Liễu Nhan Kỳ cuối cùng cũng hiểu, là một nhân viên nghiệp vụ thông thường
mà cô ấy có thể được điều từ Tập Đoàn Đông Giai sang bên Công Ty Khoa
Học Công Nghệ Di Kỳ, hơn nữa lại là chủ quản thực tập của phòng phát triển
nghiệp vụ của Công Ty Di Kỳ, không phải là do năng lực của cô thật sự xuất
chúng.
Mà là do Lục Trần trực tiếp sắp xếp.
Phạm Minh năng lực tốt như vậy, tại sao không được điều chuyển tới Công
Ty Khoa Học Công Nghệ Di Kỳ?
Bởi vì anh ta đắc tội với Lâm Di Quân.
Điện tử Đông Giai cũng có nhiều chủ quản năng lực xuất chúng như vậy, tại
sao lại để cho một nhân viên phổ thông như mình giành được một suất trong
năm vị trí.
Bởi vì mình đã xin lỗi Lâm Di Quân, vì mình từng bất chấp để cứu Lâm Di
Quân từ trong tay của Vương Văn Học.
Xem ra quy luật nhân quả của Phật Gia quả không sai.
Nếu như lúc đó mình không nhận sai, không thành khẩn xin lỗi Lâm Di Quân
thì mình chắc chắn không có ngày hôm nay.
Nói không chừng, cũng sẽ giống Phạm Minh và Vu Hải, bị phạt quỳ cả ngày
trời trước cổng công ty.
"Vương Tổng, anh xem tin tức chưa?" Hứa Thư Đình đến văn phòng làm việc
của Vương Duy.
Vương Duy gật đầu, Hứa Thư Đình ngồi đối diện với Vương Duy, không hiểu
mà nói: "Ba gia tộc lớn có phải là điên rồi không, họ còn muốn Lục Thiếu Gia
trưa ngày mai đến Quảng trường Nhân Dân để xin lỗi họ, họ có phải nghĩ
rằng sẽ thắng chắc Lục thiếu gia?"
Vương Duy quay chiếc bút trên tay, trầm ngâm đáp: "Có lẽ là họ quên chào
hỏi đám phóng viên."
"Ừ, có lẽ là như thế, nếu không họ không thể vừa nghe điện thoại xong liền
toàn bộ chuồn hết." Hứa Thư Đình gật đầu.
Vương Duy ngồi thẳng người, nói: "Hiện tại điều tôi lo là sau khi thân phận
của Lục Thiếu Gia bị bại lộ sẽ dẫn đến những ảnh hưởng gì. Đúng rồi, tôi đã
liệt kê danh sách các báo cố tình bôi nhọ Lục thiếu gia ra đây rồi. Trong lễ
khai trương tháng tới của công ty ta sẽ từ chối các báo này vào công ty ta tiến
hành bất cứ phỏng vấn nào."
Nói rồi anh ta đưa tờ giấy A4 ghi tên vài tờ báo cho Hứa Thư Đình.
"Được." Hứa Thư Đình nhìn qua nội dung trong tờ giấy rồi cất đi.
Thực ra thì trước khi qua đây cô đã làm chuyện này rồi, nhưng cô vẫn cất tờ
giấy mà Vương Duy đưa cho cô.
Bởi vì cô biết rằng ở buổi lễ khánh thành công ty tháng tới, Vương Duy chắc
chắn có thể được thăng chức lên thành Chủ tịch chính thức, còn cô ấy chỉ có
thể là phó mà thôi.
Qua mấy tháng làm việc cùng nhau, cô biết rằng về phương diện năng lực
tổng hợp thì Vương Duy mạnh hơn cô một chút.
Hứa Thư Đình nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: "Vậy tôi đi trước đây, lát tôi còn
đi Mã An Sơn, sắp tới ngày khánh thành công ty, tôi phải đôn đốc họ mới
được."
Để tôi đi cùng cô, tôi cũng muốn xem đã trang trí đến đâu rồi." Vương Duy gật
đầu. Lục Trần giao Công Ty cho hai người họ quản lý, tất nhiên là họ không
thể có sơ suất trong giờ phút quan trọng rồi.
Còn về ân oán giữa Lục Trần và ba gia tộc lớn, họ không có quyền nhúng tay
vào, cũng không thể nhúng tay vào. Những điều họ có thể làm là chăm lo tốt
tất cả mọi công việc của công ty, không để Lục Trần phân tâm.
