Tiêu Chí Viễn nhìn thấy Lục Trần đang đứng chặn trước mặt mình, không biết
vì sao, trong lòng ông ấy dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Ánh mắt của Lục Trần có chút u ám, u ám đến mức khiến ông ta cảm thấy có
một áp lực đang dần phủ lên người ông ta.
“Lục Trần, chuyện này không thể trách tôi được, là chủ ý của Tiêu Biệt Tình,
bảo tôi bắt buộc phải giành được quán quân hôm nay, là mệnh lệnh của bà
ta.” Tiêu Chí Viễn biết được ý đồ chặn ông ta lại của Lục Trần, liền vội vàng
giải thích.
Cũng đúng lúc này, Lục Trần đột nhiên quay người đá một phát.
Bụp!
Người trung niên đến đây cùng với Tiêu Chí Viễn bị Lục Trần đá cho bay đập
vào tường của khách sạn.
Lục Trần bước lên phía trước một bước, lấy chân đạp lên, người trung niên
còn chưa kịp phản ứng đã phải ôm bụng liên hồi kêu đau.
Người trung niên vốn định đến đón Tiêu Chí Viễn, không ngờ lại thấy Lục
Trần đang chặn Tiêu Chí Viễn lại, hắn định tấn công lén từ phía sau, đánh cho
Lục Trần ngất xuống, rồi tiện thể đem về thủ đô cho Tiêu Biệt Tình xử lý.
Không ngờ Lục Trần nhìn thấy được sự tấn công lén của hắn phản chiếu vào
con mắt của Tiêu Chí Viễn, liền ra tay trước đánh cho hẵn ngã gục.
Người trung niên hoàn hồn trở lại, định thò tay rút khẩu súng, nhưng khi hắn
đang định lôi khẩu súng ra, liền bị một chân của Lục Trần đá vào cổ tay, khẩu
súng rơi xuống đất.
Ánh mắt Lục Trần nghiêm lại, đạp cho phát nữa, người trung niên bị văng ra.
Anh ấy dậm mạnh chân, cả người nảy lên theo cơ thể đang bắn lên của
người trung niên, đúng lúc cơ thể người trung niên chuẩn bị rơi xuống đất,
đầu gối trái của anh huých mạnh lên phía trên.
Răng rắc!
Người trung niên kêu lên thảm thiết, sương xườn phía sau lưng không biết đã
bị Lục Trần đánh cho gãy bao nhiêu chiếc.
Chờ cho khi cơ thể hắn một lần nữa rơi xuống đất, kêu đau một tiếng rồi ngất
luôn tại chỗ.
“Không được động đậy!”
Đúng lúc này, Tiêu Chí Viễn nhặt khẩu súng dưới đất lên, chỉ vào Lục Trần
một cách hoảng loạn.
Võ thuật của Lục Trần lợi hại như vậy, đến cao thủ bên cạnh Tiêu Biệt Tình
cũng không phải là đối thủ của anh ấy, Tiêu Chí Viễn không cảm thấy mình có
thể thoát khỏi Lục Trần.
Giờ ông ta chỉ có thể liều một phen.
Lục Trần quay người nhìn Tiêu Chí Viễn, thấy tay cầm súng của Tiêu Chí Viễn
đang run rẩy, ánh mắt anh ấy lộ ra vẻ chế nhạo.
“Mày không được qua đây, nếu mày dám qua đây, tao sẽ nổ súng!” thấy Lục
Trần đang từ từ bước đến, Tiêu Chí Viễn vừa lùi về phía sau, vừa uy hiếp.
“Lão già, ông có giỏi thì bắn đi.” Lục Trần hài hước nói.
Thấy Lục Trần không có ý định dừng lại, Tiêu Chí Viễn lập tức căng thẳng,
quyết tâm chuẩn bị cướp cò.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay bóp chặt lấy cổ tay của ông ta.
Tiêu Chí Viễn chỉ cảm thấy tay phải của mình như sắp gãy rời, liền thả lỏng
tay, khẩu súng rơi xuống đất.
Người tóm lấy cổ tay của Tiêu Chí Viễn chính là Lam Linh, chỉ thấy cánh tay
còn lại của Lam Linh nhanh chóng tóm được khẩu súng đang rơi nắm chặt
trong tay, rồi chỉ lên đầu của Tiêu Chí Viễn.
