Lục Trần không giết mấy người còn sót lại của Lam gia, đương nhiên
cũng không thả bọn họ đi, mà nhốt vào trong nhà tù của quân đội.
Đêm hôm đó, tin tức toàn quân của Lam gia bị tiêu diệt nhanh chóng đã
được lan truyền ra khắp Myanmar, liên minh mấy nhà đại quân phiệt của
Myanmar lập tức tự sụp đổ, đều lần lượt gửi điện chúc mừng Điện Sát Thần
lại giành được đại thắng mới.
Ngày hôm sau, Lục Trần tiếp nhận thư đàm phán đầu hàng của bang
Shan, cũng đồng ý với đàm phán của Naypyidaw.
Đàm phán với bang Shan rất thuận lợi, điều kiện của Lục Trần đưa ra là
để cho bang Shan trở thành đồng minh của Điện Sát Thần, nhưng mỗi năm
bang Shan bắt buộc phải chia 40% lợi nhuận cho Điện Sát Thần.
Thực ra chính là mối quan hệ lệ thuộc.
Bang Shan đã mất đi nhân vật linh hồn, hơn nữa còn đã chứng kiến sự
khủng bố của Điện Sát Thần, cuối cùng vẫn phải thành khẩn đồng ý.
Đàm phán với phía Naypyidaw cũng rất thuận lợi, Lục Trần yêu cầu
Naypyidaw cho thuê toàn bộ lãnh thổ Kokang trong vòng 100 năm.
Trong vòng một trăm năm này, lãnh thổ Kokang và Myanmar không còn
bất cứ quan hệ nào nữa.
Điều kiện này của Lục Trần hoàn toàn nằm trong phạm vi chấp nhận được
của Naypyidaw, cho nên Naypyidaw cũng dứt khoát đồng ý.
Đồng thời, bọn họ cũng yêu cầu Lục Trần không được chủ động khơi mào
chiến tranh giữa các cánh quân phiệt, nhưng nếu như có cánh quân phiệt nào
muốn gây hấn với anh thì đó lại là truyện khác rồi.
Lục Trần cũng không muốn làm lớn chuyện này, nói thẳng ra anh chẳng
qua cũng chỉ là một người làm ăn, đương nhiên sẽ lấy lợi nhuận làm kim chỉ nam rồi.
Quyền kinh doanh ở cả Kokang, ba mỏ khai thác đá ở Kokang, còn ba mỏ
khai thác đá ở Đương Dương, cộng thêm 40% doanh thu của bang Shan, Lục
Trần tính vội mỗi năm ít nhất anh cũng phải kiếm được trên mười tỉ ở Myanmar.
Đương nhiên, đợi đến khi tình hình kinh doanh ở Kokang ổn định hơn, lợi
nhuận sẽ còn tăng lên gấp bội.
Tiếp tới Lục Trần chuẩn bị kiến thiết lại Kokang, xây nhà miễn phí cho
người dân, khuyến khích họ buôn bán.
Anh còn chuẩn bị xây dựng một nhà máy tinh luyện đá thô, nhân cơ hội
đem toàn bộ đá phỉ thúy nguyên sơ ở khắp Myanmar đến nhà máy của anh để tinh luyện.
Ngành công nghiệp của Myanmar rất lạc hậu, mặc dù rất nhiều đá phỉ
thúy nguyên sơ, những bọn họ đều chỉ bán đá thô, đa số đều bị những của
hàng đá quý của Hoa Hạ mua hết.
Có nguồn tài nguyên quý lớn như vậy nhưng lại không biết tận dụng,
đương nhiên chỉ có thể bán rẻ cho người khác rồi.
Mỗi năm Myanmar xuất khẩu Phỉ thúy nguyên sơ nhiều như vậy, nếu như
tất cả đều chuyển đến nhà máy của anh gia công tinh luyện sau đó mới cho
xuất khẩu, vậy thì kể cả anh lẫn những nhà quân phiệt khác đều sẽ kiếm
được món lớn.
Đương nhiên như vậy sẽ khiến một số những nhà kinh doanh đá quý
nước ngoài bị giảm lợi nhuận đi nhiều rồi.
"Tôi nhớ bang Qin và bang Kachin đều muốn hợp tác với chúng ta đúng
không?" Lục Trần hỏi sĩ quan dân sự.
"Đúng vậy thưa tư lệnh." Sĩ quan dân sự gật đầu đáp.
"Trả lời bọn họ, nói Điện Sát Thần chúng ta cũng rất mong đợi hợp tác với
họ, nói chúng ta chuẩn bị xây dựng một công xưởng tinh tuyện đá thô, có thể
hạ thấp giá giúp bọn họ tinh luyện đá trước, nếu như đồng ý có thể cùng gặp
để bàn bạc chi tiết hơn."
Mỏ khai thác đá thô lớn nhất ở Myanmar là địa bàn của bang Kachin, 90%
đá phỉ thúy thô đều nằm ở chỗ hai bang này, chỉ cần hợp tác với hai bang
này, công xưởng tinh luyện đá thô của anh cũng đã kiếm được rất nhiều rồi.
Đương nhiên anh tin rằng với giá thành tinh luyện đá thấp thì những bang
khác nhất định cũng sẽ hợp tác với anh thôi.
Về việc đầu tư kiến thiết lại Kokang, Lục Trần bảo Vương Duy phái cho
anh một đội chuyên nghiệp đến, sau đó anh sẽ trở về Du Châu.
Lối vào Du Châu sớm đã được chú ý, rất nhiều võ giả đã tràn vào Du Châu rồi.
