Ông ta là người đã tu luyện mấy chục năm, còn Lục Trần mới bao nhiêu tuổi chứ?
Vậy mà nội lực của cậu ta lại mạnh đến trình độ này?
Lâm Chấn Đông kinh hãi nhìn lục trần, chấn động đến cực điểm.
Giây phút này, Lâm Chấn Đông gần như đã tin vào những suy đoán trước kia của ông ta.
Lục Trần chắc chắn đến từ gia tộc ẩn thế Lục gia.
Châu Huấn Tài và các ông lớn ở Trung Nguyên đều trợn mắt há mồm, căn bản không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
Lâm Phá Quân là một võ sư chân chính, là người có thực lực mạnh mẽ đến súng đạn cũng không thể làm ông ta bị thương, không ngờ ông ta lại bị Lục Trần tát một bạt tai hộc cả máu, không phải nói Lục Trần chỉ là một thương nhân bình thường sao?
Ông ta là một võ sư chân chính đấy!
Lúc này chỉ có khuôn mặt gia chủ nhà họ Lam không chút biểu cảm, hết sức bình tĩnh.
Bởi vì tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của ông ta.
Còn Lâm Phá Hải vừa được Từ Kinh thả ra, đang trợn to hai mắt, nội tâm kinh hãi tới cực điểm.
Hắn biết rằng anh của hắn có sức lực mạnh mẽ đến mức nào, là một người có sức mạnh không khác biệt nhiều so với bố của hắn, nhưng bây giờ không phải là đối thủ của Lục Trần, hơn nữa còn bị đánh một chưởng nôn ra máu.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết hắn cũng không dám tin đây là thật.
"Cậu Lục có phải đang tu luyện thuật dưỡng sinh vô cực không?" Sau khi hết khiếp sợ, sắc mặt Lâm Chấn Đông đã tốt hơn, như thể người vừa bị Lục Trần đánh bại không phải là con trai của ông ta.
"Ông cũng biết đến thuật dưỡng sinh sao? Xem ra mắt nhìn của ông cũng không tệ lắm." Lục Trần hơi sững sờ, đôi mắt liếc nhìn Lâm Chấn Đông.
Thuật dưỡng sinh vô cực là bí quyết võ thuật dưỡng sinh của ông Vân, ẩn chứa nhiều chiêu thức võ thuật đỉnh cao, rất ít người biết đến.
"Hai mươi năm trước tôi có duyên gặp mặt với ông cụ Lâm Trung Kỳ, do đó mới biết về môn võ thuật đỉnh cao này, cậu Lục đây chắc là đệ tử của ông Vân đúng chứ." Lâm Chấn Đông nói.
"Cứ coi là vậy đi." Lục Trần nhướn mày, liếc nhìn Lâm Phá Hải đang khiếp sợ, "Con trai ông đắc tội với tôi, giờ tôi phế bỏ cánh tay phải của hắn thì ông không để bụng chứ."
Ầm!
Lục Trần vừa dứt lời, mọi người như gặp phải chấn động lớn.
Quá kiêu ngạo rồi đấy!
Phế bỏ một cánh tay của con trai nhà người ta, còn hỏi họ có để bụng hay không, đây chẳng phải là đang vả vào mặt của người đó trước mặt bao nhiêu người sao?
Ông chủ của Công nghệ Di Kỳ lại hung hăng càn quấy đến mức độ này, sao trước giờ bọn họ lại không hề hay biết?
Sắc mặt Lâm Phá Quân và Lâm Phá Hải vô cùng khó coi, không ngờ Lục Trần lại kiêu căng ngạo mạn như vậy, đây là không xem nhà họ Lâm ra gì!
Lâm Chấn Đông híp mắt lại, không ngờ Lục Trần lại không giữ thể diện cho ông ta như vậy.
Nhưng nghĩ tới thân phận của Lục Trần và thực lực khủng bố kia của anh, cuối cùng ông ta vẫn thỏa hiệp.