Tiêu Chí Viễn sợ mất hồn mất vía, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Ông ta không hề biết Lục Trần sẽ xử ông ta ra sao.
“Gọi điện thoại cho Tiêu Biệt Tình đi.” Lục Trần đến trước mặt Tiêu Chí Viễn,
lạnh lùng nói.
Tiêu Chí Viễn chỉ còn cách lấy điện thoại ra tìm số của Tiêu Biệt Tình.
Thấy điện thoại đã gọi đi, Lục Trần giật lấy điện thoại trong tay Tiêu Chí Viễn,
rồi đưa lên nghe.
“Tiêu Biệt Tình, nếu bà còn là người, thì nhằm vào tôi đây này, tôi ở Du Châu
đợi bà, dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi, tôi cảm thấy khinh thường bà lắm. Còn nữa,
hy vọng lần sau chúng ta gặp mặt, bà nên rửa sạch cái cổ của mình, tôi nhất
định sẽ đích thân tiễn bà về Tây Thiên!”
Bên đầu dây phía bên kia vừa bắt máy, Lục Trần đã trầm giọng nói.
Phía đầu dây bên kia im lặng vài phút, hừ lên một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tiêu Biệt Tình vô cùng khó chịu, bà ta nhận ngay ra giọng đó chắc chắn là
Lục Trần.
“Chuẩn bị cho tôi đi, tôi sẽ đích thân đến Du Châu giết chết loại chó ấy, chỉ là
một con chó không chủ, dám uy hiếp bà già này, bà già này nhất định sẽ
khiến nó hóa thành tro bụi!” Tiêu Biệt Tình ném điện thoại lên sofa, tức giận
nói.
“Bà chủ, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, bà đích thân ra tay, sẽ dễ bị đánh
mất thân phận.” Người trung niên vừa bóp vai cho Tiêu Biệt Tình vừa nói nhỏ.
“Không, nó là đứa con nối dõi duy nhất của Lục Thiên Hành, tôi phải tự tay
giết chết nó, làm cho Lục Thiên Hành tuyệt tử tuyệt tôn!”Tiêu Biệt Bình lạnh
lùng nói.
“Thôi được, tôi sẽ đi thu xếp ngay.” Người trung niên biết tính cách của Tiêu
Biệt Tình, đã quyết định chuyện gì, thì không ai có thể khiến bà ta thay đổi
được.
Ở đây Tiêu Biệt Tình chuẩn bị đích thân đến Du Châu giết Lục Trần, phía Lục
Trần lại đang đối mặt với một nguy hiểm.
“Lục sư phụ, mau đi đi, Địch Diệu Huy hình như đã biết được gì đó, cho
người đến khách sạn tìm chúng ta rồi.” Lam Linh nói.
Lục Trần ném điện thoại của Tiêu Chí Viễn xuống đất, nhìn Lam Linh với vẻ
mỉa mai: “Người là do cô giết, có liên quan gì đến tôi, mình cô chạy trốn đi là
được.”
Lúc trên máy bay con trai của Địch Diệu Huy là Địch Quân gây sự với Lam
Linh, ngay tối hôm đó liền bị Lam Linh giết chết, đây lại là địa bàn của người
ta, Địch Diệu Huy chắc chắn có thể điều tra ra được.
Nhưng điều làm Lục Trần buồn bực đó là, lúc đó ở trên máy bay là anh ấy ra
tay đánh Địch Quân, Địch Diệu Huy có thể sẽ cho rằng là do anh ấy đã giết.
Tuy đến lúc đó kiểm tra camera của khách sạn sẽ biết anh không phải hung
thủ, nhưng anh nghĩ rằng Địch Diệu Huy chắc chắn sẽ không cho anh cơ hội
để giải thích.
Tuy anh nói như vậy, nhưng vẫn đi theo Lam Linh và Hoàng Hựu quân bước
vào trong thang máy.
Đúng lúc này, chỉ thấy một đám thanh niên cao to vạm vỡ từ lối đi bên kia
chạy tới.
“Mau chạy thôi, đừng đợi thang máy nữa, đến hầm để xe.” Lam Linh đột
nhiên nói.
Lục Trần và Hoàng Hựu Quân vội vàng nhanh chân chạy về phía cầu thang.