Cũng giống như Công Ty Khoa Học Công Nghệ Di Kỳ, ngày hôm đó khi các
tin giật gân được đăng lên, Công Ty Điện Tử Đông Giai cũng đang sục sôi.
"Thật hay giả vậy, không ngờ Lục Trần lại là ông chủ thật sự của Công Ty
Khoa Học Công Nghệ Di Kỳ."
"Cái gì? Anh muốn nói đến là anh bảo vệ Lục Trần của chúng ta ngày xưa?"
"Anh tự nhìn xem, mấy báo liền đều đăng thông tin lên rồi."
"Trời, là anh ta thật à, nói như vậy thì anh ấy cũng là sếp của chúng ta rồi!"
"Trời ơi, sao có thể như vậy được, anh ta không phải chỉ là một tên bảo vệ
hay sao? chỉ có mấy tháng không gặp liền trở thành sếp của chúng ta rồi, thế
giới này cũng thật buồn cười!"
Tin tức vừa truyền ra, cả Công Ty Điện Tử Đông Giai đều xôn xao.
Những nhân viên này chỉ chú ý đến thân phận của Lục Trần, rất nhiều người
đều không để ý đến nội dung tin tức bôi nhọ Lục Trần của báo chí, chẳng nhẽ
đây là tình yêu của nhân viên dành cho sếp?
Tất nhiên không phải rồi, chỉ là họ bị bất ngờ bởi thân phận của Lục Trần, vì
thế vẫn chưa kịp xem nội dung phía dưới.
"Mọi người xem ở phía dưới, Lục Tổng hình như đắc tội với ba gia tộc lớn, họ
có lệnh truy nã sau cùng, muốn Lục Tổng trưa ngày mai đến Quảng Trường
Nhân Dân quỳ trước mặt mọi người để xin lỗi họ, nếu không họ sẽ phá hủy
Công Ty Di Kỳ!"
Có nhân viên đột nhiên la lên.
Mọi người sau khi nhìn thấy nội dung đều nhao nhao thảo luận.
"Mọi người nói xem Lục Tổng sẽ xin lỗi họ không?"
"Điều đó rất khó nói, chủ yếu phải xem Lục Tổng có dám khai chiến với ba đại
gia tộc hay không."
"Chuyện này tôi cũng nghe nói rồi, quả thực là do Lục Tổng không đúng, rõ
ràng là chức quán quân đã vào tay lại cố ý nhường cho người khác, không để
tâm đến cảm xúc của tất cả những người yêu thích đá thô và thợ kim hoàn
lớn ở Du Châu, vấn đề này không chỉ có ba gia tộc lớn, mà có thể tất cả các
thợ kim hoàn đều cùng nhau chống lại Lục Tổng.
Mọi người đều im lặng trong chốc lát, nếu như đúng là như vậy thì Lục Tổng
bị thua về mặt lý lẽ, rất có thể đấu không lại ba đại gia tộc kia.
"Tôi không tin là Lục Tổng sẽ xin lỗi, nếu như ngày mai anh ấy quỳ xuống,
không chỉ có anh ấy mà cả Công Ty Di Kỳ cũng sẽ không thể ngẩng mặt lên
được ở Du Châu."
"Anh coi thường thực lực của ba đại gia tộc rồi, tôi không hy vọng nhiều vào
Lục Tổng, tuy tiếng tăm của Công Ty Di Kỳ rất vang dội nhưng đến hiện tại
vẫn chưa khai trương, sức ảnh hưởng không thể sánh kịp bất cứ một trong
ba gia tộc lớn nào, nếu như cứng với ba đại gia tộc thì đó là hành động thiếu
khôn ngoan. Tôi tin rằng chỉ cần Lục Tổng không ngốc thì ngày mai sẽ phải
chấp nhận cúi đầu."
"Vậy chúng ta đánh cược, tôi cược rằng ngày mai Lục Tổng sẽ không xin lỗi
ba đại gia tộc, càng không thể quỳ gối. Nếu như tôi thua, tôi bao anh một
tháng ăn sáng, còn nếu tôi thắng thì anh bao tôi một tháng ăn sáng, có dám
không?"