Nhưng không biết tại sao, sau khi tin tức năm trăm võ giả Lam Gia bị tiêu
diệt toàn bộ ở Myanmar được truyền đến Du Châu, tất cả mọi người đều trở
nên yên lặng hơn.
Năm trăm võ giả, căn bản là lực lượng nòng cốt của một gia tộc ẩn thế,
không có gia tộc nào có thể tổn hại đến được.
Tin tức Lục Trần có được một đội quân vô địch ở Kokang cũng khiến tất
cả mọi người trầm lặng lại.
Cứ cho là nhiều người đoán được viên trân châu thần kỳ của Lam gia kia
ở trong tay Lục Trần đi chăng nữa thì cũng không có ai dám dễ dàng chọc
vào Lục Trần.
Nhưng người của những gia tộc ẩn thế kia cũng không dễ dàng bỏ đi như vậy.
Bọn họ không cam tâm, tất cả đều chuẩn bị ở lại để tìm kiếm cơ hội.
Sau khi Lục Trần trở về Du Châu, lại một lần nữa tăng cường đội ngũ bảo
vệ Lâm Di Quân, Kỳ Kỳ đã vào nhập học tại trường mầm non trong viện khoa học rồi.
Lính đánh thuê của Viện khoa học đã tăng lên đến con số hơn năm trăm
người rồi, đã hình thành lên chiến lực có thực lực vô cùng to lớn.
Lục Trần đặc biệt sắp xếp Từ Kinh đến huấn luyện đội lính đánh thuê đó.
Bọn họ mặc dù đều xuất thân từ chiến trường ra, nhưng năng lực vẫn
không thể bằng được Từ Kinh.
Hơn nữa trước đây Từ Kinh trên chiến trường cũng rất nổi tiếng, những
lính đánh thuê đó đều rất kính trọng cậu ấy.
Đương nhiên tăng cường đồng thời đội bảo vệ ở công ty cũng như đội
bảo vệ Lâm Di Quân, anh cũng là nghe lời góp ý từ chỗ Đỗ Phi, chỉ cần vừa
ra khỏi cửa là dẫn theo một nhóm khoảng 10 vệ sĩ.
Mặc dù anh không ỷ lại vào những vệ sĩ này, nhưng để những người bên
cạnh đỡ lo lắng cũng không tệ.
Cũng không thể trách mấy người Đỗ Phi lo lắng thái quá, bởi vì Lục Trần
của hiện tại đã có sức ảnh hưởng đến lợi ích của vô số người rồi, một khi anh
xảy ra chuyện gì thì hàng vạn người cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Cảm giác này có chút giống với nhân vật kiệt xuất khởi nghĩa trong thời cổ
đại, cả đám người theo anh chinh phục thiên hạ, đến cuối cùng cho dù anh có
không muốn trở thành hoàng đế, thì những người bên dưới cũng sẽ nhất
quyết tôn anh lên làm hoàng đế thôi.
Bởi vì lợi ích của tất cả mọi người đều có liên quan đến anh rồi, cho nên
anh chỉ có thể trở nên mạnh hơn nữa thì lợi ích của bọn họ mới càng nhiều hơn.
Có bên Myanmar không ngừng cung cấp đá phỉ thúy sang, công ty tập
đoàn đá quý Khai Thiên cũng phát triển nhanh chóng, các cửa hàng đá quý
đều ngay lập tức mua lại toàn bộ lô trang sức đá quý đầu tiên được tạo ra.
Mà bởi vì trước đây Lục Trần đại diện cho Du Châu đã dành được vị trí
thứ hai toàn quốc trong cuộc thi cược đá tại Trung Hải nên cũng đã khiến thị
trường đá quý trở nên sôi động trở lại.
Dưới gợi ý của Lục Trần, các cửa hàng đá quý hợp tác với tập đoàn đá
quý Khai Thiên lại càng trực tiếp xem Lục Trần làm tấm áp phích để quảng
bá.
Phía siêu thị Lục Trần cũng đã đến xem qua, không thể không nói, không
có sự cản trở của mấy đại gia tộc thì thiên phú kinh doanh của Ngô Lỗi quả
thực rất tốt, cả hai siêu thị đều phát triển rất tốt, nhất là siêu thị thứ hai, trong
một tháng đầu đã thực hiện rất nhiều hoạt động cuối tuần, lợi nhuận đều vượt
qua một triệu nhân dân tệ, có thể tưởng tượng chỉ cần không xảy ra chuyện
ngoài ý muốn thì siêu thị mới này cũng sẽ nhanh chóng đi vào quỹ đạo.
Lục Trần nói chuyện với Ngô Lỗi rất lâu, nghe một vài kế hoạch của anh
ấy sau đó ủng hộ anh ấy chuẩn bị kế hoạch chuỗi siêu thị.
Đi ra từ văn phòng của Ngô Lỗi, Lục Trần chuẩn bị đến viện khoa học thì
Vương Duy gọi điện đến.
"Đại, đại thiếu gia, đột phát rồi! đột phá rồi!"
Lục Trần vừa nghe điện thoại liền nghe thấy Vương Duy kích động nói liên
tục.
"Cái gì đột phá?" Lục Trần nhíu nhíu mày hỏi lại.
"Là viên trân châu đó, chính là viên ngọc đợt trước anh mang về để
nghiên cứu đó, các nhà khoa học đã ròng rã nỗ lực nghiên cứu suốt một
tháng, hôm nay cuối cùng cũng đã dịch được những ký hiệu ở tầng thứ nhất
rồi, bọn họ khẳng định đó chính là khoa học trong tương lai từ trước đến này
chưa từng xuất hiện!" Vương Duy hào hứng nói.
"Thật sự là khoa học của tương lai sao? Giờ tôi lập tức đến viện khoa học đây!"
/539
|