Chương 3.5 Sưu tầm Từ sau khi đồng ý ở lại, nàng thật sự không hề khóc lóc hay làm những chuyện điên rồ, cũng bắt đầu điều chỉnh tâm tính, cố gắng thử đem Hoài Viên xem như nhà, nơi nàng có thể bình yên mà sống chứ không phải lao tù. Trải qua mấy ngày quan sát, đối với hành vi nhận và tuân lệnh của nàng, Tề Ngạo Vũ cảm thấy thực sự rất vừa lòng. Hắn cũng cảm thấy chính mình có ý muốn cố tình giam cầm Vân Nhu Y không có gì là không đúng. Nếu cha nàng không cần nàng, vậy thì hắn cần. Từ nay về sau, Vân Nhu Y chỉ thuộc về một người là hắn – Tề Ngạo Vũ, bất luận hắn muốn làm gì, kẻ khác đều không có quyền chỉ trích hắn là phải hay không phải. Nghĩ đến đây... "Cởi quần áo ra!" Tiếng nói trầm thấp như kẻ say rượu tràn ngập xúc động và mị lực của hắn, chỉ cảm nhận được Vân Nhu Y cả người chấn động, cố gắng bình tĩnh lại mà ngẩng đầu nhìn hắn. Thật không thể tin được, nàng nhìn hắn giống như là trên đầu của hắn đột nhiên dài ra hai sừng. "Ngươi có nghe thấy không, đừng để ta nói thêm lần thứ hai!" "Ngươi..." Nàng hổn hển lo sợ trừng mắt nhìn vẻ mặt cuồng vọng của hắn. Trời ạ, ban đêm ở phòng ngủ... Cũng coi như thôi, nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt, nơi này lại là thư phòng. Hắn... Hắn làm sao có thể... Vân Nhu Y hận không thể ngay lập tực đào một cái hố rồi nhảy xuống, vĩnh viễn không bao giờ chui ra. Nàng phẫn nộ, do dự, đấu tranh... "Đừng có khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta" "Nhưng..." Nàng muốn phản kháng, nhưng nhớ tới thân phận của chính mình, bất đắc dĩ nàng đành khuất phục. Động tác của nàng cứng ngắc, vụng về kéo khóa kéo trên âu phục xuống, áo quần xinh đẹp nương theo đường cong mềm mại của nàng nhanh chóng trượt xuống. Một thân da thịt tuyết trắng không tỳ vết trong nháy mắt hiện ra rõ mồn một trước mắt hắn. Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, tay nhỏ bé run rẩy của nàng chợt cảm thấy ở sau lưng có chút nhột nhạt. Khẽ vụng về cởi khóa nội y buông lỏng xuống, một bờ ngực tuyết trắng nõn nà theo động tác đó mà bật ra. "Y Y, Y Y của ta, nàng rất đẹp!" Ánh mắt của hắn do tràn ngập dục vọng mà lóe sáng. "Đây là thư phòng", nàng khẽ run run "Không sao, không có người vào đâu." "...", Từ trong cổ họng nàng bật ra tiếng nức nở, nhưng cũng không ngăn cản được hắn. Nàng nhắm chặt đôi mắt lóng lánh nước, cắn răng than nhẹ. "Đủ rồi... Ngạo Vũ, van cầu ngươi..." "Chưa đủ..."
/81
|