"Thằng con tôi có mắt không thấy thái sơn, lại dám trêu chọc cậu Lục, phế bỏ một cánh tay của nó, coi như đã giúp nó ghi nhớ lâu hơn, tôi cảm ơn cậu Lục đã nương tay." Lâm Chấn Đông mỉm cười chắp tay trước mặt Lục Trần.
Lục Trần trẻ tuổi lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, trong tương lai nhất định sẽ trở thành võ sư đỉnh cao trong giới ẩn thế.
Hơn nữa ở trong giới thế tục
Sức mạnh cường đại của Lục Trần là thứ sức mạnh mà nhà họ Lâm bọn họ không dám trêu chọc.
Lâm Chấn Đông là người cầm được thì cũng buông được, mặc dù một lòng muốn chuyên tâm luyện võ, nhưng với mấy chục năm lăn lộn trong đời cũng đủ để ông ta biết nên đưa ra lựa chọn nào.
Lúc này mất thể diện là chuyện nhỏ, thực sự đắc tội với Lục Trần, đối với nhà họ Lâm của ông ta mà nói, rất có thể là tai họa ngập đầu
Thấy Lâm Chấn Đông nhượng bộ, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt.
Đây là gia tộc đệ nhất ở Đông Nam, sao ông ta có thể tùy tiện nhượng bộ vậy?
Đám người Châu Huấn Tài lúc trước thề hứa phải đấu đến cùng với Lục Trần, lúc này sắc mặt vô cùng khó coi.
Ngay cả đệ nhất gia chủ ở Đông Nam - Lâm Chấn Đông cũng thỏa hiệp với Lục Trần thì bọn họ còn có thể làm gì chứ?
Nhà họ Lâm không dám trêu chọc Lục Trần, vậy bọn họ khẳng định cũng không dám.
Lúc này mấy ông lớn cũng hối hận tới cực điểm, sớm biết Lục Trần như vậy thì lúc trước bọn họ không nên đắc tội với Lục Trần.
Hai chân Châu Tuân Phi mềm nhũn, té xỉu xuống sàn.
Hắn biết nhiều tin tức liên quan đến Lục Trần, biết những thủ đoạn của Lục Trần đều rất tàn nhẫn.
Hôm nay nhà họ Lâm là ngọn núi lớn để nhà họ Châu dựa vào, nhưng cũng đã nhượng bộ, vậy còn ai có thể giúp đỡ cho bọn họ được đây?
"Nếu đã như vậy, thì người nhà họ Lâm các ông có thể rời khỏi đây được rồi, hôm nay tôi chỉ muốn tính sổ với nhà họ Châu." Lục Trần khẽ mỉm cười nói.
Lâm Chấn Đông không nói gì, chắp tay trước mặt Lục Trần, rồi dẫn theo hai đưa con trai rời khỏi đó.
Trước khi rời đi, bất kể là hai anh em Lâm Phá Quân hay Lâm Phá Hải đều vô cùng không cam lòng.
Một người là bị phế bỏ một cánh tay nên không cam lòng, còn một người là bị phá hủy hôn lễ do đó trong lòng rất khó chịu.
Nhưng nếu nhà họ Châu đắc tội với Lục Trần, mà hắn lại không giúp được nhà họ Châu, thế thì hắn cũng không dám đưa ra chủ ý cho Châu Thần Thần.
"Anh, anh sao vậy? Tỉnh lại đi!"
Lúc này, Châu Thần Thần mới chú ý đến Châu Tuân Phi vừa ngất xỉu dưới đất, trong lòng kinh hoảng, vội vàng ngồi xuống đỡ hắn dậy.
Đây là lần đầu tiên Châu Thần Thần nhìn thấy Lục Trần, cô ta đã sớm nghe nói đến Công nghệ Di Kỳ, chỉ là trước nay chưa từng biết ông chủ của Công nghệ Di Kỳ lại là một thanh niên trẻ tuổi như vậy.
