mong nhanh chóng thoát khỏi hắn thì hắn lại nổi lên tia tức giận không che giấu.
"Tôi..."
"Để "khen thưởng" việc em xả thân cứu chủ tôi sẽ tiết lộ cho em biết một thông tin hữu ích: Hổ Ấn Patrick đang ở nơi đây, em không cần phải gấp gáp làm gì"
"Tôi.." Cái phần thưởng gì kì vậy, không cần anh nói tôi cũng nghĩ ra mà ==
Chưa kịp nói hết thì Lạc Kình lại dùng ánh mắt như dao bén cắt ngang, vùi đầu cô vào bờ ngực của mình, không cho cô nhúc nhích
Trở về với thực tại, cô bị thương cũng đã hai tuần rồi, vết thương cũng không còn đau như trước nữa, chỉ là mỗi cử chỉ hành động phải nhẹ nhàng để tránh tái phát. Thuốc của Trấn Kiệt quả là công hiệu, có thể so với nhị ca của cô đấy chứ!
Điều khiến cô vui nhất là không cần phải nằm sấp nữa! Nhìn tổng thể thì thân hình cô rất cân đối, cô cũng không cần ngực to làm gì, nhưng mà, nếu để ngực bé đi thì không thích tý nào!
Lạc Kình thì luôn làm cô kinh ngạc hết lần này đến lần khác. Sau nhiều lần cô không nghe lời hắn, những tưởng hắn sẽ cho cô đi tây thiên luôn rồi, ai dè hắn chỉ làm mấy việc nhẹ nhàng như trừng mắt, ném cô xuống đất,... Lão đại của Lạc Gia mà từ bi như vậy không phải chuyện lạ thì là gì?
Chưa hết...
"Cạch" Cửa phòng đột nhiên mở ra, khỏi nói cũng biết là ai rồi
"Á..Lạc Kình! Tôi đang thay quần áoo!" Lại để hắn ăn đậu hủ nữa rồi! Đây là chuyện lạ tiếp theo. Chẳng phải hắn không thích gần gũi người khác sao? Vậy mà lại bắt cô ở chung phòng với hắn! Ngủ cùng một giường! Lúc thấy cô quá khó chịu khi nằm sấp thì hắn nhẹ nhàng đỡ cô nằm dựa vào người hắn, hoặc cho cô nằm nghiêng nhẹ một bên người hắn giúp cô thoải mái hơn.
Mô phật! Ở thêm dài lâu với hắn chắc mình điên thiệt quá!
"La cái gì? Đâu phải tôi chưa thấy qua" hắn thấy rõ mồn một cả người của Đường Hi rồi, chỉ là Đường Hi chỉ đơn giản là nghĩ hắn chỉ đơn thuần là thấy da thịt cô lúc cô đang được Trấn Kiệt trị thương chứ đâu biết hắn nhân lúc cô ngủ mà lột sạch cô ra xem cô còn vết thương nào giấu hắn không. Hành động này có thể nói là biến thái thật nhưng Lạc Kình cũng không hề dao dộng hay cảm thấy hỏ thẹn gì cả - tinh thần thép!
"Hừ! Có người con gái nào không biết xấu hổ mà thấy nam nhân nhìn mình thay áo cũng không thẹn thùng còn tiếp tục thay hay không?" Mặt cô vừa thẹn vừa tức mà dỏ cả lên, bộ tưởng cô là nam nhân chắc!
"Lại đây" Đôi mắt hắn hiện lên ý cười khó nhận ra, ngoắc tay bảo Đường Hi lên giường ngồi lên đùi hắn. Những ngày này cô phát hiện hắn rất thích để cô ngồi lên người hắn nha! Nhưng vậy thì càng chứng minh hắn "thích nam", thử hỏi đàn ông bình thường có ai mà không phản ứng sinh lí như hắn không chứ!
Nếu Lạc Kình mà biết cô có suy nghĩ như vậy thì ngay lập tức sẽ "ăn" cô sạch sẽ không cần phải đợi đến sau này hắn hạ dược cô đâu Tam Tỷ!
"Tôi còn chưa mặc áo mà" Cô uất ức lên tiếng
"Khỏi cần! Ý tôi muốn vậy!"
Máu bắt đầu chảy ra ngày một nhiều hơn, thấm ướt cả chiếc áo sơ mi cô đang mặc, rồi loang ra đến cả chiếc giường này. Ấy vậy mà cô không khóc, cô đương nhiên là rất đau rồi, nước mắt cũng sắp trực trào ra nhưng cô cố gắng nén lại, nhìn rất đáng thương, rất ủy khuất
Lạc Kình thấy vậy thì lòng quặn đau không thôi. Sự tức giận cộng với ý muốn trừng phạt cô đã làm hắn mất đi lý trí. Vội vàng muốn đến đỡ Đường Hi, đem cô đi băng bó.
Đường Hi thấy hắn bế mình thì lập tức muốn bài xích, giương mắt lên chống đối. Không biết tại sao cô lại không thấy sợ hắn nữa, chỉ thấy tức giận với sự chiếm hữu của hắn. Cô biết Lạc Kình không phải người bình thường, suy nghĩ của hắn đương nhiên cũng khác người. Nếu nói hắn thích cô cho nên quan tâm cô thì không nói, đằng này hắn xem cô là vật sở hữu của hắn, bắt cô xem hắn là chủ nhân thì cô không làm được. Oh No! Mình đang nghĩ cái gì vậy, tại sao nghĩ Lạc Kình thích mình vậy?