“Đuổi theo!”
Những người phía sau thấy ba người đột nhiên co chân chạy, liền biết ngay
đó là người mà bọn họ đang cần tìm.
Bọn họ đã ghi nhớ rõ ảnh của ba người Lục Trần, tuy chỉ là nhìn phía sau
lưng, nhưng cũng biết chắc chắn là người mà bọn chúng muốn bắt.
Hoàng Hựu Quân tuổi cao, chưa chạy được mấy bước đã thở hồng hộc.
Lam Linh thấy như vậy, chỉ còn cách nói: “Lục sư phụ, anh đưa Hoàng sư phụ
đến hầm để xe trước, để tôi chặn họ lại.”
Lục Trần nhìn Lam Linh, không nói gì, rồi đưa Hoàng Hựu Quân đi, sau khi
xuống được một tầng, anh ấy không đi thang bộ nữa, mà đứng chờ luôn
thang máy.
Thang máy vẫn đang ở tầng 35, cần một chút thời gian mới xuống đến nơi,
lúc này hai người đều nghe được tiếng một đám người đuổi theo đánh giết
Lam Linh.
Nét mặt của Hoàng Hựu Quân có hơi lo lắng, và sợ đám người kia sẽ đột
nhiên xông tới tầng của họ.
Nhưng ngay sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân đã đi xuống tầng dưới.
Thang máy đến nơi, Lục Trần và Hoàng Hựu Quân bước vào trong, ấn luôn
tới tầng hầm thứ hai.
Từ tầng mười lăm đến tầng hầm thứ hai, cả đoạn đường không có ai ấn
thang máy.
Nhưng khi hai người họ từ thang máy bước ta, thấy hơn mười người vây
quanh phía ngoài thang máy.
Đám người bên ngoài không nói gì, dao và côn trong tay cứ thế xông vào
phía hai người đánh.
Sắc mặt Hoàng Hựu Quân tái nhợt, chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như
lúc này.
Trợn mắt nhìn một nhát dao đang hướng về đầu ông chém xuống, đầu óc ông
trống rỗng, đến mức không có bất kỳ một phản ứng tự vệ nào.
vì sao, trong lòng ông ấy dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Ánh mắt của Lục Trần có chút u ám, u ám đến mức khiến ông ta cảm thấy có
một áp lực đang dần phủ lên người ông ta.
“Lục Trần, chuyện này không thể trách tôi được, là chủ ý của Tiêu Biệt Tình,
bảo tôi bắt buộc phải giành được quán quân hôm nay, là mệnh lệnh của bà
ta.” Tiêu Chí Viễn biết được ý đồ chặn ông ta lại của Lục Trần, liền vội vàng
giải thích.
Cũng đúng lúc này, Lục Trần đột nhiên quay người đá một phát.
Bụp!
Người trung niên đến đây cùng với Tiêu Chí Viễn bị Lục Trần đá cho bay đập
vào tường của khách sạn.
Lục Trần bước lên phía trước một bước, lấy chân đạp lên, người trung niên
còn chưa kịp phản ứng đã phải ôm bụng liên hồi kêu đau.
Người trung niên vốn định đến đón Tiêu Chí Viễn, không ngờ lại thấy Lục
Trần đang chặn Tiêu Chí Viễn lại, hắn định tấn công lén từ phía sau, đánh cho
Lục Trần ngất xuống, rồi tiện thể đem về thủ đô cho Tiêu Biệt Tình xử lý.
Không ngờ Lục Trần nhìn thấy được sự tấn công lén của hắn phản chiếu vào
con mắt của Tiêu Chí Viễn, liền ra tay trước đánh cho hẵn ngã gục.
Người trung niên hoàn hồn trở lại, định thò tay rút khẩu súng, nhưng khi hắn
đang định lôi khẩu súng ra, liền bị một chân của Lục Trần đá vào cổ tay, khẩu
súng rơi xuống đất.
Ánh mắt Lục Trần nghiêm lại, đạp cho phát nữa, người trung niên bị văng ra.
Anh ấy dậm mạnh chân, cả người nảy lên theo cơ thể đang bắn lên của
người trung niên, đúng lúc cơ thể người trung niên chuẩn bị rơi xuống đất,
đầu gối trái của anh huých mạnh lên phía trên.