Nhưng điều càng khiến cô ta khiếp sợ là anh trai của cô ta lại bị dọa đến mức ngất xỉu, đây giống như một đòn đã kích cực lớn mà trước giờ chưa từng có.
Cô ta vừa kéo tay Châu Tuân Phi, vừa nhìn Lục Trần, dù có thế nào cô ta cũng không ngờ, một người trẻ tuổi như vậy, thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, mà anh ta chẳng những là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ, còn khiến nhà họ Châu phải toàn lực nịnh bợ, thậm chí còn khiến nhà họ Lâm mà cô sắp gả vào bị hù dọa đến mức phải bỏ chạy.
Trên người anh ta rốt cuộc có gì loại sức mạnh gì?
Có thể nói, giờ khắc này Châu Thần Thần vì sự xuất hiện của Lục Trần, dọa cho bố con nhà họ Lâm bỏ chạy, khiến cô ta không cần phải gả cho lão già Lâm Phá Quân kia, vì thế cô ta có thiện cảm với Lục Trần.
Mặc dù biết hôm nay Lục Trần đến đây là muốn tính sổ với nhà họ Châu của cô ta, nhưng không biết tại sao trong lòng cô ta lại không hề căm hận Lục Trần.
"Anh ta rốt cuộc là một người như thế nào, lại có thể khiến nhiều nhân vật có máu mặt sợ hãi thành bộ dạng như vậy?" Châu Thần Thần vừa đỡ anh trai Châu Tuân Phi, vừa nhìn các ông lớn hai chân đang run rẩy vì khiếp sợ Lục Trần, trong lòng kinh ngạc tới cực điểm.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy chuyện như vậy.
"Lục tổng, thật xin lỗi, chuyện này là tôi sai rồi, tôi không trêu chọc cậu, tôi không nên bảo con trai tôi đi Madagascar phá hủy hợp tác giữa cậu và thổ vương Samba, là tôi đáng chết!" Châu Huấn Tài nơm nớp lo sợ nhìn Lục Trần, bây giờ ông ta có hối hận cũng không kịp.
Nếu sớm biết Lục Trần còn quan tâm đến con đường đá thô kia, ông ta đâu dám có ý đồ xấu xa đó, cho dù có hủy hoại tiền đồ của nhà họ Châu thì ông ta cũng không dám đồng ý cho Châu Tuân Phi đến Madagascar phá hỏng mối hợp tác của Lục Trần.
"Hừ, lúc ở Du Châu tôi đã tha cho con trai ông một mạng, ban đầu hắn dám bắt cóc con gái tôi, vốn dĩ tôi không giết hắn cũng phải chặt đứt một cánh tay của hắn, nhưng bởi vì ông cầu xin tha thứ, cho nên tôi mới cho hắn một cơ hội, cũng cho ông một cơ hội. Nhưng ông lại chơi xấu tôi như vậy, nếu tôi muốn nhà họ Châu của ông sụp đổ, ông cho rằng nhà họ lâm ở Đông Nam có thể bảo vệ được ông sao? Gia tộc ẩn thế rất lợi hại, nhưng sao ông không hỏi Lam Vũ Hằng thử xem, gia tộc ẩn thế Lam gia bọn họ đụng đến tôi thì cuối cùng sẽ có kết cục gì?"
"Tôi đã giết sạch toàn bộ gia tộc ẩn thế Lam gia, ông nghĩ tôi cần phải quan tâm nhà họ Lâm ở Đông Nam chắc?"
Khóe mắt Lục Trần lỗ rõ vẻ phẫn nộ.
Vốn dĩ anh chỉ muốn dạy dỗ nhà họ Châu một chút, nhưng nhà họ Châu lại không biết điều khiến anh rất tức giận.
/539
|