Lần này thấy Đường Hi không biết hối cải hắn cũng không tức giận nữa, hắn là kẻ kiềm chế cảm xúc rất tốt kia mà. Bây giờ hắn chỉ thấy cô gái này như một con thú nhỏ, rất đáng yêu cũng rất thích hợp với một con thú "trưởng thành" như hắn
Lạc Kình khẽ vuốt nhẹ lên cái cổ mềm mại vì đau đớn mà đang run rẩy của cô. Đột nhiên hắn cảm thấy cổ của cô rất gợi cảm, quyến rũ hắn muốn cắn mút một chút. Hắn có lẽ cũng không biết đôi mắt mình cô bao nhiêu nhu tình
Đường Hi thật muốn lấy tay xoa mắt xem mắt mình có phải nhìn nhầm hay không, sao hắn lại nhìn mình ôn nhu như vậy. Cứ tưởng mình trừng mắt không phục thì hắn sẽ tiện tay ném đi luôn rồi
"Em không cần phải gấp gáp tìm kiếm Hổ Ấn Patrick làm gì. Chờ vết thương lành lại cũng không muộn" Hắn làm sao không biết cô đang gấp gáp cái gì. Nghĩ đến việc cô mong nhanh chóng thoát khỏi hắn thì hắn lại nổi lên tia tức giận không che giấu.
"Tôi..."
"Để "khen thưởng" việc em xả thân cứu chủ tôi sẽ tiết lộ cho em biết một thông tin hữu ích: Hổ Ấn Patrick đang ở nơi đây, em không cần phải gấp gáp làm gì"
"Tôi.." Cái phần thưởng gì kì vậy, không cần anh nói tôi cũng nghĩ ra mà ==
Chưa kịp nói hết thì Lạc Kình lại dùng ánh mắt như dao bén cắt ngang, vùi đầu cô vào bờ ngực của mình, không cho cô nhúc nhích
Trở về với thực tại, cô bị thương cũng đã hai tuần rồi, vết thương cũng không còn đau như trước nữa, chỉ là mỗi cử chỉ hành động phải nhẹ nhàng để tránh tái phát. Thuốc của Trấn Kiệt quả là công hiệu, có thể so với nhị ca của cô đấy chứ!
Điều khiến cô vui nhất là không cần phải nằm sấp nữa! Nhìn tổng thể thì thân hình cô rất cân đối, cô cũng không cần ngực to làm gì, nhưng mà, nếu để ngực bé đi thì không thích tý nào!
Lạc Kình thì luôn làm cô kinh ngạc hết lần này đến lần khác. Sau nhiều lần cô không nghe lời hắn, những tưởng hắn sẽ cho cô đi tây thiên luôn rồi, ai dè hắn chỉ làm mấy việc nhẹ nhàng như trừng mắt, ném cô xuống đất,... Lão đại của Lạc Gia mà từ bi như vậy không phải chuyện lạ thì là gì?
Chưa hết...
"Cạch" Cửa phòng đột nhiên mở ra, khỏi nói cũng biết là ai rồi
"Á..Lạc Kình! Tôi đang thay quần áoo!" Lại để hắn ăn đậu hủ nữa rồi! Đây là chuyện lạ tiếp theo. Chẳng phải hắn không thích gần gũi người khác sao? Vậy mà lại bắt cô ở chung phòng với hắn! Ngủ cùng một giường! Lúc thấy cô quá khó chịu khi nằm sấp thì hắn nhẹ nhàng đỡ cô nằm dựa vào người hắn, hoặc cho cô nằm nghiêng nhẹ một bên người hắn giúp cô thoải mái hơn.
Mô phật! Ở thêm dài lâu với hắn chắc mình điên thiệt quá!
"La cái gì? Đâu phải tôi chưa thấy qua" hắn thấy rõ mồn một cả người của Đường Hi rồi, chỉ là Đường Hi chỉ đơn giản là nghĩ hắn chỉ đơn thuần là thấy da thịt cô lúc cô đang được Trấn Kiệt trị thương chứ đâu biết hắn nhân lúc cô ngủ mà lột sạch cô ra xem cô còn vết thương nào giấu hắn không. Hành động này có thể nói là biến thái thật nhưng Lạc Kình cũng không hề dao dộng hay cảm thấy hỏ thẹn gì cả - tinh thần thép!
"Hừ! Có người con gái nào không biết xấu hổ mà thấy nam nhân nhìn mình thay áo cũng không thẹn thùng còn tiếp tục thay hay không?" Mặt cô vừa thẹn vừa tức mà dỏ cả lên, bộ tưởng cô là nam nhân chắc!
"Lại đây" Đôi mắt hắn hiện lên ý cười khó nhận ra, ngoắc tay bảo Đường Hi lên giường ngồi lên đùi hắn. Những ngày này cô phát hiện hắn rất thích để cô ngồi lên người hắn nha! Nhưng vậy thì càng chứng minh hắn "thích nam", thử hỏi đàn ông bình thường có ai mà không phản ứng sinh lí như hắn không chứ!
Nếu Lạc Kình mà biết cô có suy nghĩ như vậy thì ngay lập tức sẽ "ăn" cô sạch sẽ không cần phải đợi đến sau này hắn hạ dược cô đâu Tam Tỷ!
"Tôi còn chưa mặc áo mà" Cô uất ức lên tiếng
"Khỏi cần! Ý tôi muốn vậy!"
/86
|