Mẫn mẫn cúi đầu chào quản gia rồi hít 1 hơi thật dài, cô đang đứng trước cổng trường Cấp 3 Đài Bắc, ngôi trường nổi tiếng của học sinh giỏi, nhưng loại người và giai cấp rất đa dạng, Mẫn mẫn không hề thích điều này, ở trường quí tộc kia cô chỉ kết bạn với người như mình ( cái bệnh kiêu ngạo đáng ghét của tỷ đây ), cô thầm mong hôm nay được bình yên, vì ngày hôm qua tên khốn kiếp kia không về, cầu mong hôm nay cũng không gặp hắn ở đây.
“Bạn ơi, cho mình hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu vậy?”
Mẫn mẫn kéo 1 người vừa đi qua mình lại, người đó vội vã chỉ chỗ cho Mẫn mẫn rồi đi. Đúng là bọn mọt sách, được 1 người xinh đẹp như cô hỏi mà còn chẳng thèm để ý. Haizzz, tại sao phải chuyển trường cơ chứ? Ở trường Marie trước cô còn là Đại tỷ được biết bao nhiêu người nể nang, vậy mà sang đây lại bị bọn mọt sách không thèm đặt vào trong mắt. Mẫn mẫn chán nản tiến thẳng về phòng hiệu trưởng:
“Cộc, cộc”
“Mời vào!”
Tiếng mời vào vọng từ trong ra, Mẫn mẫn mở cửa bước vào, cô lễ phép cúi đầu chào hiệu trưởng, đó là 1 ông lão cũng khá đứng tuổi rồi, ông ta hồ hởi mời cô ngồi xuống, trịnh trọng mời nước, trời ạ, có tiền thì đúng là đến hổ còn phải cung kính.
“Tiểu thư Dương, à quên, cô Mạc, rất vui mừng được chào đón cô nhập học.”
“Sao hiệu trưởng lại gọi tôi là cô Mạc????”
Chẳng lẽ lão già này cũng biết cô đã kết hôn với Mạc Tư Vũ ư???
“À, tôi làm việc dưới quyền của chủ tịch Mạc, nên có chủ tịch dặn, tôi đã sắp xếp cho tiểu thư học cùng cậu chủ Mạc theo chỉ định của chủ tịch rồi.”
“Cái gì????”
Mẫn mẫn đang uống nước, suýt nữa thì sặc, trời ơi, cái ông bố chồng kia, thật là bá đạo hết sức, cô đã muốn tránh tên đó rồi, trời ơi, gọi cho bố cả buổi sáng không được, gặp lại tên đó, lỡ hắn giết cô thì sao???
“ Tiểu thư, có chuyện gì không ổn ư???”
“Có đấy, rất rất rất không ổn, tôi không muốn chuyện tôi kết hôn làm ảnh hưởng đến tư tưởng của các bạn học sinh, tôi có thể...học ở lớp khác không?”
Mẫn mẫn đưa ánh mắt hy vọng nhìn ông hiệu trưởng già đó, ông hiệu trưởng trầm tư suy nghĩ.
“Không được, đây là mệnh lệnh của chủ tịch Mạc, xin tiểu thư thứ lỗi.”
Mẫn mẫn sụp đổ hoàn toàn tinh thần, chuyện này khiến cô điên lên mất.
“Thư kí Trương, mau dẫn tiểu thư đến lớp”
Hiệu trưởng tìm cách đuổi khéo Mẫn mẫn, lão già này, ở Marie, đến cả hiệu trưởng còn phải cung kính với cô, vậy mà ở đây cô lại bị đuổi khéo như 1 người mang lại rắc rối vậy, nhưng Mẫn mẫn không biểu lộ ra mặt, để ông ta biết thì cô quả thật mất mặt, Mẫn mẫn đứng dậy, đi theo thư kí của hiệu trưởng. Bà ta dẫn cô đến trước cửa lớp 2S, đây là lớp được hiểu ngầm là toàn học sinh rất giỏi được vào. Trời ạ cái ông bố chồng kia, trước khi chọn cô làm con dâu ông ta không để ý đến thành tích học tập của cô ư mà xếp cô vào lớp này???? Cô chỉ giỏi mỗi môn Tiếng Anh và thanh nhạc, còn Toán Lí thì cô dốt đến mức dù phải nể cô nhưng các thầy giáo không thể không kêu than được, mà vốn dĩ cô chẳng muốn học. Haizzz
“Xin chào, tôi là Dương Tuyết Mẫn, học sinh mới, mong được giúp đỡ.”
Mẫn mẫn chán nản bước vào theo thư kí Trương, miễn cương giới thiệu, học sinh trong lớp dường như rất vui vì có học sinh nữ, lớp gì mà chỉ có 10 người, mà có đúng 3 người con gái thế kia???? Mẫn mẫn ngẩng đầu lên ngó quanh, phù, may quá, không thấy tên điên kia.
“Dương Mẫn!!!!”
Dương Mẫn, câu nói đó làm Mẫn mẫn giật mình, trên thế gian này chỉ có duy nhất 2 người gọi cô là Dương Mẫn, 1 là Phiên Băng, 2 là...chẳng lẽ....thật không ngờ!!! Mẫn mẫn nhìn về nơi có tiếng gọi, trời, đúng rồi, là Phục Luân:
“Phục Luân!!!”
Mẫn mẫn reo lên thích thú, chạy đến ôm chầm lấy Phục Luân, đây là cậu bạn 6 năm cùng kề vai sát cánh cùng cô và Băng băng ở Marie ( trường có cả cấp 2 nhé), mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó đều hết sức ngạc nhiên, trước giờ Phục Luân tuy có thân thiện và hòa đồng thật, nhưng chưa từng thấy cậu ta thân mật với con gái như thế này.
