Chương 17: Ăn tối không?
An Noãn Noãn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Thần, làm sao mà anh lại nói nghiêm túc như thật vậy!
Thấy cô lần nữa mở to cặp mắt trong veo, dễ thương nhìn anh. Cố Bắc Thần đùa dai tiến lên một bước, nhẹ nhàng đưa tay nắm cằm của cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô, hơi thở nam tính ấm áp tiến đến, giọng nói trầm khàn: "Đã có ai nói với em, ánh mắt của em thật sự rất đẹp chưa!"
Đôi mắt của cô thật sự giống như con nai trên cao nguyên phía Bắc, như trăng sáng giữa trời quang!
Anh thật sự xác định, cô gái ở cao nguyên phía Bắc năm đó chính là người trước mặt - An Noãn Noãn.
Con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi rất nhiều, điều gì cũng có thể thay đổi, dù năm đó cô nói cho anh biết, cô tên là Andil, nhưng điều duy nhất không thể thay đổi là ánh mắt của một người.
Khuôn mặt An Noãn Noãn đỏ bừng, đôi môi anh đào khẽ hé mở, có lẽ do vừa rồi khi ép nước cô đã ăn vụng một miếng cam, cho nên môi vô cùng óng ánh, trong mắt Cố Bắc Thần chính là một quả ngọt tuyệt vời, đang chờ đợi anh nhấm nháp!
Cố Bắc Thần cúi đầu, khi chóp mũi chỉ cách chóp mũi cô khoảng nửa cm, hơi thở nam tính liền quanh quẩn trên chóp mũi của An Noãn Noãn, giọng nói trầm ấm mê hoặc gợi cảm vang lên: "Anh cũng không muốn trong đêm tân hôn mà ủy khuất vợ mình, ừm!"
An Noãn Noãn lúc này mới chớp mắt, đẩy mạnh Cố Bắc Thần ra, nhưng người đàn ông này hoàn toàn không vì bị cô đẩy mà xê dịch chút nào, vẫn đứng tại chỗ, ngón tay thon dài đẹp đẽ, có những vết chai mỏng, như muốn dính lên cằm của cô, một cánh tay khác duỗi ra ôm lấy vòng eo xinh đẹp của cô.
Cái eo nhỏ kia vừa đủ để bàn tay to của anh nắm chặt, qua lớp áo sơ mi mỏng truyền đến cảm giác tiếp xúc thân mật, Cố Bắc Thần nhẹ nhàng ôm cô vào trong vòng ngực mình.
Bên hông và cằm của An Noãn Noãn lập tức truyền đến cảm giác tê dại, giống như bị một dòng điện kích thích cảm giác tê dại truyền khắp cơ thể, khiến toàn thân cô bao gồm cả lông mi cũng đều run rẩy.
Thấy cô sợ anh như vậy, Cố Bắc Thần âm thầm thở ra, không biết hơi thở khó chịu từ đâu phát ra, từng chút một buông cô gái trong tay ra, giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể: "Sợ sao? Chỉ chọc em một chút thôi."
Anh chậm rãi buông cô ra, đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc như rong biển của cô: "Em ở nơi này quả thật có chút nhỏ, em xem anh cao như vậy thì không có cách nào cuộn mình nằm trên ghế sô pha của em được, mà em cũng không thể để anh ngủ dưới đất chứ! Đúng không?" Anh nhướng mắt, khoé môi nở nụ cười xấu xa nhìn cô.
An Noãn Noãn ngập ngừng, vẫn nói: "Tôi... ở chỗ tôi có một cái sạp giường nhỏ, tôi ngủ trên đó là được rồi."
Khoé miệng Cố Bắc Thần giật giật: "Vẫn là anh ngủ trên sạp giường nhỏ đi."
Trong lòng An Noãn Noãn liên tục kêu gào, Cố đại thiếu gia, ngài có thể về nhà ngủ mà, cũng đâu có xa lắm, đối với ngài thì cũng chỉ là một lần đạp chân ga mà thôi, còn cần phải cùng cô chen chúc à.
An Noãn Noãn nhìn thời gian, hôm nay sao lại đen như vậy, còn cách giờ ngủ quá sớm! Cô còn nhiều việc phải làm, vị Cố đại gia cao lớn uy nghiêm ở đây, căn phòng vốn đã nhỏ càng thêm nhỏ, cô làm sao còn có thể làm việc gì khác, làm sao có thể gọi điện thoại nói chuyện phiếm được!
Cố Bắc Thần ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ của cô, lấy điện thoại di động ra bấm, thực ra chơi điện thoại quả thật là một giấc mơ đối với những người như họ, cho nên anh đã sớm từ bỏ giấc mơ chơi điện thoại, lúc này anh cũng không chơi, mà là đang xem trang web quân sự.
An Noãn Noãn bình tĩnh nhìn Cố Bắc Thần: "Anh ăn tối không?"
/1905
|