"Được, ngày mai là ngày nghỉ luân phiên của tôi, tôi sẽ tự đến Quảng Trường
Nhân Dân để đợi, quay phim lại cho các anh xem."
Rất nhanh, nhiều nhân viên đều tham gia vào, 2/3 số người đều cho rằng Lục
Trần sẽ cúi đầu trước ba đại gia tộc, 1/3 cho rằng Lục Trần không nhận thua
trước họ.
Thậm chí còn có một số quản lý đánh cược với nhau, cả Công Ty Điện Tử
Đông Giai náo loạn, không còn mấy người có thể tập trung làm việc được
nữa.
Hạ Quân nghe tin này xong thì rất tức giận, trực tiếp phạt 2000 tệ đối với
những người các cược, công ty mới có thể khôi phục về trạng thái bình
thường.
"Giám đốc Phạm, anh cho rằng Lục Tổng sẽ cúi đầu trước ba đại gia tộc
không?" Khi tan ca, Vu Hải đi cùng Phạm Minh xuống bãi gửi xe, hỏi một cách
hiếu kỳ.
"Tứ đại gia tộc có sức mạnh tiềm tàng lớn, ăn sâu bắt rễ ở Du Châu, tuyệt đối
không phải là thứ mà gia tộc bình thường có thể gây sự. Nhưng 10 năm
trước, tập đoàn Quân Duyệt đi lên từ hai bàn tay trắng, kết quả thì sao?"
Phạm Minh nói một cách lạnh nhạt.
Vu Hải chột dạ, sao anh ta lại có thể quên chuyện này cơ chứ.
Mười năm trước tập đoàn Quân Duyệt đi lên từ hai bàn tay trắng, trực tiếp
chèn ép bốn đại gia tộc mười năm, Lục Trần vốn là người nắm quyền đằng
sau Tập Đoàn Quân Duyệt, sao anh ta lại có thể sợ ba đại gia tộc liên thủ cơ
chứ?
"Trưa ngày mai không phải là được nghỉ 2 tiếng hay sao, đến Quảng trường
Nhân Dân để xem kịch hay đi, chắc chắn là một vở kịch hay và hấp dẫn."
Phạm Minh cười với Vu Hải, rồi quay lưng lên xe của mình.
mà cô ấy có thể được điều từ Tập Đoàn Đông Giai sang bên Công Ty Khoa
Học Công Nghệ Di Kỳ, hơn nữa lại là chủ quản thực tập của phòng phát triển
nghiệp vụ của Công Ty Di Kỳ, không phải là do năng lực của cô thật sự xuất
chúng.
Mà là do Lục Trần trực tiếp sắp xếp.
Phạm Minh năng lực tốt như vậy, tại sao không được điều chuyển tới Công
Ty Khoa Học Công Nghệ Di Kỳ?
Bởi vì anh ta đắc tội với Lâm Di Quân.
Điện tử Đông Giai cũng có nhiều chủ quản năng lực xuất chúng như vậy, tại
sao lại để cho một nhân viên phổ thông như mình giành được một suất trong
năm vị trí.
Bởi vì mình đã xin lỗi Lâm Di Quân, vì mình từng bất chấp để cứu Lâm Di
Quân từ trong tay của Vương Văn Học.
Xem ra quy luật nhân quả của Phật Gia quả không sai.
Nếu như lúc đó mình không nhận sai, không thành khẩn xin lỗi Lâm Di Quân
thì mình chắc chắn không có ngày hôm nay.
Nói không chừng, cũng sẽ giống Phạm Minh và Vu Hải, bị phạt quỳ cả ngày
trời trước cổng công ty.
"Vương Tổng, anh xem tin tức chưa?" Hứa Thư Đình đến văn phòng làm việc
của Vương Duy.
Vương Duy gật đầu, Hứa Thư Đình ngồi đối diện với Vương Duy, không hiểu
mà nói: "Ba gia tộc lớn có phải là điên rồi không, họ còn muốn Lục Thiếu Gia
trưa ngày mai đến Quảng trường Nhân Dân để xin lỗi họ, họ có phải nghĩ
rằng sẽ thắng chắc Lục thiếu gia?"
Vương Duy quay chiếc bút trên tay, trầm ngâm đáp: "Có lẽ là họ quên chào
hỏi đám phóng viên."