“Vậy Mẫn, em hãy ngồi cạnh Phục Luân nhé, nào, chúng ta bắt đầu học thôi.”
“Bạn ơi, cho mình hỏi phòng hiệu trưởng ở đâu vậy?”
Mẫn mẫn kéo 1 người vừa đi qua mình lại, người đó vội vã chỉ chỗ cho Mẫn mẫn rồi đi. Đúng là bọn mọt sách, được 1 người xinh đẹp như cô hỏi mà còn chẳng thèm để ý. Haizzz, tại sao phải chuyển trường cơ chứ? Ở trường Marie trước cô còn là Đại tỷ được biết bao nhiêu người nể nang, vậy mà sang đây lại bị bọn mọt sách không thèm đặt vào trong mắt. Mẫn mẫn chán nản tiến thẳng về phòng hiệu trưởng:
“Cộc, cộc”
“Mời vào!”
Tiếng mời vào vọng từ trong ra, Mẫn mẫn mở cửa bước vào, cô lễ phép cúi đầu chào hiệu trưởng, đó là 1 ông lão cũng khá đứng tuổi rồi, ông ta hồ hởi mời cô ngồi xuống, trịnh trọng mời nước, trời ạ, có tiền thì đúng là đến hổ còn phải cung kính.
“Tiểu thư Dương, à quên, cô Mạc, rất vui mừng được chào đón cô nhập học.”
“Sao hiệu trưởng lại gọi tôi là cô Mạc????”
Chẳng lẽ lão già này cũng biết cô đã kết hôn với Mạc Tư Vũ ư???
“À, tôi làm việc dưới quyền của chủ tịch Mạc, nên có chủ tịch dặn, tôi đã sắp xếp cho tiểu thư học cùng cậu chủ Mạc theo chỉ định của chủ tịch rồi.”
“Cái gì????”
Mẫn mẫn đang uống nước, suýt nữa thì sặc, trời ơi, cái ông bố chồng kia, thật là bá đạo hết sức, cô đã muốn tránh tên đó rồi, trời ơi, gọi cho bố cả buổi sáng không được, gặp lại tên đó, lỡ hắn giết cô thì sao???
“ Tiểu thư, có chuyện gì không ổn ư???”
“Có đấy, rất rất rất không ổn, tôi không muốn chuyện tôi kết hôn làm ảnh hưởng đến tư tưởng của các bạn học sinh, tôi có thể...học ở lớp khác không?”
Mẫn mẫn đưa ánh mắt hy vọng nhìn ông hiệu trưởng già đó, ông hiệu trưởng trầm tư suy nghĩ.
“Không được, đây là mệnh lệnh của chủ tịch Mạc, xin tiểu thư thứ lỗi.”
Mẫn mẫn sụp đổ hoàn toàn tinh thần, chuyện này khiến cô điên lên mất.
“Thư kí Trương, mau dẫn tiểu thư đến lớp”
Hiệu trưởng tìm cách đuổi khéo Mẫn mẫn, lão già này, ở Marie, đến cả hiệu trưởng còn phải cung kính với cô, vậy mà ở đây cô lại bị đuổi khéo như 1 người mang lại rắc rối vậy, nhưng Mẫn mẫn không biểu lộ ra mặt, để ông ta biết thì cô quả thật mất mặt, Mẫn mẫn đứng dậy, đi theo thư kí của hiệu trưởng. Bà ta dẫn cô đến trước cửa lớp 2S, đây là lớp được hiểu ngầm là toàn học sinh rất giỏi được vào. Trời ạ cái ông bố chồng kia, trước khi chọn cô làm con dâu ông ta không để ý đến thành tích học tập của cô ư mà xếp cô vào lớp này???? Cô chỉ giỏi mỗi môn Tiếng Anh và thanh nhạc, còn Toán Lí thì cô dốt đến mức dù phải nể cô nhưng các thầy giáo không thể không kêu than được, mà vốn dĩ cô chẳng muốn học. Haizzz
“Xin chào, tôi là Dương Tuyết Mẫn, học sinh mới, mong được giúp đỡ.”
Mẫn mẫn chán nản bước vào theo thư kí Trương, miễn cương giới thiệu, học sinh trong lớp dường như rất vui vì có học sinh nữ, lớp gì mà chỉ có 10 người, mà có đúng 3 người con gái thế kia???? Mẫn mẫn ngẩng đầu lên ngó quanh, phù, may quá, không thấy tên điên kia.
“Dương Mẫn!!!!”
Dương Mẫn, câu nói đó làm Mẫn mẫn giật mình, trên thế gian này chỉ có duy nhất 2 người gọi cô là Dương Mẫn, 1 là Phiên Băng, 2 là...chẳng lẽ....thật không ngờ!!! Mẫn mẫn nhìn về nơi có tiếng gọi, trời, đúng rồi, là Phục Luân:
“Phục Luân!!!”
Mẫn mẫn reo lên thích thú, chạy đến ôm chầm lấy Phục Luân, đây là cậu bạn 6 năm cùng kề vai sát cánh cùng cô và Băng băng ở Marie ( trường có cả cấp 2 nhé), mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó đều hết sức ngạc nhiên, trước giờ Phục Luân tuy có thân thiện và hòa đồng thật, nhưng chưa từng thấy cậu ta thân mật với con gái như thế này.
“Vậy Mẫn, em hãy ngồi cạnh Phục Luân nhé, nào, chúng ta bắt đầu học thôi.”
/43
|