Răng rắc!
Người trung niên kêu lên thảm thiết, sương xườn phía sau lưng không biết đã
bị Lục Trần đánh cho gãy bao nhiêu chiếc.
Chờ cho khi cơ thể hắn một lần nữa rơi xuống đất, kêu đau một tiếng rồi ngất
luôn tại chỗ.
“Không được động đậy!”
Đúng lúc này, Tiêu Chí Viễn nhặt khẩu súng dưới đất lên, chỉ vào Lục Trần
một cách hoảng loạn.
Võ thuật của Lục Trần lợi hại như vậy, đến cao thủ bên cạnh Tiêu Biệt Tình
cũng không phải là đối thủ của anh ấy, Tiêu Chí Viễn không cảm thấy mình có
thể thoát khỏi Lục Trần.
Giờ ông ta chỉ có thể liều một phen.
Lục Trần quay người nhìn Tiêu Chí Viễn, thấy tay cầm súng của Tiêu Chí Viễn
đang run rẩy, ánh mắt anh ấy lộ ra vẻ chế nhạo.
“Mày không được qua đây, nếu mày dám qua đây, tao sẽ nổ súng!” thấy Lục
Trần đang từ từ bước đến, Tiêu Chí Viễn vừa lùi về phía sau, vừa uy hiếp.
“Lão già, ông có giỏi thì bắn đi.” Lục Trần hài hước nói.
Thấy Lục Trần không có ý định dừng lại, Tiêu Chí Viễn lập tức căng thẳng,
quyết tâm chuẩn bị cướp cò.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một bàn tay bóp chặt lấy cổ tay của ông ta.
Tiêu Chí Viễn chỉ cảm thấy tay phải của mình như sắp gãy rời, liền thả lỏng
tay, khẩu súng rơi xuống đất.
Người tóm lấy cổ tay của Tiêu Chí Viễn chính là Lam Linh, chỉ thấy cánh tay
còn lại của Lam Linh nhanh chóng tóm được khẩu súng đang rơi nắm chặt
trong tay, rồi chỉ lên đầu của Tiêu Chí Viễn.
Tiêu Chí Viễn sợ mất hồn mất vía, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Ông ta không hề biết Lục Trần sẽ xử ông ta ra sao.
“Gọi điện thoại cho Tiêu Biệt Tình đi.” Lục Trần đến trước mặt Tiêu Chí Viễn,
lạnh lùng nói.
Tiêu Chí Viễn chỉ còn cách lấy điện thoại ra tìm số của Tiêu Biệt Tình.
Thấy điện thoại đã gọi đi, Lục Trần giật lấy điện thoại trong tay Tiêu Chí Viễn,
rồi đưa lên nghe.
“Tiêu Biệt Tình, nếu bà còn là người, thì nhằm vào tôi đây này, tôi ở Du Châu
đợi bà, dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi, tôi cảm thấy khinh thường bà lắm. Còn nữa,
hy vọng lần sau chúng ta gặp mặt, bà nên rửa sạch cái cổ của mình, tôi nhất
định sẽ đích thân tiễn bà về Tây Thiên!”
Bên đầu dây phía bên kia vừa bắt máy, Lục Trần đã trầm giọng nói.
Phía đầu dây bên kia im lặng vài phút, hừ lên một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tiêu Biệt Tình vô cùng khó chịu, bà ta nhận ngay ra giọng đó chắc chắn là
Lục Trần.
“Chuẩn bị cho tôi đi, tôi sẽ đích thân đến Du Châu giết chết loại chó ấy, chỉ là
một con chó không chủ, dám uy hiếp bà già này, bà già này nhất định sẽ
khiến nó hóa thành tro bụi!” Tiêu Biệt Tình ném điện thoại lên sofa, tức giận
nói.
“Bà chủ, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, bà đích thân ra tay, sẽ dễ bị đánh
mất thân phận.” Người trung niên vừa bóp vai cho Tiêu Biệt Tình vừa nói nhỏ.
“Không, nó là đứa con nối dõi duy nhất của Lục Thiên Hành, tôi phải tự tay
giết chết nó, làm cho Lục Thiên Hành tuyệt tử tuyệt tôn!”Tiêu Biệt Bình lạnh
lùng nói.