"Ừ, có lẽ là như thế, nếu không họ không thể vừa nghe điện thoại xong liền
toàn bộ chuồn hết." Hứa Thư Đình gật đầu.
Vương Duy ngồi thẳng người, nói: "Hiện tại điều tôi lo là sau khi thân phận
của Lục Thiếu Gia bị bại lộ sẽ dẫn đến những ảnh hưởng gì. Đúng rồi, tôi đã
liệt kê danh sách các báo cố tình bôi nhọ Lục thiếu gia ra đây rồi. Trong lễ
khai trương tháng tới của công ty ta sẽ từ chối các báo này vào công ty ta tiến
hành bất cứ phỏng vấn nào."
Nói rồi anh ta đưa tờ giấy A4 ghi tên vài tờ báo cho Hứa Thư Đình.
"Được." Hứa Thư Đình nhìn qua nội dung trong tờ giấy rồi cất đi.
Thực ra thì trước khi qua đây cô đã làm chuyện này rồi, nhưng cô vẫn cất tờ
giấy mà Vương Duy đưa cho cô.
Bởi vì cô biết rằng ở buổi lễ khánh thành công ty tháng tới, Vương Duy chắc
chắn có thể được thăng chức lên thành Chủ tịch chính thức, còn cô ấy chỉ có
thể là phó mà thôi.
Qua mấy tháng làm việc cùng nhau, cô biết rằng về phương diện năng lực
tổng hợp thì Vương Duy mạnh hơn cô một chút.
Hứa Thư Đình nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: "Vậy tôi đi trước đây, lát tôi còn
đi Mã An Sơn, sắp tới ngày khánh thành công ty, tôi phải đôn đốc họ mới
được."
Để tôi đi cùng cô, tôi cũng muốn xem đã trang trí đến đâu rồi." Vương Duy gật
đầu. Lục Trần giao Công Ty cho hai người họ quản lý, tất nhiên là họ không
thể có sơ suất trong giờ phút quan trọng rồi.
Còn về ân oán giữa Lục Trần và ba gia tộc lớn, họ không có quyền nhúng tay
vào, cũng không thể nhúng tay vào. Những điều họ có thể làm là chăm lo tốt
tất cả mọi công việc của công ty, không để Lục Trần phân tâm.
Cũng giống như Công Ty Khoa Học Công Nghệ Di Kỳ, ngày hôm đó khi các
tin giật gân được đăng lên, Công Ty Điện Tử Đông Giai cũng đang sục sôi.
"Thật hay giả vậy, không ngờ Lục Trần lại là ông chủ thật sự của Công Ty
Khoa Học Công Nghệ Di Kỳ."
"Cái gì? Anh muốn nói đến là anh bảo vệ Lục Trần của chúng ta ngày xưa?"
"Anh tự nhìn xem, mấy báo liền đều đăng thông tin lên rồi."
"Trời, là anh ta thật à, nói như vậy thì anh ấy cũng là sếp của chúng ta rồi!"
"Trời ơi, sao có thể như vậy được, anh ta không phải chỉ là một tên bảo vệ
hay sao? chỉ có mấy tháng không gặp liền trở thành sếp của chúng ta rồi, thế
giới này cũng thật buồn cười!"
Tin tức vừa truyền ra, cả Công Ty Điện Tử Đông Giai đều xôn xao.
Những nhân viên này chỉ chú ý đến thân phận của Lục Trần, rất nhiều người
đều không để ý đến nội dung tin tức bôi nhọ Lục Trần của báo chí, chẳng nhẽ
đây là tình yêu của nhân viên dành cho sếp?
Tất nhiên không phải rồi, chỉ là họ bị bất ngờ bởi thân phận của Lục Trần, vì
thế vẫn chưa kịp xem nội dung phía dưới.
"Mọi người xem ở phía dưới, Lục Tổng hình như đắc tội với ba gia tộc lớn, họ
có lệnh truy nã sau cùng, muốn Lục Tổng trưa ngày mai đến Quảng Trường
Nhân Dân quỳ trước mặt mọi người để xin lỗi họ, nếu không họ sẽ phá hủy
Công Ty Di Kỳ!"
Có nhân viên đột nhiên la lên.
Mọi người sau khi nhìn thấy nội dung đều nhao nhao thảo luận.
"Mọi người nói xem Lục Tổng sẽ xin lỗi họ không?"