“Thôi được, tôi sẽ đi thu xếp ngay.” Người trung niên biết tính cách của Tiêu
Biệt Tình, đã quyết định chuyện gì, thì không ai có thể khiến bà ta thay đổi
được.
Ở đây Tiêu Biệt Tình chuẩn bị đích thân đến Du Châu giết Lục Trần, phía Lục
Trần lại đang đối mặt với một nguy hiểm.
“Lục sư phụ, mau đi đi, Địch Diệu Huy hình như đã biết được gì đó, cho
người đến khách sạn tìm chúng ta rồi.” Lam Linh nói.
Lục Trần ném điện thoại của Tiêu Chí Viễn xuống đất, nhìn Lam Linh với vẻ
mỉa mai: “Người là do cô giết, có liên quan gì đến tôi, mình cô chạy trốn đi là
được.”
Lúc trên máy bay con trai của Địch Diệu Huy là Địch Quân gây sự với Lam
Linh, ngay tối hôm đó liền bị Lam Linh giết chết, đây lại là địa bàn của người
ta, Địch Diệu Huy chắc chắn có thể điều tra ra được.
Nhưng điều làm Lục Trần buồn bực đó là, lúc đó ở trên máy bay là anh ấy ra
tay đánh Địch Quân, Địch Diệu Huy có thể sẽ cho rằng là do anh ấy đã giết.
Tuy đến lúc đó kiểm tra camera của khách sạn sẽ biết anh không phải hung
thủ, nhưng anh nghĩ rằng Địch Diệu Huy chắc chắn sẽ không cho anh cơ hội
để giải thích.
Tuy anh nói như vậy, nhưng vẫn đi theo Lam Linh và Hoàng Hựu quân bước
vào trong thang máy.
Đúng lúc này, chỉ thấy một đám thanh niên cao to vạm vỡ từ lối đi bên kia
chạy tới.
“Mau chạy thôi, đừng đợi thang máy nữa, đến hầm để xe.” Lam Linh đột
nhiên nói.
Lục Trần và Hoàng Hựu Quân vội vàng nhanh chân chạy về phía cầu thang.
“Đuổi theo!”
Những người phía sau thấy ba người đột nhiên co chân chạy, liền biết ngay
đó là người mà bọn họ đang cần tìm.
Bọn họ đã ghi nhớ rõ ảnh của ba người Lục Trần, tuy chỉ là nhìn phía sau
lưng, nhưng cũng biết chắc chắn là người mà bọn chúng muốn bắt.
Hoàng Hựu Quân tuổi cao, chưa chạy được mấy bước đã thở hồng hộc.
Lam Linh thấy như vậy, chỉ còn cách nói: “Lục sư phụ, anh đưa Hoàng sư phụ
đến hầm để xe trước, để tôi chặn họ lại.”
Lục Trần nhìn Lam Linh, không nói gì, rồi đưa Hoàng Hựu Quân đi, sau khi
xuống được một tầng, anh ấy không đi thang bộ nữa, mà đứng chờ luôn
thang máy.
Thang máy vẫn đang ở tầng 35, cần một chút thời gian mới xuống đến nơi,
lúc này hai người đều nghe được tiếng một đám người đuổi theo đánh giết
Lam Linh.
Nét mặt của Hoàng Hựu Quân có hơi lo lắng, và sợ đám người kia sẽ đột
nhiên xông tới tầng của họ.
Nhưng ngay sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân đã đi xuống tầng dưới.
Thang máy đến nơi, Lục Trần và Hoàng Hựu Quân bước vào trong, ấn luôn
tới tầng hầm thứ hai.
Từ tầng mười lăm đến tầng hầm thứ hai, cả đoạn đường không có ai ấn
thang máy.
Nhưng khi hai người họ từ thang máy bước ta, thấy hơn mười người vây
quanh phía ngoài thang máy.
Đám người bên ngoài không nói gì, dao và côn trong tay cứ thế xông vào
phía hai người đánh.
Sắc mặt Hoàng Hựu Quân tái nhợt, chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như
lúc này.
Trợn mắt nhìn một nhát dao đang hướng về đầu ông chém xuống, đầu óc ông
trống rỗng, đến mức không có bất kỳ một phản ứng tự vệ nào.
/539
|