"Điều đó rất khó nói, chủ yếu phải xem Lục Tổng có dám khai chiến với ba đại
gia tộc hay không."
"Chuyện này tôi cũng nghe nói rồi, quả thực là do Lục Tổng không đúng, rõ
ràng là chức quán quân đã vào tay lại cố ý nhường cho người khác, không để
tâm đến cảm xúc của tất cả những người yêu thích đá thô và thợ kim hoàn
lớn ở Du Châu, vấn đề này không chỉ có ba gia tộc lớn, mà có thể tất cả các
thợ kim hoàn đều cùng nhau chống lại Lục Tổng.
Mọi người đều im lặng trong chốc lát, nếu như đúng là như vậy thì Lục Tổng
bị thua về mặt lý lẽ, rất có thể đấu không lại ba đại gia tộc kia.
"Tôi không tin là Lục Tổng sẽ xin lỗi, nếu như ngày mai anh ấy quỳ xuống,
không chỉ có anh ấy mà cả Công Ty Di Kỳ cũng sẽ không thể ngẩng mặt lên
được ở Du Châu."
"Anh coi thường thực lực của ba đại gia tộc rồi, tôi không hy vọng nhiều vào
Lục Tổng, tuy tiếng tăm của Công Ty Di Kỳ rất vang dội nhưng đến hiện tại
vẫn chưa khai trương, sức ảnh hưởng không thể sánh kịp bất cứ một trong
ba gia tộc lớn nào, nếu như cứng với ba đại gia tộc thì đó là hành động thiếu
khôn ngoan. Tôi tin rằng chỉ cần Lục Tổng không ngốc thì ngày mai sẽ phải
chấp nhận cúi đầu."
"Vậy chúng ta đánh cược, tôi cược rằng ngày mai Lục Tổng sẽ không xin lỗi
ba đại gia tộc, càng không thể quỳ gối. Nếu như tôi thua, tôi bao anh một
tháng ăn sáng, còn nếu tôi thắng thì anh bao tôi một tháng ăn sáng, có dám
không?"
"Được, ngày mai là ngày nghỉ luân phiên của tôi, tôi sẽ tự đến Quảng Trường
Nhân Dân để đợi, quay phim lại cho các anh xem."
Rất nhanh, nhiều nhân viên đều tham gia vào, 2/3 số người đều cho rằng Lục
Trần sẽ cúi đầu trước ba đại gia tộc, 1/3 cho rằng Lục Trần không nhận thua
trước họ.
Thậm chí còn có một số quản lý đánh cược với nhau, cả Công Ty Điện Tử
Đông Giai náo loạn, không còn mấy người có thể tập trung làm việc được
nữa.
Hạ Quân nghe tin này xong thì rất tức giận, trực tiếp phạt 2000 tệ đối với
những người các cược, công ty mới có thể khôi phục về trạng thái bình
thường.
"Giám đốc Phạm, anh cho rằng Lục Tổng sẽ cúi đầu trước ba đại gia tộc
không?" Khi tan ca, Vu Hải đi cùng Phạm Minh xuống bãi gửi xe, hỏi một cách
hiếu kỳ.
"Tứ đại gia tộc có sức mạnh tiềm tàng lớn, ăn sâu bắt rễ ở Du Châu, tuyệt đối
không phải là thứ mà gia tộc bình thường có thể gây sự. Nhưng 10 năm
trước, tập đoàn Quân Duyệt đi lên từ hai bàn tay trắng, kết quả thì sao?"
Phạm Minh nói một cách lạnh nhạt.
Vu Hải chột dạ, sao anh ta lại có thể quên chuyện này cơ chứ.
Mười năm trước tập đoàn Quân Duyệt đi lên từ hai bàn tay trắng, trực tiếp
chèn ép bốn đại gia tộc mười năm, Lục Trần vốn là người nắm quyền đằng
sau Tập Đoàn Quân Duyệt, sao anh ta lại có thể sợ ba đại gia tộc liên thủ cơ
chứ?
"Trưa ngày mai không phải là được nghỉ 2 tiếng hay sao, đến Quảng trường
Nhân Dân để xem kịch hay đi, chắc chắn là một vở kịch hay và hấp dẫn."
Phạm Minh cười với Vu Hải, rồi quay lưng lên xe của mình.
/539
|